Truy Quang

Chương 3: 3: Thi Không Tốt Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà



Edited by Gracie
Khi di động tới tay Chu Hề Từ, cuộc gọi đã tắt, trong lúc cô đang do dự có nên gọi lại hay không thì màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Trần Lâm Qua: “Dì Từ đang truyền dịch ở phòng khám trước cổng tiểu khu”.
Lòng Chu Hề Từ thắt lại, trong lúc bối rối không quan tâm được nhiều, cô vội vàng chạy ra ngoài.
Giản Phàm ở phía sau hét lên: “Có chuyện gì vậy?”
Cô cũng không quay đầu lại: “Mẹ tớ nằm viện, báo với lão Vương giúp tớ, đơn xin phép tớ bổ sung sau”.
Chu Hề Từ chạy một mạch đến nhà để xe, dắt xe ra liền đạp nhanh ra ngoài, ông cụ trông cổng trường học chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen vụt lướt qua.
Xe cộ trên đường phố ngược xuôi như nước chảy, ánh đèn neon sáng lấp lánh, Chu Hề Từ buồn bực đạp xe tiến về phía trước, trong đầu có vô số vấn đề không ngừng hiện lên.
Sao Từ Từ Anh lại ở phòng khám?
Sao Trần Lâm Qua lại trở về vào lúc này?
Anh ấy…
Trong nháy mắt, Chu Hề Từ đột nhiên ý thức được một điều, thì ra nhiều năm trôi qua như vậy mà Trần Lâm Qua vẫn chưa đổi số điện thoại di động.
Cô nghĩ đến hai cuộc điện thoại vào Tết Nguyên Đán năm nay, lòng có chút hỗn loạn, dẫn đến không chú ý đến đèn đỏ trước mắt, Chu Hề Từ bị một chiếc xe điện đang rẽ phải đụng ngã xuống đường.
“Ai ui, cô bé đạp xe kiểu gì vậy?”.

Một dì tầm trung niên tức giận ai oán, lại nhìn về phía Chu Hề Từ hỏi thăm: “Không bị sao chứ?”.
“Không sao ạ, cháu xin lỗi dì, là tại cháu không chú ý”.

Chu Hề Từ từ dưới đất đứng lên, nâng chiếc xe đạp dậy, vẻ mặt đầy áy náy: “Dì có sao không ạ?”
“Không có gì đáng ngại, sau này đạp xe nhớ chú ý vào nhé, thà chậm một giây còn hơn gây tai nạn”.

Nói xong bà vặn tay lái, tiếp tục rẽ vào làn đường bên phải.
Chu Hề Từ đỡ xe sang bên cạnh hai bước, nâng cánh tay phải lên, khuỷu tay cùng cánh tay bị mặt đường nhựa thô ráp cà rách da, tuy vậy cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là nhìn có hơi chút dọa người.
Cô thử cử động hai lần, trộm vía không tổn thương đến xương cốt.
“Ông trời ơi!”.
Đúng là nhà đã dột còn gặp mưa đêm mà (1), Chu Hề Từ leo lại lên xe rồi tiếp tục đạp đi.

Gió đêm oi nóng, cô ngẩng đầu nhìn trời, mây đen che khuất ánh trăng, báo hiệu sắp đổ một trận mưa lớn.

Chu Hề Từ không dám chậm trễ nữa, bàn đạp dưới chân quay càng lúc càng nhanh.

Phòng khám và khu nhà thuộc nhà máy thuốc lá chỉ cách nhau một con đường, ánh đèn neon của biển hiệu tỏa sáng rực rỡ trong màn đêm.
Trước cửa là hàng bạch dương sừng sững, gió thổi qua làm lá cây lay động, thân hình đang đứng cạnh đó vẫn không nhúc nhích chút nào, đứng sững giống như thân bạch dương, cao ngất lại thẳng tắp.

Chu Hề Từ giảm tốc độ, chậm rãi đạp lên dốc.
“Thân bạch dương” kia lúc này mới động đậy, anh quay đầu nhìn sang phải, như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, khung hình dần phóng đại ra trước mắt cô.
Đường nét xương hàm thanh thoát, lông mày cùng con ngươi đen nhánh, mũi cao môi mỏng, tất cả hợp thành một gương mặt rất đẹp trai.
“Kítt…”
Chu Hề Từ siết chặt thắng tay để xe dừng lại, một chân chống xuống đất, cả người giống như dây cung đã được kéo căng, chỉ một cơn gió thổi qua, dây cung cũng theo đó mà rung động.
Cổ họng cô như bị ai đó bóp nghẹn, muốn mở miệng nói nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
“Dì Từ ở bên trong”.

Trần Lâm Qua đút một tay vào túi quần, đứng trên lề đường, từ trên cao nhìn Chu Hề Từ, vẻ mặt và giọng điệu đều có chút lãnh đạm cùng xa cách: “Tạm thời anh còn có chút việc, phải đi trước”.
“…!Cảm ơn”.

Bên đường không cho phép đỗ xe, Chu Hề Từ vốn định từ ngã tư bên kia đi lên, thì Trần Lâm Qua đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay lái của cô.
Gân xanh trên mu bàn tay anh vì dùng sức mà nổi rõ, kéo dài đến tận cổ tay.
Chu Hề Từ ngước mắt, đối diện với ánh mắt đen kịt của Trần Lâm Qua, nhịn không được nuốt ngụm nước bọt.
“Xuống xe”, anh nói.
“Nhưng không được phép đỗ xe bên đường”.
“Anh biết”.
Trần Lâm Qua vẫn giữ lấy tay lái của cô không chút nào buông lỏng, Chu Hề Từ đành phải từ trên xe bước xuống, khi hai chân vừa chạm đất, đã thấy anh nhẹ nhàng nhấc bổng chiếc xe, trực tiếp xách nó lên vỉa hè.
“…”
Chu Hề Từ đi đến gạt chân chống xuống, cách chiếc xe đạp ở giữa, cô nhìn anh hỏi: “À…!cái đó, không phải anh còn có việc sao?”.
Trần Lâm Qua nhìn cô: ” Anh không có tên?”.
Dây thần kinh trong đầu Chu Hề Từ lại lập tức bị kéo căng, cô bối rối: “Em không có ý đó, ý em là…!haiz được rồi”.

Cô khẽ thở dài: “Trần Lâm Qua, nếu anh bận thì cứ đi trước đi, hôm nay cảm ơn anh nhiều”.
“Ừ”.

Vẫn là giọng điệu nhạt như nước ốc đó.
Chu Hề Từ cũng dần không còn cảm thấy quá xấu hổ như ban đầu, lại đang sốt ruột muốn vào xem tình hình của Từ Từ Anh ra sao, “Vậy em đi trước nhé”.

Còn chưa đi được bước nào, cánh tay cô đột nhiên bị người phía sau bắt lấy, vừa vặn đụng trúng chỗ da bị thương, cảm giác đau đớn thoáng cái ập tới làm cô phải nhe răng hít ngụm khí lạnh, đồng thời hất mạnh cánh tay của Trần Lâm Qua ra.
Lúc Trần Lâm Qua chạm vào tay cô mới cảm thấy có gì đó không đúng, chỗ lòng bàn tay tiếp xúc có cảm giác hơi dính dính, anh rũ mắt nhìn qua, mí mắt giật giật: “Cánh tay bị sao thế?”.
“Bị ngã xuống đường”.

Chu Hề Từ đối với cơn đau rất nhạy cảm, nếu không đụng tới thì còn ổn, vừa đụng vào là đau đến mức thái dương cũng co giật theo.
“Em mấy tuổi rồi mà đạp xe cũng để bị ngã hả?”
“17 tuổi”.

Chu Hề Từ đau đến mức không còn quan tâm đến cái gì nữa: “Dù em 87 tuổi đạp xe cũng có thể bị ngã, ai bảo anh gửi tin nhắn kiểu gì mà đầu đuôi tình huống ra sao cũng không nói cho rõ ràng”.
Trần Lâm Qua đáp lời: “Anh có gọi điện cho em”.
“Không phải em không nghe máy à?”.
“Vậy tại sao lại không nghe máy?”.
“Em đang luyện tập, không có nghe thấy”.
Trần Lâm Qua không mặn không nhạt “Ồ” một tiếng, “Anh còn tưởng…”.
Dây thần kinh của Chu Hề Từ lại căng lên lần nữa: “Anh tưởng cái gì?”
“Anh tưởng em không dám trả lời điện thoại của anh”.
Đến rồi, rốt cục cũng đến rồi.
Từ ngày Chu Hề Từ cầu nguyện với Phật Tổ mong được sống đến 99 tuổi là đã biết sẽ có ngày hôm nay mà, tuy nhiên cô vẫn tỏ ra ngoan cố, chống chế như một con lừa: “Có gì mà em không dám chứ?”.
Khóe miệng Trần Lâm Qua nhếch lên, như cười như không, “Đúng, em thì có cái gì mà không dám làm đâu”.
“Trần Lâm Qua”, cô đột nhiên gọi tên anh.
Anh nhướng mày, “Hửm?”
“Anh học đánh Thái Cực từ chú Trần đấy à?”.
Trần Lâm Qua không trả lời, tự biết lời kia của cô không có ý tốt lành gì.
“Bảo sao anh ăn nói cứ âm dương quái khí”.
“….”
Chu Hề Từ lùi về sau một bước nhỏ.
Gió đêm thổi qua đường phố, cuốn theo lá khô bay về hướng Tây, cô đứng trong ánh đèn neon, ánh mắt mê man: “Dù sao hôm nay cũng cảm ơn anh, em vào trước đây”.
Lần này Trần Lâm Qua không ngăn lại nữa, nhìn cô chạy vào phòng khám, anh cúi đầu thấy vết máu đã khô còn dính trên đầu ngón tay, chà xát hai lần cũng không sạch đành mặc kệ nó, sải dài bước chân xuống đường.
Chu Hề Từ lấp ló nấp sau chậu cây trong phòng khám, dõi mắt nhìn theo Trần Lâm Qua đang tiến dần vào tiểu khu, sau đó cô mới xoay người đi vào phòng truyền dịch tìm Từ Từ Anh.
“Mẹ…”, cô kéo rèm ra, y tá đang thay bình cho Từ Từ Anh, “Mẹ bị làm sao vậy?”

“Chắc là do thời tiết nóng quá, bệnh đau đầu cũ lại tái phát thôi”.

Từ Từ Anh nhìn qua một cái đã thấy vết trầy xước trên cánh tay cô, không khỏi kêu lên: “Mau đi xử lý vết thương đi, đừng để bị nhiễm trùng, mẹ không sao đâu”.
Chu Hề Từ còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã bị y tá kéo ra ngoài, lúc rửa vết thương, toàn bộ phòng khám đều có thể nghe thấy tiếng khóc la của cô.
Từ Từ Anh chau mày: “Sau này đi xe nhớ phải chú ý hơn, giành giật cái gì với người ta không biết nữa, lỡ đâu hôm nay đụng phải xe khác thì con nghĩ hậu quả sẽ ra sao?”.
“Vâng ạ, sau này con nhất định sẽ chú ý mà, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi”.

Chu Hề Từ dỗ dành Từ Từ Anh, nhéo nhéo ngón út của bà hỏi: “Vậy là chỉ có một mình Trần Lâm Qua quay về thôi phải không mẹ?”.
“Ừm, cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ thấy thằng nhỏ mang theo một đống đồ trở về”.

Từ Từ Anh lại nói tiếp: “Nhìn chẳng giống chỉ ở lại mấy ngày thôi đâu”.
“Không lẽ anh ấy tính học đại học ở Khê Thành?”, Chu Hề Từ nói xong lại thấy không có khả năng đó, Trần Lâm Qua học bơi lội, vả lại thành tích các môn văn hóa cũng không hề tệ, ít nhất thì mấy trường danh tiếng ở Thượng Hải cũng mặc sức cho anh ấy lựa chọn.
“Con quan tâm đến nó như vậy, sao không trực tiếp hỏi nó luôn đi”.
“Con mới không có”.
“Vậy à, trước kia không phải con là người đối tốt với thằng bé nhất sao, lúc Tiểu Lâm chuyển đến Thượng Hải, con còn khổ sở rất lâu”.

Từ Từ Anh nghĩ đến gì đó, cười trêu: “Khi còn bé, con luôn nghe lời nó nhất, cứ khóc lên thì ai nói gì cũng vô dụng, vậy mà nó mới dỗ đôi câu, ngay cả nhà con cũng không thèm về nữa mà”.
Chu Hề Từ che mặt: “Mẹ đừng nói nữa, đó đều là chuyện lâu lắc lâu lơ rồi, giờ mà bọn con có thể trò chuyện với nhau mấy câu là đã tốt lắm rồi”.
Từ Từ Anh cười cười, nhìn thấu mọi chuyện nhưng lại không nói ra.
Chờ truyền xong bình dịch, về đến nhà cũng đã gần 8 giờ, Chu Hề Từ vừa mới lên đến lầu bốn đã nghe thấy tiếng động trên lầu sáu, cô lẩm bẩm một câu: “Gần nửa đêm mà còn sửa sang nhà cửa sao?”
“Chắc phải quét tước dọn dẹp lại, nhà cũng không có ai ở mấy năm rồi”, Từ Từ Anh đi lên lầu sáu, hành lang chất đầy vỏ giấy và phế liệu, cửa nhà Trần gia đang được mở rộng, bên trong có không ít người qua lại.
Chu Hề Từ ghé đầu nhìn vào, Trần Lâm Qua đang đứng ở ban công phòng khách gọi điện thoại, bất thình lình anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cô.
Chu Hề Từ nhìn thấy anh nhíu mày, “…”.
Từ Từ Anh không cố kỵ nhiều như cô, trực tiếp bước vào: “Có quét dọn xong thì buổi tối cũng chưa ở được, tối nay Tiểu Lâm đến nhà dì ngủ đi, dù sao chú Chu của con cũng không trở về”.
“Không cần đâu dì Từ, con đặt khách sạn rồi, ở tạm một đêm là được”.

Trần Lâm Qua cúp điện thoại, đi vào phòng khách: “Nơi này bụi bặm, dì Từ về trước đi ạ, đừng để bị sặc bụi”.

“Vậy dì để Tiểu Từ ở lại giúp đỡ con”.

Từ Từ Anh quay đầu lại, làm như không thấy ánh mắt đang liều mạng từ chối của Chu Hề Từ, nói với cô: “Tiểu Từ ở lại đi, mẹ về nghỉ ngơi trước”.
Chu Hề Từ kháng cự: “Có nhiều người như vậy, con cũng không làm được gì…”
“Vậy con cảm ơn ý tốt của dì Từ trước”.

Trần Lâm Qua bỏ điện thoại vào túi quần, cầm lấy cây lau nhà còn sạch ở bên cạnh đưa tới: “Vất vả rồi”.

Chu Hề Từ cắn chặt răng: “Không vất vả”.
Từ Từ Anh cười trở về nhà, tay Chu Hề Từ cầm cây lau nhà, cằm đặt trên mu bàn tay: “Đại thiếu gia, phải bắt đầu lau từ đâu đây?”
Trần Lâm Qua nhìn cô một cái.
Vóc dáng Chu Hề Từ không thấp, tuy nhiên quả thật giống như Từ Từ Anh nói, cô rất gầy, mặt cũng nhỏ, có diện mạo giống như mấy ngự tỷ, người cao, chân thon dài, bắp chân có vài vết sẹo do huấn luyện lâu năm để lại nhưng dấu vết cũng không rõ lắm, ngược lại bởi vì tỉ lệ cơ thể tốt nên đường cong có vẻ trông rất uyển chuyển.
Anh ngước mắt nhìn sang chỗ khác: “Quên đi, em về nhà đi”.
“Anh…”, Chu Hề Từ bỗng dâng lên một ngọn lửa phản nghịch, “Em không đi”.

Trần Lâm Qua nhìn chằm chằm cô vài giây: “Được”.
Mấy loại công việc như lau nhà, lau cửa sổ cũng không đến phiên Chu Hề Từ làm, Trần Lâm Qua chỉ cho cô bức tường có dán chữ phúc đã qua nhiều năm, kêu cô xé bỏ nó.
Trước kia đều dùng bột nhão để dán đồ, độ dính cao lại không dễ gỡ.
Lúc Chu Hề Từ vừa bắt đầu động tay đã cảm thấy hối hận, thứ này so với lột da mặt còn khó khăn hơn, móng tay cô đã sắp gãy luôn rồi mà vẫn chưa xé xuống được bao nhiêu.
Cô nghi ngờ Trần Lâm Qua chính là đang muốn trêu ngươi người khác, “Em nói này…!Anh muốn làm gì vậy?”.
Trần Lâm Qua không nghĩ tới Chu Hề Từ đột nhiên quay đầu lại, động tác muốn đội mũ cho cô dừng lại giữa không trung, chờ cô nói xong mới đội xuống.
Mũ là được Trần Lâm Qua dùng bài thi cũ mang theo về đây gấp thành, anh nhẹ nhàng thu hồi tay lại: “Che bụi”.
“Ồ”, Chu Hề Từ quay người lại xé tiếp, chiếc mũ căn bản vẫn chưa được đội ngay ngắn liền bị trượt xuống khỏi đầu, cô đưa tay cầm lấy, nhìn thấy một góc tiêu đề bài thi – Kỳ thi tuyển sinh chung tám quận thành phố Thượng Hải năm 2014…
Thi đại học xong còn mang theo đề thi cùng nhau chuyển nhà nha…
Cơ mà không thích hợp…
Chu Hề Từ chờ Trần Lâm Qua đi tới lần nữa mới gọi anh lại: “Này”.
Anh hoàn toàn phớt lờ, đi thẳng vào phòng ngủ.
“Trần Lâm Qua”, Chu Hề Từ cầm mũ đuổi theo.
Trần Lâm Qua nhìn qua, “Lại làm sao?”.
“Tại sao bỗng dưng anh lại quay về? Còn mang theo nhiều đồ như vậy”.

Chu Hề Từ nắm mép mũ giấy, “Không phải là anh…”
“Thi không tốt bị đuổi ra khỏi nhà” – Những lời này cô không dám nói ra.
Trần Lâm Qua không để ý cô ăn nói lấp lửng, bắt đầu đưa tay thu dọn những đồ vật không cần dùng trong phòng, “Nhìn không ra sao?”
“Cái gì?”
“Anh đây là…”, Trần Lâm Qua nhìn cô, cười có chút hư hỏng, “Áo gấm về làng”.
Chu Hề Từ: “???”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hề Từ: “Anh vẫn nên là bị gia đình đuổi ra khỏi nhà đii…”
(1) “Nhà dột gặp mưa đêm”: Đã nghèo khó, khổ sở, khó khăn lại gặp thêm rủi ro, trở ngại.

Giống câu “Đã nghèo còn mắc cái eo” bên mình..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.