Từ Giả Thành Thật

Chương 77: Bó tay



Thẩm Phức đoán rằng có thể Lục Ký Minh đang ở Thuần Viên, cậu vội vàng đi về đó, nhưng không ngờ tới lại không thể tiếp cận được. Thuần Viên bị binh lính cầm súng canh gác đầy xung quanh, nhìn quần áo chắc hẳn là quân của Trịnh Triệu. Thẩm Phức đành phải quay lại Lục công quán, ai ngờ Lục công quán cũng lâm vào cảnh tượng tương tự, cậu nóng lòng lắm rồi, đành loanh quanh tìm hiểu, tốn không ít tiền mới biết được Lục Ký Minh có lẽ không ở trong thành —

“……Nghe nói hắn đang ở trong tiểu viện của Mạnh Tam thiếu gia của Thuỵ Phúc Tường.” Ông cụ bán đồ ăn sáng ở gần Lục Công Quán tỏ ra bí mật nói.

Thẩm Phức một chút cũng không do dự chút, mắt thấy trời sắp tối, cậu liền ra khỏi thành.

Đã vào đầu tháng ba, không khí ở ngoại ô đã tràn ngập hơi thở mùa xuân, trong làn sương nhẹ mơ hồ, thời tiết khá dễ chịu, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng kêu trong trẻo của bầy chim nhạn về trú. Bãi săn nhạn vừa trải qua trận chiến, nhìn khá tiêu điều, trên mặt đất còn vương đầy vỏ đạn.

Thẩm Phức không khỏi ngây người, tầm này năm ngoái cậu còn cùng Lục Ký Minh tới đây săn nhạn, chớp mắt cái đã một năm trôi qua.

Ngoài miếng đất của Mạnh Tam, đúng là cũng có người bao vây, mức độ bao vây cũng không kém phần so với bên trong thành.

Hai nơi ở trong thành bị canh giữ nghiêm ngặt bốn phía, đến ở ngoại thành cũng canh chừng nghiêm ngặt như vậy, nào có giống bảo hộ, rõ ràng là đang giam lỏng người ta còn gì. Chẳng lẽ Trịnh Triệu thắng lợi liền trở mặt? Quay đầu muốn chém tận giết tuyệt đối tác hợp tác là Lục Ký Minh?

Thẩm Phức càng nghĩ càng căng thẳng, cảm thấy làn gió xuân tràn ngập không khí thổi tới chỉ khiến người ta phiền muộn hơn, cậu bước trái bước phải, đè nát cả những mầm non cỏ lau. Cậu hít sâu vài hơi, tĩnh tâm lại, ngồi xuống chỗ tối, lẫn vào bóng đêm cẩn thận theo dõi quá trình thay ca của đám lính gác trong đêm — thủ vệ được sắp xếp dọc theo bức tường bên ngoài, khoảng hai mươi bước lại có một người, mỗi giờ đổi một lần.

Khi hai đợt thay phiên nhau, có một khoảng trống nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.

Hiện giờ cũng không còn cách nào khác, Thẩm Phức khẽ cắn môi, chuẩn bị vào lúc thay ca tiếp theo, lợi dụng khe hở kia trèo tường vào. Đúng lúc này, trong đám cỏ lau đen nhánh an tĩnh phát ra tiếng động nhỏ, giống như có người dẫm lên lá vàng bước đi.

Thẩm Phức giật mình, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng rút súng bên hông ra, lên đạn chỉ về phía tiếng động.

May mắn thay, Dương Linh xuất hiện kịp lúc từ đám lau sậy với hai tay giơ lên.

Thẩm Phúc và Dương Linh trước sau lên xe lửa, tiến độ điều tra dự kiến gần như giống nhau, cuối cùng hai người đuổi theo đến bãi săn nhạn bên ngoài thành. Dương Linh là người thông minh nhạy bén, từ lâu y đã đoán được Thẩm Phức sẽ không cam lòng ở lại, nhất định sẽ bí mật theo y lên phương bắc, cho nên y chờ sẵn ở đây.

Mắt thấy sắp đến lúc thay phiên, Dương Linh nhanh chóng nói: “Tôi sẽ dụ thủ vệ ra xa, lúc cần rời đi sẽ dùng tiếng chim báo hiệu.”

Vừa dứt lời, hai người khom lưng để tiến lại gần. Dương Linh đưa mắt về phía Thẩm Phức ra hiệu, sau đó quay người đi về phía tường bên kia. Không lâu sau, một tiếng nổ lớn từ xa phát ra, giống như tiếng súng, thủ vệ đang thay phiên chợt nghe tiếng súng, ai cũng nghi hoặc, đành phải điều hơn nửa số người qua đó xem xét.

Chỉ còn lại một số ít người, Thẩm Phức nhìn chuẩn khe hở mà chạy qua, nhẹ nhàng nhảy lên, leo qua bức tường mà không phát ra tiếng động nào.

Lần cuối cậu bước vào tiểu viện của Mạnh Tam đã là một năm trước. Thẩm Phức chỉ nhớ nơi này không lớn lắm, khi cậu nhảy từ tường xuống, vừa khéo ngay chỗ núi giả, phía sau núi giả nước chảy róc rách, một cây cầu được xây dựng bắc ngang qua hồ nước, đi qua cầu sẽ vào tới khuôn viên chỗ ở, là một căn nhà nhỏ kiểu Tây Âu.

Trong sân viện, ánh đèn lung linh, chiếu sáng một vùng ánh sáng vàng nhạt. Đứng sau ngọn núi giả, một cái nhìn lướt qua, gần như khiến trái tim của Thẩm Phức lỡ mất một nhịp.

Cách đó không xa, có một cây cổ thụ, những nhánh cây đã rụng hết lá từ bao giờ, chồi non mới vẫn chưa kịp nảy mầm. Dưới tán cây, một nam nhân cao gầy mặc tây trang đứng đó, tay đút túi quần đứng hút thuốc, khói thuốc phả ra mờ ảo, cũng không biết đâu là khói đâu mới là sương mùa xuân.

Đầu xuân còn se lạnh, nhưng Lục Ký Minh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, qua chiếc áo sơ mi, ánh đèn phác hoạ hình dáng eo lưng của hắn, dường như đã gầy đi.

Mới cách biệt mấy tháng, thế nhưng Thẩm Phức cứ ngỡ như đã xa nhau mấy đời.

Dường như Lục Ký Minh cũng cảm nhận được điều gì đó, chuẩn bị quay đầu lại, bất ngờ lại có người từ trong nhà bước ra gọi hắn. Thẩm Phức đang chuẩn bị bước ra, thấy vậy liền nhanh chóng trốn lại phía sau ngọn núi giả, để bóng đáng của mình bị núi giả che khuất hoàn toàn, chỉ nhìn qua khe hở nhỏ để quan sát.

Người tới là một người đàn ông trung niên, mặc quân phục, bước đi dứt khoát, khuôn mặt nghiêm nghị, ít nói ít cười.

So sánh với ông ta, Lục Ký Minh trông nhàn nhã hơn nhiều, tựa vào thân cây, chỉ gật đầu nhẹ, tư thế thoải mái, nhưng giọng điệu lại rất khiêm tốn cung kính: “Công việc của đại soái bận rộn, vẫn có thể giành thời gian đến ngoại ô trò chuyện với tôi, xem ra có chuyện quan trọng.”

Bắc phạt đã xong, có thể được Lục Ký Minh gọi là đại soái, chỉ có thể là Trịnh Triệu.

Trịnh Triệu nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Trong thành, chúng tôi đã kiểm tra xong rồi…”

Khoảng cách từ chỗ Thẩm Phức tới hai người kia không xa không gần, gắng sức lắm mới nghe được cuộc trò chuyện, bên dưới chân núi giả có rất nhiều đá vụn, trong lúc lơ đãng vô tình dẫm phải mấy viên sỏi, phát ra tiếng động nhỏ. Trịnh Triệu là nhân vật cỡ nào cơ chứ, sống sót đi ra từ mưa bom bão đạn, tai thính mắt tinh, ngay lập tức phát giác, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm về phía mà Thẩm Phức đang trốn.

Không biết là do cố ý hay vô tình, Lục Ký Minh đột nhiên thay đổi tư thế, không dựa vào thân cây nữa mà đứng thẳng lên, chặn ánh nhìn của Trịnh Triệu. Hắn cười nói: “Đại soái đã kiểm tra hết thảy công văn, cũng hiểu lòng Ký Minh rồi chứ. Sáu tỉnh Tấn Trung cũng không phải là thứ tôi muốn, bàn giao lại cho đại soái cũng coi như đóng góp một phần công sức vào công cuộc xây dựng thống nhất đất nước.”

Lời nói của Lục Ký Minh đã hấp dẫn được sự chú ý của Trịnh Triệu, ông ta không nhìn về phía núi giả nữa, Thẩm Phức âm thầm thở hắt ra.

Trịnh Triệu cũng thả lỏng hơn, ông ta thấy ngón tay Lục Ký Minh đang kẹp điếu thuốc, cho nên cũng sờ vào túi áo mình, sờ vào mới phát hiện mình không mang thuốc. Lúc này, Lục Ký Minh đáng lẽ nên chia cho ông ta một điếu thuốc, ai ngờ hắn cười tủm tỉm nói: “Xin lỗi nha, thuốc này do vợ tôi tự tay cuốn, số lượng không nhiều, thành ra không chia cho đại soái được rồi.”

Trịnh Triệu cũng không muốn tìm hiểu sâu về đời tư của Lục Ký Minh, ông ta tiếp tục câu chuyện đang dang dở.

“Lúc ấy ai cũng nói Lục đại thiếu ở thành Bình Châu chỉ là một bao cỏ, nhưng tôi lại không cho là đúng,” Trịnh Triệu nói, “nếu như là bao cỏ, làm sao đủ nhẫn tâm giết ông nội của mình? Nếu chỉ là bao cỏ, sao có thể nuôi quân ở Lễ Lăng nhiều năm như thế?”

Lục Ký Minh vẫn giữ nụ cười lười biếng trên mặt, cứ như người Trịnh Triệu đang nói không phải là hắn vậy, nhưng trong lòng hắn lại trầm xuống, hắn hiểu rõ Trịnh Triệu đây là không hoàn toàn tin tưởng hắn.

Trịnh Triệu tuy không âm ngoan độc ác như Nghiêm Nhất Hải và Lục TRọng Sơn, nhưng cũng không phải là hạng người dễ bị đánh lừa, tuy rằng Lục Ký Minh đã hợp tác với ông ta, nhưng Lục gia ở Tấn Trung kinh doanh nhiều năm, bản thân Lục Ký Minh lại nuôi quân ở Lễ Lăng đã bao năm nay, Trịnh Triệu sao có thể yên tâm hoàn toàn cho được. Đoạn thời gian này, quân đội của Trịnh Triệu đang dần dần tiếp quản Bình Châu, tiến hành kiểm tra rộng rãi ở Thuần Viên cùng Lục công quán, bề ngoài thì trịnh trọng mời Lục Ký Minh chuyển ra ngoại ô, trên thực tế chính là giam lỏng.

Nói chung, Trịnh Triệu vẫn kiêng dè Lục Ký Minh.

Lục Ký Minh không muốn lãng phí thời gian với ông ta, trong lòng hắn mải nghĩ núi giả ở đằng kia, hắn muốn xem xem người tạo ra âm thanh lúc nãy liệu có phải người thương của mình hay không.

“Quân lính mà Lễ Lăng duy trì bao năm nay, là quân mà cha tôi giao cho tôi. Tôi không có ý định tham gia chiến tranh nữa, sớm đã giải tán binh sĩ từ lâu.” Lục Ký Minh chuyển đề tài, cuối cùng lộ chút sắc bén, “Để chứng minh thành ý của mình, tôi vẫn luôn nghe theo lệnh của Đại soái, bó tay chịu sống trong tiểu viện nhỏ này. Nhưng tâm phúc của tôi vẫn còn ở Lễ Lăng, nếu có ý định khởi binh, họ đương nhiên đồng lòng theo tôi. Nếu đại soái muốn đuổi cùng giết tuyệt đối với tôi, thì cũng nên hỏi xem họ có đồng ý hay không.”

Khi chĩa mũi nhọn vào như vậy, Trịnh Triệu cũng không nói lời nào, ánh mắt nặng nề, trong khoảnh khắc, tiểu viện rơi vào yên tĩnh. Thẩm Phức không khỏi siết chặt tay, bấu vào núi đá giả, cậu rơi vào lo lắng, sợ Trịnh Triệu đột nhiên làm khó dễ.

Lục Ký Minh là người thông minh nhanh nhạy, thấy bầu không khí bất ngờ chuyển biến, lại nói tiếp: “Tôi bó tay chấp nhận đây, chính là vì muốn đại soái yên lòng. Lục Ký Minh tôi không có khát vọng lớn, ân oán đời trước đã chấm dứt. Mong muốn duy nhất của tôi là có một tiểu viện nhỏ, cùng người nhà bình yên sống qua ngày. Làm sao đại soái mới có thể yên tâm, đại soái cứ nói.”

Hắn nói ra những lời này, đã là chân thành lắm rồi, hơn nữa hắn còn lấy bản thân ra cam đoan, đồng thời việc giao lại Bình Châu đã là biểu hiện chân thành nhất rồi.

Một lúc lâu sau, Trịnh Triệu cuối cùng cũng mở miệng: “Một năm.”

Thẩm Phức đứng sau núi đá giả khẽ chau mày, lại thấy Lục Ký Minh gật đầu đáp ứng.

Trịnh Triệu nói: “Cậu tránh mặt ở đây một năm, trong thời gian đó, tôi cũng đủ thời gian bình định tàn dư hỗn loạn hai đảng Lục, Nghiêm. Đến lúc đó, biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay —”

Lục Ký Minh ngắt lời: “Tới lúc đó, ông cũng chẳng cản nổi tôi.”

TRịnh Triệu lại bị hắn làm nghẹn họng, không muốn nói thêm những lời phô trương nữa, thay vào đó, ông ta cười to. Lúc này, ông ta trông mới thật sự giống một quân nhân, ánh mắt kiên định sáng quắc. Ông ta nói: “Những người nói cậu là bao cỏ quả thực là những kẻ có mắt như mù. Một năm sau, nếu cậu có ý định tham gia vào chính trị…”

Lục Ký Minh lại ngắt lời: “Xin cảm ơn, nhưng mà tôi không cần.”

Lúc gần đi, Trịnh Triệu giống như vô tình là hỏi: “Tôi từng nghe nói, cậu đã tổ chức hôn lễ ở Bình Châu rồi?”

Thẳng đến lúc này, vẻ lười biếng của Lục Ký Minh mới biến mất, hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc lạnh lùng: “Sinh tử phú quý tôi đều không để ý, chỉ có người nhà của tôi, không ai được động vào.”

Trịnh Triệu hiểu ý, vội vàng nói tạm biệt, xoay người rời đi.

Lục Ký Minh tiễn ông ta đi vài bước, sau đó không tiếp tục nữa, hắn đứng trên cây cầu, quay lại nhìn núi đá giả bên hồ nước. Thẩm Phức nấp sau núi đá giả, trái tim cậu đập liên hồi, chần chừ bước ra một bước, lộ ra nửa người khỏi núi đá.

Hai người đứng đối diện qua hồ nước, nhất thời không nói gì.

Ngay vào lúc Thẩm Phức chuẩn bị bước tiếp, bên ngoài tường cách đó không xa, đột nhiên vang lên tiếng chim lanh lảnh. Thẩm Phức giật mình, đây là tín hiệu đã giao ước từ đầu của cậu với Dương Linh. Dương Linh dương đông kích tây dụ thủ vệ rời đi, nhưng đã không duy trì được bao lâu nữa. Tín hiệu xuất hiện, chứng minh thủ vệ rất nhanh sẽ quay trở lại, đến lúc đó cậu sẽ không thể đi được nữa.

Lục Ký Minh cũng nghe thấy tiếng chim, bước chân của hắn di chuyển một cách khó nhận thấy về phía trước.

Trịnh Triệu còn chưa đi xa, có khả năng quay lại bất cứ lúc nào. Lục Ký Minh nhìn Thẩm Phức gần trong gang tấc, chỉ cách nhau một hồ nước nhỏ, thấy ánh sáng từ đèn trong sân phản chiếu trong đôi mắt của Thẩm Phức, như thể có vô vàn lời muốn nói. Cuối cùng, hắn dừng lại, làm khẩu hình với Thẩm Phức: đi mau.

Không trì hoãn được nữa, Thẩm Phức cắn răng, xoay người leo lên tường. Chỉ cần một bước nhảy nhẹ, bức tường sẽ tách họ thành hai nơi.

Ngồi trên tường, Thẩm Phức quay đầu nhìn lại Lục Ký Minh đang đứng trên cầu, Cậu do dự một giây, trong khoảnh khắc đó, cậu có rất nhiều điều muốn nói, cậu muốn nói với Lục Ký Minh rằng họ đã có một ngôi nhà ở phương Nam, giống như những gì Lục Ký Minh đã nói khi trước.

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ nhảy xuống, biến mất khỏi đầu tường, hòa mình vào bóng đêm.

Lục Ký Minh đứng im tại chỗ, dưới chân là cầu, dưới cầu là dòng nước chảy róc rách. Hắn đứng ở đó, thật lâu chưa hồi phục tinh thần. Bên ngoài đã không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào đầu tường trống trơn; đầu tiên là thở một hơi dài, sau đó lại cười.

Nhìn qua dòng nước, tạm giải tương tư.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.