Sân bay Phố Đông Thượng Hải
Chàng trai cầm bó hoa hồng đỏ trên tay, khuôn mặt vui vẻ chờ đợi người sắp bước ra khỏi cửa an ninh sân bay.
Ánh mắt anh như ngọn đuốc bừng sáng khi thấy bóng dáng ấy xuất hiện, anh đưa tay vẫy “An Lạc, ở đây”
Nụ cười niềm nở trên đôi môi Đới An Lạc, cô gái thân hình không quá mảnh khảnh kéo vali đi nhanh về phía Tạ Hựu Thuyết.
Chỉ là di chuyển trong nước nhưng tình cảnh hiện giờ nó khiến cô nghĩ rằng bản thân giống một du học sinh vừa từ nước ngoài trở về cơ.
“Bác sĩ Tạ, năm mới vui vẻ” Cô mở lời chào hỏi trước.
Tạ Hữu Thuyết đưa bó hoa hồng đỏ thắm trong tay cho cô, vẻ mặt anh có chút ngại ngùng “An Lạc, năm mới nhiều hạnh phúc nhé!”
Đới An Lạc nhận lấy bó hoa, cô đưa hoa lên mũi hít lấy một hơi, hương sắc những bông hoa tươi thắm thơm nhẹ dễ chịu “Cảm ơn bác sĩ Tạ”
“Hôm nay phiền anh đến sân bay đón tôi, thật là ngại quá”
“Sao cô lại nói lời khách sáo như vậy, tôi phải cảm ơn cô vì đã cho tôi có cơ hội này mới đúng”
Sở dĩ có cuộc gặp gỡ này vì cô có món đồ cần đưa cho Tạ Hựu Thuyết nên đã chủ động nhắn tin muốn gặp anh.
Anh lại muốn rút gọn thời gian gặp mặt, chủ động muốn trực tiếp đến sân bay để đón cô.
An Lạc lấy từ trong vali ra một tấm bằng khen cùng một lá thư cảm ơn của cô nhi viện Phong Vũ “Viện trưởng Từ gửi lời xin lỗi anh vì sự thiếu sót này”
“Không sao đâu” Tạ Hữu Thuyết vui vẻ nhận lấy.
Hôm đó viện trưởng Từ đã quên gửi bằng khen và thư cảm ơn cho Tạ Hựu Thuyết.
Bà biết An Lạc và Tạ Hựu Thuyết đều làm ở Thượng Hải nên đã nhờ An Lạc giúp bà đưa tận tay cho Tạ Hựu Thuyết kèm theo lời xin lỗi chân thành.
Trác gia
“Cậu chủ, đã muộn rồi cậu dùng bữa đi” Lưu Tu Kiệt lấy can đảm mở cửa phòng làm việc của Trác Nhất Phong, cánh cửa mở hé chỉ đủ Lưu Tu Kiệt đưa ánh mắt mình vào bên trong.
Một vật thể không xác định từ phía Trác Nhất Phong bay thẳng về phía cánh cửa “Bộp”
“Ra ngoài” Trác Nhất Phong gắt gỏng hét lớn, giờ phút này anh không muốn nhìn thấy mặt Lưu quản gia một chút nào.
Từ lúc lão gia lão phu nhân trở về Luxembourg, cậu chủ của ông chả thiết tha gì đến chuyện ăn uống.
Muốn hành hạ trừng phạt ông già này bằng cách đó hay sao chứ?
Có giận ông đến mức nào cũng nên chú ý sức khỏe bản thân chứ.
Thân già này cũng chỉ là bất đắc dĩ làm theo mệnh lệnh thôi, thân già này cũng đâu muốn chọc giận cậu chủ chứ.
“Cậu chủ, có tin về cô Đới, cậu có muốn nghe không?”
Sau cú ném vừa rồi khiến Lưu quản gia giật mình khép cửa lại, ông bình ổn tâm trí bạo dạn mở thêm lần nữa.
Thận trọng quan sát sắc mặt chàng trai cắm cúi vào máy tính chỗ bàn làm việc.
Tiếng gõ bàn phím một cách thô bạo của cậu chủ đủ để ông hiểu sự tức giận đè nén trong lòng không giải tỏa được của cậu.
Một tiếng ‘cạch’ mạnh bạo cuối cùng vang lên, Trác Nhất Phong nhắm nghiền đôi mắt nghiến răng “Nói”
“Cô Đới đã quay lại Thượng Hải rồi” Lưu Tu Kiệt lí nhí thốt ra từng lời nói.
“Đới An Lạc đang ở đâu?”
Lưu tu Kiệt khó khăn nuốt nước bọt đang nghèn nghẹn nơi đáy cổ “Cậu có thể ăn cơm trước khi tôi trả lời không?”
Chưa kịp cho Trác Nhất Phong lên tiếng, Lưu quản gia vội đổi ý kiến khác “Hoặc có thể tôi nói xong cậu sẽ ăn cơm chứ?”
Trác Nhất Phong trừng ánh mắt diều hâu nhìn về phía cửa “Chú Lưu…chú đang đặt điều kiện với tôi?”
“Cậu chủ, tôi nào dám” Lá gan già cỏi của Lưu quản gia không đủ sức để chịu đựng được sức ép của bầu không khí lúc này nữa.
“Nói” Trác Nhất Phong gằng quãng giọng xuống tone thấp nhất.
“Cô Đới đã đến sân bay Phố Đông…đã có người đến đón cô Đới…’’ Lưu Tu Kiệt nói đến đây mồ hôi lạnh như toát ra, ông ngập ngừng không muốn nói tiếp.
“Là Tần Diệp?”
Thấy Lưu quản gia không hồi đáp, Trác Nhất Phong chuyển đổi qua cái tên khác “Hữu Đằng?”
Lưu quản gia vẫn im lặng như mặt nước không gợn sóng.
Trác Nhất Phong không còn cái tên nào trong đầu có thể đoán tiếp, ở Thượng Hải này Đới An Lạc làm gì có nhiều bạn bè, còn trực tiếp đến sân bay đón cô ấy.
Ngoài Tần Diệp và Lâm Hữu Đằng thì người này là ai?
“Là ai?”
“Tôi…tôi cũng chưa xác định được người này, cậu ấy đến sân bay đón cô Đới, sau đó họ cùng nhau về nhà cô Đới, một lúc sau họ đến quán ăn và cùng nhau đi xem phim”
“Bộp” một vật thể nữa lại bay về hướng Lưu Tu Kiệt, ông nhanh chóng đóng cánh cửa lại nên tạo ra tiếng động lớn.
Rốt cuộc nói ra tin tức về cô Đới lại càng không khiến tâm trạng cậu chủ ông khá hơn chút nào ư?
Lúc Đới An Lạc chuẩn bị rời khỏi Thượng Hải để về Giang Tây, Trác lão gia đã ra lệnh cho Lưu Tu Kiệt không được cho vệ sĩ riêng theo dõi Đới An Lạc nữa, ông muốn con bé có một cái tết an nhiên không chịu sự giám sát của bất cứ kẻ nào.
Lời cậu chủ là mệnh lệnh, lời Trác lão gia cũng là mệnh lệnh.
Lưu Tu Kiệt sao dám xem thường mệnh lệnh của Trác lão gia được, dù sao ông ấy vẫn là nhất chủ Trác gia.
Trác Nhất Phong tức giận muốn phát điên, khi lão gia lão phu nhân ở đây cậu ấy luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc không muốn Trác lão gia lại đưa bác sĩ tâm lý đến nhà.
Khi hai người đó vui vẻ nắm tay nhau trở về Luxembourg thì mọi tai ương bão táp đều đổ hết lên đầu Lưu Tu Kiệt.
Cậu chủ của ông không muốn nhìn thấy mặt ông nữa, cái thân già của ông biết than khóc cùng ai.
“Cậu ấy??? Cậu ấy là ai???”
“Đới An Lạc và người đó có quan hệ gì với nhau?”
“Đến sân bay, về nhà, ăn uống, xem phim…hớ”
“Đới An Lạc, em thay lòng đổi dạ với tôi?”
Một đống các suy nghĩ hỗn loạn nảy sinh trong đầu Trác Nhất Phong, anh tự cười khẩy một mình, gương mặt khó coi lại càng trở nên vặn vẹo khó coi hơn.
Trác Nhất Phong bước ra khỏi phòng làm việc sau khoảng thời gian ù lì tự giam mình trong.
“Chú Lưu, chúng ta đi xem phim”.