Tư Niên Như Nhĩ

Chương 16



Siêu thị chính thức khai trương vào tháng năm, thời tiết dần nóng nực hơn. Trịnh Nhất hỏi có cần đi xem bói đặt tên không, tìm cái tên hay đại cát đại lợi.

Tư Ngật vung vung tay nói phiền lắm, còn tốn tiền nữa, cứ gọi siêu thị Nhiều là được.

Nhiều tài, nhiều phúc, nhiều bạn, nhiều vui.

Trì Tranh nghe Tư Ngật hết, trước mặt Tư Ngật, hắn kh có bất cứ ý kiến trái chiều nào, hắn liên lạc với cửa hàng làm biển hiệu, đặt một chiếc biển tên siêu thị Nhiều.

Trịnh Nhất chê bai hai người tầm thường, thô tục!

Tư Ngật nói, đỉnh cao của tầm thường là sang trọng, một người cao tuổi ngốc nghếch như anh thì biết cái gì!

Ngày siêu thị Nhiều khai trương, Tư Ngật và Trì Tranh bàn bạc làm mấy hoạt động xúc tiến, tiêu đủ ba mươi tệ được làm thẻ hội viên, đủ sáu mươi tệ tặng đồ uống, đủ một trăm tệ tặng cốc.

Siêu thị in một nghìn tờ quảng cáo, Trương Tề và Trịnh Nhất tự đến làm lao động không công, giúp phát tờ rơi. Trương Tề to cao như núi, nhìn qua chẳng ai dám đụng vào, người qua đường đều cố gắng đi đường vòng tránh anh, bận bịu nữa ngày không phát nổi một nửa, còn dọa một đứa trẻ con bốn tuổi sợ phát khóc.

Trịnh Nhất thì ngược lại, mi thanh mục tú, chưa nói đã cười, rất được các cô gái để ý. Trịnh Nhất cũng là con khỉ thành tinh, chuyên ra tay với người đi đường nữ, ai lớn tuổi thì gọi chị ơi, ai nhỏ tuổi thì gọi em à. Người nào biết thì biết đây là hoạt động của siêu thị, người không biết lại tưởng thanh niên đang chèo kéo khách.

Trương Tề tặng anh bốn chữ —— không biết xấu hổ!

Ngày đầu tiên khai trương, siêu thị náo nhiệt vô cùng, đúng là điềm tốt. Siêu thị mở 24h, Trì Tranh thuê hai thu ngân và hai nhân viên bán hàng, chia làm hai ca thay nhau trực đêm, còn hắn phụ trách trông kho và nhập gửi hàng.

Bốn nhân viên đều là nữ, ngoài chị Vương có con đã lên đại học thì cả ba người còn lại đều chưa kết hôn, lại rất hoạt bát lanh lợi.

Trịnh Nhất đùa Trương Tề: “Cơ hội tốt tìm vợ đấy, đừng để lỡ.”

Mặt già của Trương Tề đỏ bừng, nói: “Đừng nói bừa!”

Nhiều hoạt động, làm ăn khá khẩm, khay hàng chẳng mấy đã bán hết, Trì Tranh vội vàng chạy vào kho lấy thêm hàng, vô tình nghe thấy thu ngân kinh ngạc kêu lên: “Con gấu kia ở đâu đến thế, đáng yêu quá đi!”

Trì Tranh đi ra ngoài nhìn thử, trên bãi đất trống trước cửa siêu thị có một người mặc bộ đồ con gấu đang bán manh, nhảy nhót tung tăng trong tiếng nhạc hài hước. Con gấu khổng lồ, cầm một đống tờ rơi, vẫy vẫy như đang đợi người ta đến lấy, người ta đưa tay ra thì lại không cho, người ta quay đi thì lại đuổi theo ôm chân nhét cho người ta, nhìn buồn cười mà lại rất đáng yêu, khiến không ít người vây quanh xem thử.

Có người muốn chụp ảnh chung, con gấu liền hí ha hí hửng đến gần làm nũng bán manh, chơi xấu lăn lộn, ai bảo cái gì cũng làm, người qua đường càng lúc càng nhiều, mấy trăm tờ rơi chẳng mấy đã hết.

cái gì cũng làm, người qua đường càng tụ càng nhiều, mấy ngàn tấm truyền đơn, một hồi liền phát không còn.

Trì Tranh nhìn một lúc, Trịnh Nhất và Trương Tề đều đang ở đây, hắn hỏi: “Hai người thuê à?”

Trương Tề lắc đầu: “Em còn tưởng là anh thuê!”

Trịnh Nhất nói: “Ông chủ Trì, tôi đề nghị ông tặng cho bé gấu một chiếc đùi gà, đây là nhân viên nhiệt tình nhất mà tôi từng thấy.”

Trong lúc nói chuyện, có một thằng nhóc khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi đến gần con gấu, đầu tiên là chạy lấy đà vài bước, sau đó bật nhảy cao lên, đập mạnh một phát lên đầu con gấu, bốp một tiếng, người ngoài nghe cũng thấy đau đầu.

Thằng nhóc cười ha ha, con gấu lảo đảo, ôm lấy đầu như sắp ngã.

“Tư Ngật!”

Trì Tranh đột nhiên hét một tiếng, chạy nhanh đến tháo đầu gấu to đùng xuống.

Tư Ngật mặc bộ đồ con gấu dày nặng hơn nửa ngày, mồ hôi đầy đầu như có dòng nước chảy ra từ thái dương. Một cái đánh của thằng nhóc kia khiến thái dương cậu đập mạnh vào chất liệu cứng giúp định hình bên trong đầu gấu, bây giờ đã nhô lên một cục to như trứng chim, vừa đỏ vừa sưng.

Trì Tranh nhìn thấy bực phát nổ, đau lòng đến mức hai ta run cả lên, có thể thấy rõ từng tia lửa giận trong lời nói của hắn: “Em có bị điên không hả! Nhân viên đầy đường ra đấy, thuê đại một người là được! Sao phải tự làm làm gì!”

Quát Tư Ngật xong lại quay sang quát Trương Tề: “Mau xách thằng khốn nạn kia về đây!”

Trương Tề đáp một tiếng, quay người liền đi, Tư Ngật vội vàng kéo anh lại, nói: “Làm gì thế, hòa thuận thì mới phát tài, khai trương làm ăn mà cứ nháo nhào lên, không được!”

Trì Tranh mặc kệ khai trương, cởi quần áo con gấu trên người cậu ra, khiêng người vào trong siêu thị, ném vào phòng nghỉ ngơi kiêm phòng làm việc nhỏ hắn thường dùng.

Bốn nhân viên mà Trì Tranh thuê đều không quen Tư Ngật, túm tụm lại nói nhỏ, ai đấy, là người quen của ông chủ à?

Trịnh Nhất nằm nhoài lên trên quầy thu ngân, cười hư hỏng, gõ gõ bàn thấp giọng nói: “Đây là cục cưng quý giá mà ông chủ của mọi người cực kỳ yêu thích, vỗ mông người ta nhiều vào, người ta vui thì ông chủ mọi người cũng vui theo.”

Trong phòng có sofa và điều hoà, Trì Tranh chỉnh điều hòa thấp xuống, thấm ướt khăn lông rồi lau mặt cho Tư Ngật.

Tư Ngật mặc quần đùi áo cộc, đi chân đất ngồi trên sofa, cẩn thận nhìn Trì Tranh, giải thích: “Khai trương làm ăn, náo nhiệt một tí mới dễ kiếm tiền được.”

Trì Tranh quặm mặt lại, không nói tiếng nào, rửa mặt xong liền tìm cồn y tế và bông ngoáy tai giúp Tư Ngật xử lý cục u trên trán.

Lăn lộn mấy năm trời trong Phóng Mã doanh, bị thương là chuyện thường như cơm bữa, Trì Tranh cũng thành tay già đời trong việc xử lý vết thương, động tác rất nhẹ, dường như không cảm giác được đau, Tư Ngật lại cố ý ra vẻ khổ sở, nói: “Đau, nhẹ thôi.”

Trì Tranh liếc hắn một cái, ngoáy tai ấn mạnh hơn vào cục u, Tư Ngật không dám lên tiếng nữa, đôi mắt long lanh nước như chực trào ra, nhìn cậu tội nghiệp vô cùng.

Dù đang thiên đại hỏa khí thì quân lính cũng phải tan rã trước ánh mắt này, Trì Tranh thở dài, sờ sờ mái tóc ẩm ướt mồ hôi của Tư Ngật: “Anh không muốn nhìn em chịu khổ nữa, một chút cũng không được.”

Tư Ngật nói: “Đây không phải chịu khổ, là nỗ lực, vì tương lai của hai chúng ta, nỗ lực vì những ngày tháng sau này của chúng ta.”

Có anh ở đây, sao em lại chịu khổ được, có anh ở đây, nơi đâu cũng ngọt.

Trì Tranh và Tư Ngật chưa từng buôn bán nên chưa thể nắm bắt được hết mọi thứ, siêu thị khai trương được một tuần mà hai người đã mệt bở hơi tai, vừa về nhà là lăn ra ngủ. Cũng may có Trương Tề giúp đỡ một chút mới không đến nỗi nào.

Chị Vương là nhân viên thu ngân, trong nhà có con gái đang học đại học, độc thân, chị Vương vừa nhìn thấy thanh niên đẹp trai trẻ tuổi là muốn đến hỏi thăm. Tư Ngật đến siêu thị mấy lần, chị Vương lập tức nhìn trúng cậu, biết Tư Ngật là giáo viên lại càng thích.

Nhìn là thấy thanh niên tốt, cao ráo trắng trẻo chân dài, công việc cũng tốt, sao này thuận tiện dạy con học thêm.

Trì Tranh vừa vào đã nghe thấy hai từ “học thêm”, suýt nữa sặc ngụm nước bọt, một gương mặt đẹp trai lai láng bỗng chốc đen như đít nồi.

Chị Vương lớn tuổi không thông minh cho lắm, tính tình không tệ nhưng EQ hơi thấp, không hề nhận ra sắc mặt của Trì Tranh kém cực kỳ mà còn lại gần hỏi thăm: “Ông chủ, em trai cậu có người yêu chưa?”

Trì Tranh thầm nói, người yêu của em ấy là ông chủ của chị đây này, chị mà dám mơ tưởng em ấy nữa, tôi đánh chị đấy! Hắn chỉ vào giá hàng trong góc: “Dọn chỗ kia đi.”

Chị Vương nghe theo đi làm việc, Trì Tranh ngồi ở quầy thu tiền, càng nghĩ càng giận, gửi tin nhắn cho Tư Ngật: Sau này không có chuyện gì thì bớt lượn lờ trong của hàng đi, đến bác gái em cũng không tha, có còn là người không!

Thầy Tư dạy xong về phòng giáo viên nghỉ ngơi, vừa lấy điện thoại đã thấy tin nhắn này, cả mặt oan ức cực kỳ, em làm cái gì mà không phải là người!

Lại nghĩ, đây là cái gì, đây là ghen!

Ông chủ Trì đang ghen!

Thầy Tư ôm điện thoại cười khà khà ngu ngơ.

Trịnh Nhất gõ gõ vách ngăn: “Bớt đê, răng sắp phát sáng rồi kìa.”

Trì Tranh cũng coi như ông chủ nhỏ, không cần sáng 9 giờ đi làm chiều 5 giờ về nhà quẹt thẻ chấm công, thời gian rảnh tương đối nhiều, hầu như cơm nhà đều do hắn nấu. Tư Ngật ăn trưa xong sẽ bắt đầu suy nghĩ tối nay ăn gì, trong lúc nghỉ trưa cầm điện thoại nhắn tin cho Trì Tranh: Buổi tối ăn sủi cảo đi, nhân thịt bò.

Trì Tranh: Thịt bò cà rốt?

Tư Ngật: Không, chỉ thịt! Đã nghiền!

Tan việc, Tư Ngật hí ha hí hửng chạy về nhà, cửa vừa mở ra đã chạy xộc vào bếp. Trì Tranh đang thả sủi cảo đã gói xong vào nồi, nước sôi sùng sục bốc hơi nóng trắng xóa, Tư Ngật đến gần, đu lên vai Trì Tranh: “Mau mau cho em nhìn em ông chủ Trì ăn giấm đến đâu nào!”

Trì Tranh nghiêng mặt sang hôn lên cằm Tư Ngật một cái, nói: “Chua nổi bong bóng rồi đây. Anh nói cho em biết, em còn dám đưa đẩy con gái nữa, cẩn thận anh chỉnh em!”

Tư Ngật còn định dính lấy hắn một hồi nữa nhưng lại bị Tri Tranh vỗ mông đuổi ra khỏi phòng bếp, nói cậu mau thay quần áo, rửa mặt mũi chân tay chuẩn bị ăn cơm.

Điện thoại của Trì Tranh không có mật khẩu, trượt là mở được máy, đặt trong tủ đầy giường. Tư Ngật đang thay quần áo chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, một tay Tư Ngật cởi khuy áo, một tay cầm điện thoại lên liếc qua.

Tin nhắn từ người lạ, bên trong đính kèm một hình ảnh, ảnh chụp sắc nét đồ vật nam tính bị quần lót trắng bao chặt.

Cục bộ đặc tả, không có mặt, chỉ có bộ vị mấu chốt.

Phía dưới còn có một hàng chữ: Anh Trì có thích không?

Chỉ mặt gọi tên, không phải gửi nhầm.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.