Lục Ký Minh trở về Thuần Viên ăn cơm tối.
Đồ ăn đầy bàn, quá nửa là đồ Lục Trọng Sơn thích ăn.
Ông đã gần 60 tuổi, càng ngày càng nghiên cứu về vấn đề dưỡng sinh, phòng bếp có nuôi rất nhiều vịt, dùng gạo nếp nấu thành canh vịt cho Lục Trọng Sơn tẩm bổ, chỉ uống canh không ăn thịt.
Ngoài ra còn có canh cua tím cá bạc ông thích nhất, chỉ ăn đồ tươi.
Mùa đông khó đánh bắt, bèn cử người túc trực ở Tam Xá Hà Khẩu bất kể ngày đêm, chuyên môn đánh bắt cá bạc tươi sống về làm đồ ăn cho Lục Trọng Sơn.
(*) Tam Xá Hà Khẩu: nằm ở Thiên Tân, TQ, là nơi giao nhau của ba nhánh sông: Nam Vận, Tử Nha và Hải Hà
Lục Trọng Sơn rắn rỏi quắc thước, ngồi ở vị trí đầu, Dương thị là vợ lẽ ông mới cưới năm ngoái, thanh tú động lòng người, đang đứng bên cạnh hầu hạ.
Cháu ngoại trai Chương Chấn Lộ của ông ngồi bên dưới.
Từ mấy năm trước Chương Chấn Lộ đã thành đốc quân của thành Tấn Trung, một nửa quân đội dưới tay Lục Trọng Sơn là do hắn quản, nhà họ Chương nước lên thì thuyền lên, ngay cả mẹ Chương Chấn Lộ Vương thị tới Thuần Viên cũng lên mặt chủ nhân, ngồi một bên lão gia tử bắt bẻ đồ ăn.
Trên bàn Lục Ký Minh là người nhỏ tuổi nhất, ngồi ngoài cùng, dáng vẻ ngáp ngắn ngáp dài chưa tỉnh ngủ hẳn, uể oải gắp từng miếng, thỉnh thoảng làm rớt vài miếng xương xuống chân cho chó ăn.
Vương thị thấy thế, móc mỉa quái gở: “Giờ Ký Minh còn thân với chó hơn cả thân với người nhà nhỉ.”
Người trên bàn không ai hùa theo lời bà ta, lão gia tử vẫn ăn uống như thường.
Vương thị gác đũa lại, bày ra vẻ tủi thân, nói thêm: “Nếu Ký Minh đã coi thường đàn bà nhà họ Chương thì nói thẳng ra là, Yến Hồi có về làm dâu thì cũng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt mà thôi.”
Chương Chấn Lộ cũng đặt đũa xuống, mặt ngoài là nói với Lục Ký Minh, trên thực tế là nói cho lão gia tử nghe.
“Nếu mà nói nuôi con hát, uống hoa tửu gì đó, hoang đàng thì cũng hoang đàng rồi, có thiếu gia nhà ai mà không chơi bời gái gú.
Nhưng nghe bảo cậu họ Thẩm kia trong nhà mở tiệm buôn lụa, cũng là thiếu gia đứng đắn, cứ quấy rầy người ta mãi cũng không hay.”
Vương thị nói chêm vào: “Sao lại nói vậy.
Vốn dĩ hai nhà ta đã thân càng thêm thân, Ký Minh cũng có thể giúp đỡ Chấn Lộ ít nhiều, nhưng lần này gây chuyện ầm ĩ đến vậy, bảo Yến Hồi nhà chúng tôi phải làm thế nào đây…”
Lời này đã lộ chân tướng, Lục Ký Minh mới là thiếu gia chân chính của nhà họ Lục, ai giúp ai ai làm nền nhìn vào là biết, Vương thị vô tình để lộ suy nghĩ muốn ôm binh độc quyền về nhà mình của bà ta.
Chốc lát người trên bàn cơm không ai nói chuyện, chỉ có tiếng Lục Ký Minh đùa chó “tặc tặc”.
Lục Trọng Sơn ho hai tiếng trầm nặng, buông bát đũa xuống, nhìn có vẻ là đã ăn xong.
Ông nói: “Hiện giờ phương Bắc không yên ổn, Chấn Lộ, sau khi ăn xong cháu tới phòng sách của ta.”
Nói rồi, ông đứng dậy để vợ lẽ hầu hạ về phòng.
Cả quá trình Lục Ký Minh không nói một lời, nụ cười treo trên môi, huýt sáo một tiếng, gọi chó đi cùng.
Trong sảnh chỉ còn lại mẹ con Vương Chương, Chương Chấn Lộ nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ ngẫm lại lời mình nói đi.”
Vượng thị hạ giọng: “Mẹ sốt suột không được à? Ngoài mặt thì lão gia tử coi trọng con, nhưng trong lòng thì chẳng biết nghĩ thế nào, ngoảnh đi ngoảnh lại không khéo con vùng vẫy chiến đấu trong mưa bom bão đạn, nhưng quả ngọt bị thằng vô dụng kia hái hết.
Nếu Ký Minh kết hôn với Yến Hồi thì còn dễ bề tính toán…”
Chương Chấn Lộ cũng đặt đũa xuống, nghĩ nghĩ, nói: “Phương Bắc có biến, có lẽ lão gia tử cũng muốn ra tay, vẫn có nhiều nơi để con thể hiện, không nên gấp gáp quá, cẩn tắc vô áy náy.
Với lại, Ký Minh làm ăn vớ vẩn như thế không thể nào chống đỡ nổi gia nghiệp.”
Khi Lục Ký Minh quay về Lục Công quán ở phía tây cầu Thính Vũ, vừa hay nhìn thấy hộp kim cương mà Thẩm Phức trả về.
Hắn ngồi bên cửa sổ, ngậm đầu lọc thuốc lá, quẹt diêm châm thuốc.
Tần Nhạn đứng bên cạnh, ủng da sáng bóng, sống lưng thẳng tắp.
Lục Ký Minh mở hộp ra, đổ kim cương ra bàn, vươn ngón trỏ đang kẹp thuốc lá ra đếm từng viên từng viên một, không thiếu viên nào.
“Sao rồi?” Hắn hỏi.
Tần Nhạn trả lời: “Nhà họ Thẩm ở phía tây thành, nhà hai tầng kiểu Tây có sân vườn, ba chị em ở với nhau.
Hỏi xung quanh thì biết nhà họ tới từ phương Bắc, vốn buôn bán vải lụa.
Có cần bảo người tới Dự Bắc một chuyến để điều tra thêm lai lịch không?”
“Không cần, lai lịch ra sao không quan trọng, không gây ra được sóng gió gì.”
Lục Ký Minh ngậm điếu thuốc, nắm lấy một vốc kim cương, duỗi ra ngoài cửa sổ, nhẹ buông tay, kim cương trong tay như sao băng rơi xuống, tất cả đều rơi vào hồ cá bên dươi.
Cá chép mập mạp trong hồ bị cho ăn đến lú mề, tưởng là có người rải đồ ăn, há mồm thở bong bóng lao đến muốn đớp.
Toàn bộ kim cương chìm xuống đáy ao, phản xạ ánh đèn trong sân, tỏa sáng lập lòe trong nước.
Tần Nhạn nhíu mày, kêu “Đại thiếu gia”.
Lục Ký Minh bật cười, lại ném một vốc xuống, nói: “Cuống cái gì, giả thôi.
Hộp đồ thật đã mang đi đổi thành tiền mặt, thanh toán chỗ còn thiếu của lô vũ khí phía bắc.
Hơi vội nên không dư dả, đành làm tạm một hộp kim cương giả.”
Tần Nhạn nói: “Nếu bị phát hiện…”
“Không đâu.” Lục Ký Minh gẩy tàn thuốc, nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Phức khi đến đòi nhẫn kim cương là muốn cười, “Đó là người thông minh, không thả con săn sắt sao bắt được con cá rô.”
Tần Nhạn nói tiếp: “Tiền trong sổ sách hơi căng.”
Lục Ký Minh nhìn đàn cá bơi qua bơi lại trong ao, kim cương giả dưới đáy ao phát sáng rực rỡ.
Hồi lâu sau, hắn nói: “Thẩm Phức này là một ngọn cờ, đến lúc đón gió kéo lên, nhất định sẽ có tác dụng lớn.”
Chưa được mấy hôm, bách tính trong thành Bình Châu lại có đề tài buôn chuyện mới.
Gần đây Lục đại thiếu gia không chơi con hát không uống rượu hoa, mà trái lại phải lòng thiếu gia nhà họ Thẩm ở phía tây thành.
Hôm kia ô tô của Lục đại thiếu gia dừng trước cửa nhà họ Thẩm, quà cáp đưa tặng như nước chảy.
Tuy Lục Ký Minh phong lưu giàu sang, nhưng Thẩm Phức nào phải mấy nam kỹ con hát mà hắn trêu đùa trước kia, đại thiếu gia tới cửa mười lần, Thẩm Phức ra gặp ba lần là đã tốt lắm rồi, quà trả lại cũng nhiều hơn quà nhận.
Một hôm, Lục Ký Minh lại tới, đứng trước cửa nhà họ Thẩm, dựa vào ô tô.
Tiểu A ra mở cửa, ồm ồm nói: “Thiếu gia nhà chúng tôi đang ngủ.”
Lục Ký Minh cười, lấy một hộp điểm tâm từ trong xe ra, đưa cho Tiểu A, nói: “Đồ ngọt do đầu bếp trong nhà làm, mang cho thiếu gia của cậu ăn.
Nói với em ấy, tôi mời em ấy đến Phú Xuân Sơn Cư nghe hí khúc, nếu không đến, tôi sẽ ném nhẫn kim cương vào ao cho cá ăn đấy.”
Nói xong, cũng không đợi đáp lời, chui vào xe, nghênh ngang rời đi.
Tiểu A mang hộp điểm tâm về cho Thẩm Phức, Thẩm Phức đang ngồi vắt vẻo trên chạc cây đa trong sân, nhìn theo ô tô của Lục Ký Minh biến mất ở đầu ngõ xa xa.
Cậu thấy hộp đồ ăn, thoăn thoắt leo từ trên cây xuống, mở hộp, còn chưa vào đến phòng, bánh trái đã hết quá nửa.
Tiểu A đi theo sau cậu như cái đuôi nhỏ.
Thẩm Lệnh Nghi đang thử bộ sườn xám mới, tuy không nhận nhiều quà, nhưng Lục Ký Minh ra tay hào phóng, một chút lễ lạt cũng đủ để họ ăn uống sắm sửa.
“Lại tới nữa à?” Thẩm Lệnh Nghi hỏi.
Thẩm Phức gật gật đầu, nhét bánh ngọt đầy mồm, quai hàm cũng phình lên.
Thẩm Lệnh Nghi nói: “Thoái thác đủ rồi, đừng dùng dằng đẩy người ta đi thật.”
Thẩm Phức rót hai chén trà, nuốt bánh ngọt, đáp: “Chị yên tâm, hỏa hầu cũng đến độ rồi, cứ chờ em kiếm bộn tiền về đi.”
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ ở chương trước tôi diễn đạt không chính xác, đó là nụ hôn đầu tiên giữa hai người á! Ai trong hai người họ cũng có kinh nghiệm tình trường phong phú, tuy trong truyện sẽ không nhắc đến, nhưng mọi người liệu chừng!.