Trong mơ, Thẩm Phức cảm thấy chính mình vẫn còn đang chạy, chạy trốn đến mức chân nhũn ra, lòng hốt hoảng cũng vẫn tiếp tục chạy.
Có đôi tay nắm lấy tay cậu, nhưng lúc có lúc không, ban đầu cậu tưởng là Thẩm Lệnh Nghi, nhưng sau đó mới biết là không phải.
Dường như trải qua chuyện cũ đáng sợ khiến con người trở nên yếu ớt nhất, thời điểm Thẩm Phức tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người vô lực, mỏi mệt bất kham.
Cậu đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, khi tỉnh lại đập vào mắt chính là trần nhà màu tuyết trắng, cậu nghiêng nghiêng đầu, phát hiện bản thân thế mà đang nằm trên chính chiếc giường trong căn phòng của mình ở Lục công quán.
“Em tỉnh rồi.”
Thẩm Phức theo tiếng nhìn lại, thấy Lục Ký Minh.
Hắn đang đứng trước tấm gương lớn trong phòng, sửa sang lại quân phục trên người.
Ngày thường Lục Ký Minh không phải mặc trường bào khoác áo ở ngoài thì cũng là mặc tây trang đi giày da, hiếm khi mặc quân phục.
Thứ nhất là bởi hắn cũng chẳng giữ chức vụ trong quân đội, thứ hai là do bản thân hắn cố tình muốn làm ra dáng vẻ ăn chơi trác táng.
Lúc này, Lục Ký Minh đang ngẩng đầu chỉnh lại cổ đứng của bộ quân phục, trên cổ áo có phù hiệu quân hàm thiếu tướng, trên vạt áo còn có huân chương Gia Hòa hình ngũ giác hoàng kim, ủng quân sự bóng lưỡng phiếm quang, mũ đội được đặt ở một bên, phối hợp với ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn, lại thêm vóc dáng cao lớn đ ĩnh bạt, thực sự có một chút ý tứ quân uy nghiêm nghị.
Chỉ là lúc hắn nhìn gương cười, cái cốt khí nghiêm nghị vừa rồi lại bay đi đâu mất rồi.
Thẩm Phức tuy rằng toàn thân mệt mỏi, nhưng tốt xấu gì cũng không bị trọng thương, từ trên giường ngồi dậy, phát hiện cánh tay bị dao rạch của mình đã được băng bó tốt.
Cậu nhìn về phía Lục Ký Minh, cũng không nói lời nào, chờ Lục Ký Minh nói trước.
“Tôi nghĩ em nói không chừng sẽ xiên vài người cơ, không nghĩ tới em lại tự cắt lên tay mình mấy đường như thế cho.” Lục Ký Minh sửa lại y trang, tựa vào tủ lớn bên cạnh mà nhìn cậu, “trong mộng còn mắng người mắng đến hăng say, cũng không biết là đang mắng ai.”
Còn có thể là mắng ai nữa, Thẩm Phức thầm nghĩ, ai đáng bị mắng liền mắng người đó.
“Giống y như trẻ con vậy,” Lục Ký Minh nói, “không cho nắm tay liền khóc nhè.”
Chuyện xảy ra trong mơ sao có thể tính là chuyện thật đâu cơ chứ? Thẩm Phức dừng ngày tâm tình xấu hổ e lệ của thiếu nữ 18, ngồi dựa vào gối mềm xốp ở đầu giường.
Ngửi được mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt trên gối, Thẩm Phức thế nhưng lại cảm thấy có chút an tâm, dường như hoảng loạn cùng kinh hoàng trong mộng chỉ còn lại hư ảnh mờ nhạt, lập tức sẽ biến mất.
Lục Ký Minh cho cậu dao găm phòng thân, thoạt nhìn cũng xem như còn tí tình người.
Nhưng nhìn từ góc độ khác, này cũng đại biểu cho Lục Ký Minh sớm đoán được Thẩm Phức sẽ bị đưa tới Thuần Viên, Lục Ký Minh lại có dụng ý gì đây.
Ánh mắt Thẩm Phức chăm chú nhìn vào phù hiệu trên quân phục của Lục Ký Minh thượng, tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Thiếu tướng?”
Lục Ký Minh theo ánh mắt của cậu, gập ngón tay búng búng cái phù hiệu mới tinh kia, nói: “Lão gia tử mới vừa bổ nhiệm tôi đấy.
Chương Chấn Lộ còn bên ngoài bình loạn, tôi thay lão gia tử chủ trì bộ binh diễn luyện hôm nay.”
Quân hàm thiếu tướng đối với một thiếu gia không có thành tích quân sự gì như Lục Ký Minh mà nói, có chút khoa trương.
Những năm trước diễn luyện đều là do Chương Chấn Lộ chủ trì, cứ coi như lần bình loạn này là chuyện ngoài ý muốn, cùng lắm mất khoảng mấy tháng là có thể kết thúc, chờ gã trở về lại diễn luyện cũng không muộn.
Thế nhưng lại ngay dịp này bổ nhiệm Lục Ký Minh, tương đương với việc gióng trống khua chiêng cất nhắc Lục Ký Minh lên cùng võ đài đấu với Chương Chấn Lộ.
Lại cho quân hàm cao như vậy, trong quân sẽ không ai phục Lục Ký Minh, tương đương với việc đem hắn nướng trên mồi lửa rồi.
Lục Trọng Sơn đây là muốn tước quyền của Chương Chấn Lộ, lại cũng không muốn để Lục Ký Minh được yên ổn.
Tuy rước không được Phương Viện thành cháu dâu, Lục Trọng Sơn cũng không có chịu thiệt hại gì, nhưng lại nhất thiết cứ phải để tôn tử xuất đầu lộ diện tranh quyền cùng chất tôn, hai bên đánh nhau, lão già như ông ta làm ngư ông đắc lợi.
Lục Ký Minh nhìn chằm chằm Thẩm Phức, nhìn biểu tình của cậu liền biết cậu đang cẩn thận suy nghĩ.
Thẩm Phức nói bóng nói gió với Lục Ký Minh: “Nhìn không ra đại thiếu vẫn là tôn tử hiếu thuận đấy nhỉ.”
Có thể thuận theo ý lão gia tử cơ đấy.
Lục Ký Minh cà lơ phất phơ mà chỉ chỉ Thẩm Phức, giọng rõ là giả dối mà nói: “Ông ấy dùng người tôi yêu để uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể thuận theo mà thôi.”
So với việc để kẻ thù tìm được nhược điểm, không bằng tự làm giả một cái nhược điểm đưa cho kẻ thù.
Thẩm Phức lúc này càng thêm hiểu rõ vị trí của chính mình, cậu đang đảm đương vị trí trở thành “điểm yếu” của Lục Ký Minh, bia đỡ đạn cứ như thế mà được dựng lên, tất cả kiếm đạn hay âm mưu quỷ kế gì, toàn bộ đều hướng tới cậu, Lục Ký Minh ở bên cạnh có thể nhìn rõ tất cả.
Nói đến cùng, Thẩm Phức cũng không phải “điểm yếu” thực sự, nếu cậu có “tèo” thì Lục Ký Minh cũng không tổn thất gì.
Lục Ký Minh lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem, “cạch” một tiếng đóng lại, cầm lấy mũ đội lên, vành mũ đè trên mày kiếm đen nhánh, bóng tối cũng không che giấu được ánh mắt sắc bén của hắn.
“Dưới lầu đặt rất nhiều hạ lễ đấy, nếu em cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi thì xuống mà xem.”
Lục Ký Minh đưa tay vịn mép giường, cười tủm tỉm mà đưa mặt thò lại gần sườn mặt Thẩm Phức, giống như muốn hôn tạm biệt 1 cái.
Thẩm Phức càng ngày càng cảnh giác với hắn, cậu nghiêng nghiêng đầu.
Lục Ký Minh chỉ ngừng lại một chút, liền lui ra, hai ngón tay khép lại, đặt ở vành nón, ưu loát hướng bên ngoài vung lên, cười nói, ” hẹn gặp lại.”
Lục Ký Minh đi rồi, Thẩm Phức ăn chút đồ ăn do phòng bếp đưa lên, xuống giường giãn gân cốt một chút.
Cậu còn ở trong phòng lục tìm, quả nhiên không ngoài dự liệu, con dao găm kia đã không còn nữa, Lục Ký Minh sẽ không đem vũ khí để lại cho cậu.
Thẩm Phức đỡ lan can đi xuống lầu, mới đi rồi một nửa, liền cả kinh dừng bước chân.
Phòng khách to như vậy, chồng chất trùng trùng điệp điệp đều là tráp, đếm không xuể nữa, có lớn có bé, đều là mạ vàng khảm bảo, chưa cần biết bên trong là gì, chỉ cần nhìn bên ngoài tráp đã biết giá trị không nhỏ rồi.
Thẩm Phức buồn chán không thèm chết, bắt đầu mở từng tráp từng tráp một.
Lúc đầu, cậu còn tưởng rằng cái đống này là hạ lễ chúc mừng Lục Ký Minh nhận quân hàm cơ, bóc mấy tráp mới phát hiện ra không phải vậy.
Trong đó có một tráp mặt ngoài thêu rồng phượng, bên trong cư nhiên là một bộ váy đỏ cùng áo choàng đen, trên áo choàng thêu bầy hạc tinh xảo, còn thêu cả họa tiết mây trời, hoa văn trên váy đỏ còn dùng tơ vàng chỉ bạc, hết sức hoa lệ.
Cơ mà đây là váy áo dùng cho tân nương kết hôn mà.
Thẩm Phức khóe miệng giật giật, thả váy áo lại vào tráp.
Cậu cầm lấy chồng báo trên bàn lật nhanh xem tin tức mấy ngày nay, liền nhìn thấy ngay mấy cái tiêu đề trên trang nhất ở báo của ngày hôm qua, lù lù trên trang nhất là thông cáo kết hôn, tên đúng là Thẩm Phức cùng Lục Ký Minh luôn, ngày cưới là vào tháng sau.
Trách không được lại hạ lễ đưa tới như nước thế, thì ra là do nguyên nhân này.
Lục Ký Minh bày trò kết hôn, mọi người cũng hùa theo mang hạ lễ tới tham gia náo nhiệt bấu víu quan hệ, giống như liên hợp lại với nhau, đường đường chính chính ra vẻ nghiêm túc song lại đi làm một việc quá đỗi hài hước, làm Thẩm Phức không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Sự việc tuy buồn cười, nhưng lễ vật đưa tới lại là vàng ròng bạc trắng.
Thẩm Phức ngẫm nghĩ, người đưa váy tới nói không chừng cũng không phải thật sự muốn để cậu mặc, chẳng qua là muốn tìm cái gì đó nhìn có giá trị để đưa tới mà thôi, cái váy này nhìn qua cũng sang quý ra phết.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phức không có tâm trạng dỡ nốt mấy cái tráp còn lại, tùy ý vứt đấy, xoay người rời phòng khách, nhắm mắt làm ngơ.
Cậu đi ngang qua thư phòng Lục Ký Minh, chỗ đó vẫn khóa chặt như mọi khi, là Thẩm Phức vào không được cấm địa.
Cậu cũng không có suy nghĩ muốn vào đi, chỉ là xuất thần nhìn cánh cửa khóa chặt kia.
Lục Kí Minh rốt cuộc có át chủ bài gì mà có thể tự tin cho rằng mình có thể hưởng lợi từ cuộc tranh giành quyền lực giữa Lục Trọng Sơn và Chương Chấn Lộ.
Vài dặm ở ngoài, mặt trời chói chang trên cao, bên trong binh doanh lục quân ở ngoài thành, bộ binh xếp hàng, cầm trong tay súng trường, súng ống dưới ánh nắng chiếu rọi xuống phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Lục Trọng Sơn ngồi trên đài cao theo dõi, so với hai năm trước ông ta gầy đi không ít, quân phục nhìn có phần rộng thùng thình.
Nhưng ánh mắt ông ta vẫn rất sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ký Minh thẳng lưng đứng giữa một đám sĩ quan.
Thiếu soái Chương Chấn Lộ xuất chinh bình loạn, mang đi không ít người, dư lại phần lớn đều là bộ hạ cũ của Lục Trọng Sơn, có người đức cao vọng trọng, có người đã từng lập công cho nên không ai để Lục Ký Minh vào trong mắt cả.
Một người từ trong đám người bước ra, lấy khẩu súng từ tay một bộ binh đứng đầu hàng, đưa tới trong tay Lục Ký Minh.
Gã ta ồm ồm mà nói: “Đại thiếu, các huynh đệ đều muốn xem ngài bộc lộ tài năng.”
Gã không xưng quân hàm, chỉ kêu “đại thiếu”, rõ ràng là lời nói có ẩn ý, vẻ không phục lộ rõ trên mặt.
Theo ánh mắt gã, Lục Ký Minh thấy phía xa xa dựng mấy cái bia ngắm, là vật mà lát nữa diễn tập sẽ dùng tới.
Phân đoạn Lục Ký Minh sẽ bắn súng này vốn dĩ không có trong kế hoạch hôm nay, đối với một Lục đại thiếu tay chưa chạm qua súng mà nói, rõ ràng là gây khó dễ, thế nhưng cũng không có ai thay hắn nói một câu, mọi người đều đang chờ xem hắn xấu mặt, Lục Trọng Sơn trên đài cao nở nụ cười hiền từ, giống như một người ông thân thiết vậy.
Lục Ký Minh cười một tiếng, nhận lấy súng, lên đạn, nhắm chuẩn, bóp cò súng, một loạt động tác nước chảy mây trôi.
“Đoàng” một tiếng vang vọng thật lâu trong thao trường trống trải, cái bia ngắm ở xa nhất theo tiếng súng đổ xuống.
Lục Ký Minh ném súng về phía viên sĩ quan, nhất thời không ai lên tiếng, mọi người đều bị hắn làm cho sửng sốt.
“Bêu xấu rồi.”
Lục Ký Minh quay đầu lại nhìn Lục Trọng Sơn bộ mặt mơ hồ phía trên đài cao, ánh mắt sắc bén, như ưng như sói..