“Lạc Lạc, tôi đi gặp đối tác.
Cô ở lại đây nhớ cẩn thận Sói biết chưa?”
Lâm Hữu Đằng vội chuẩn bị một số đồ dùng rời đi, bỏ lại cho An Lạc một câu nói buâng quơ không rõ ràng.
Rồi sẽ có một ngày nào đó, không sớm thì muộn, cô sẽ bị rối loạn tiền đình với tên Lâm Hữu Đằng này mất thôi.
9h10
An Lạc đang chăm chú làm tài liệu quan trọng, nó liên quan đến dự án Khu vui chơi giải trí ở Singapore mà Trác Nhất Phong sắp hợp tác.
Vậy mà cô lại có thể quên mất.
Nếu không phải tại tên Lâm rắc rối thì cô đã giải quyết xong từ hôm qua rồi.
Hôm nay là hạn nộp mà vẫn chưa đâu vào đâu hết.
Cứ cái đà này cô làm sao trụ nổi ở New Wind đây, sớm sẽ bị sa thải về quê mất thôi.
“Reng…reng..”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhắc tiền nhắc bạc mà nhanh thế này thì hay biết mấy.
“Tôi nghe đây Thư ký Thẩm”
Đầu dây bên kia giọg nói trầm ấm vang lên “Thư ký Đới, lập tức mang bản tài liệu Khu vui chơi giải trí đến phòng Trác tổng nhé!!!”
Cũng không có gì nằm ngoài dự đoán của cô cho lắm, rồi cơn sóng thần này sẽ ập xuống đầu cô mà thôi.
Chỉ có điều “Khoan đã…đến trực tiếp phòng Trác tổng mà không phải là phòng Thư ký Thẩm ư?”
Đây đâu còn đơn giản là cơn sóng thần nữa, mà là cơn đại hồng thủy có cường độ nhấn chìm sự sống thế giới a.
Ôi!!! Tính mạng cô như ngàn cân treo sợi tóc.
Đứng trước cửa phòng Trác tổng, Đới An Lạc căng thẳng cố nuốt ngụm nước bọt đang nghẹn nơi cổ họng xuống.
Lịch sự gõ cửa phòng, đây chính là cánh cửa tử thần ở trong truyền thuyết a.
“Vào đi”
Giọng nói bên trong phát ra lạnh lùng cứng ngắt như khúc gỗ, trực tiếp hù dọa các dây thần kinh của Đới An Lạc đứng ngồi không yên.
Cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng cơn đau ở chân không cho phép sự bình thường đó tiếp diễn.
Bước chân có phần hơi khập khễnh, chỉ là cố gắng để nó không quá rõ ràng.
Trác Nhất Phong vẫn giữ vững phong thái lạnh lùng cắm mặt vào màn hình máy tính.
Căn phòng này rõ ràng rất sáng, view bên dưới toàn cảnh Thượng Hải đẹp bậc nhất nơi xa hoa này, nhưng tại sao cô lại cảm giác nó toát ra vẻ u ám đến đáng sợ.
“Trác tổng tìm tôi?” An Lạc lên tiếng phá tan bầu không khí lạnh lẽo đang dần đông cứng cơ thể mình.
“Tài liệu dự án Khu vui chơi tôi giao cho phòng Phó tổng, đã làm xong chưa?”
Trác Nhất Phong ngẩn mặt lên, tầm mắt trực tiếp nhìn thẳng vào mắt An Lạc.
Khiến cơ thể cô không dám nhút nhích một chút nào.
Ánh mắt ấy như có sức hút thôi miên mọi thứ, giống như nữ quỷ Medusa chỉ cần nhìn vào sẽ ngay lập tức bị hóa đá.
Cô lãng tránh ánh mắt Trác Nhất Phong, cố gắng vực dậy bản thân phải hết sức tỉnh táo trước, ôm sấp tài liệu trong tay trực tiếp cúi đầu nhận lỗi “Trác tổng, tôi vẫn chưa hoàn thành công việc được giao, tôi xin lỗi.”
Thời gian giống như ngừng chuyển động, không gian xung quanh im lặng đáng sợ, đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim mình bấn loạn đập thình thịch.
Trác Nhất Phong không nói gì, cô ngẩn đầu chỉ thấy anh ta đứng lên xoay người ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh bên dưới Thượng Hải.
Vóc dáng cao to, mặc vest đen thẳng tấp.
Thử hỏi sao lại không có những cô gái say mê điên cuồng Trác Nhất Phong được chứ?
Đới An Lạc lúc trước cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô của bây giờ đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Những thế giới không thuộc về mình có cố gắng đến mấy cũng vô ích.
An Lạc lại phải lần nữa lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh của Trác Nhất Phong “Trác tổng, xin cho tôi thêm thời gian, trong hôm nay tôi nhất định hoàn thành tài liệu này.”
Lâm Hữu Đằng ham chơi, khiến cô cũng hồ đồ quên mất dự án quan trọng vẫn chưa hề xem qua.
Bản thân làm việc đã quá thiếu trách nhiệm rồi.
“Đới An Lạc…..những kẻ đã muốn cô chết…liệu chúng có vì lời lẽ của cô mà cho cô được thêm một thời khắc để sống không?”
An Lạc như bị dồn vào đường cùng, chẳng có một lời lẽ nào để trả lời lại câu hỏi của Trác Nhất Phong.
Trác Nhất Phong xoay người đi đến gần chỗ cô, từng tiếng bước chân của anh ta, mùi hoắc hương thoang thoảng làm cho cô căng thẳng đến mức không thở nổi.
Gần Boss như gần hổ, có thể chết bất cứ lúc nào cũng không ai hay biết.
“Đới An Lạc” Trác Nhất Phong trực tiếp gọi tên cô.
“Từ lúc nào, cô trở nên thân thiết với Hữu Đằng như vậy?”
Trác Nhất Phong vậy mà lại đi hỏi vấn đề mối quan hệ của cô và Lâm Hữu Đằng, anh ta là sợ cô đang quyến rũ bạn thân anh ta sao?
Nghe xong câu hỏi nực cười ấy, bất giác các dây thần kinh bên trong cô biến mất, sự hồi hộp ban nãy đã không còn, các giác quan chuyển đổi sang tinh thần thép.
An Lạc cười nhẹ, nụ cười có phần khinh miệt câu hỏi dành cho cô “Trác tổng yên tâm, tôi và Lâm phó tổng là thân phận cấp trên cấp dưới, hoàn toàn không có mối liên quan gì khác.”
Trác Nhất Phong nghe thấy có chút thú vị, cười khẩy, anh cúi mặt lại gần sát An Lạc, nhìn thẳng vào đôi mắt bồ câu của cô “Thân phận cấp trên cấp dưới mà lại quan tâm quá mức sao Tiểu Bạch Thỏ?
Ba từ “Tiểu Bạch Thỏ” anh cố ý nhấn mạnh như muốn cô nghe cho rõ ràng hơn.
Nhắc cho cô nhớ về những lời lẽ cô đã viết.
Anh là đang xả giận cho người tình bé nhỏ Trương Hiểu Đình à?
Lần đầu tiên Trác Nhất Phong đứng gần cô như vậy, gần đến mức cô nghe thấy từng hơi thở của anh.
“Không có mối liên quan khác mà lại cùng nhau trốn việc, cùng nhau đi trung tâm thương mại, cùng nhau về nhà, cùng nhau đi làm muộn ư?”
An Lạc bị tra hỏi đến mức khô cứng họng, mở to đôi mắt nhìn người đàn ông ngũ quan điển trai trước mặt.
Cô muốn hỏi anh lắp camera trên người cô sao lại biết rõ ràng đến thế.
Anh là Tổng tài New Wind bận rộn với công việc vậy mà lại có thời gian để mắt tới một cấp dưới nhỏ nhoi như cô a?
Có lẽ cô lại sai rồi, cô lại quên mất, tự đề cao bản thân mình nữa rồi.
Anh ta thực chất là đang để ý đến Lâm Hữu Đằng, bạn thân của anh, cô có là gì đâu kia chứ.
Cô tự cười khẩy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều..