Woanz: Mình sẽ gọi Trịnh Nhất là cậu, Nguyễn Cương là hắn nhé, vì Trịnh Nhất ngây thơ vô số tội, còn Nguyễn Cương gian trá mà:>>
(“Vô số tội” không phải “vô (số) tội” nha, bạn thụ (có thể coi là) gián tiếp gây ra cái chet cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý của công và công không cho bạn ấy chịu trách nhiệm, tự mình xử lý chịu hậu quả cho bạn ấy. Quá trình yêu đương của hai người khá mệt mỏi, đọc mà sầu hết cả lòng vì công có thói quen bỏ đi khi cãi nhau, thụ thì hay tự ti. Nếu không chấp nhận được vui lòng bỏ qua ngoại truyện.
Mình cảm ơn!!)
Trịnh Nhất gặp lại Nguyễn Cương vào tháng thứ chín sau khi chia tay.
Cuối năm, trâu bò quỷ thần gì cũng được nghỉ xả hơi, mọi người cùng kéo nhau đi chơi mạt chược.
Lần này đều là bạn hồi đại học, bình thường không có nhiều cơ hội gặp nhau, thi thoảng đến ngày lễ mới tụ họp.
Vừa đẩy cửa, mùi thuốc lá bay sặc sụa nghi ngút, Trịnh Nhất thầm nói mấy người định hun lạp xưởng đấy à, ánh mắt vô tình lướt quanh phòng, khựng lại trên người Nguyễn Cương.
Tên này vẫn như xưa, áo sơmi quần tây, tóc đen cắt ngắn gọn gàng. Hắn không đeo kính, để lộ hoàn toàn gương mặt mềm mại dịu dàng như hồ ly tu hành nghìn năm, chỉ cần một chút thời gian nữa sẽ thành tinh.
Trịnh Nhất cứng đờ người ngay trước cửa, vào không được ra chẳng xong.
Nguyễn Cương tốt nghiệp cùng trường Trịnh Nhất nhưng khác chuyên ngành, một người học Tâm lý một người học Toán học. Nguyễn Cương lớn hơn Trịnh Nhất hai tuổi, là sinh viên gương mẫu nhất khoa. Khi Trịnh Nhất vẫn còn học hành như đi bê gạch thì hắn đã theo giáo sư làm nghiên cứu khoa học.
Theo lý mà nói, hai người này là kiểu một trên trời một dưới đất, tám gậy tre cũng đánh không tới, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có chứ đừng nói là ngủ chung một giường. Ấy thế mà, hai người họ có chung một người bạn tốt tên Trần Gia Viễn, người góp công nối dây tơ hồng trong mối quan hệ tay ba.
Khi đó, Trịnh Nhất yêu đơn phương Trần Gia Viễn, Trần Gia Viễn lại yêu đơn phương Nguyễn Cương.
Sau đó, Trần Gia Viễn ra nước ngoài, chỉ còn lại Trịnh Nhất và Nguyễn Cương lăn lộn trong đống máu chó của hai người.
Từ khi xác định quan hệ đến khi hoàn toàn chia tay chỉ vỏn vẹn hai năm, nhưng lại tiêu hao một nửa sức lực của Trịnh Nhất.
Trịnh Nhất nghĩ, cậu sẽ không tận lực ở bên một người giày vò như thế nữa, cũng sẽ không tận lực yêu một người như thế nữa.
Quá mệt mỏi, mệt từ thân đến tâm, mệt đến mức đau đớn.
Hai người bạn đang chờ trên bàn mạt chược đã tận mắt chứng kiến Nguyễn Cương “phong vân” (*)cỡ nào, cũng đều không biết Trịnh Nhất và vị tiền bối phong vân của mình từng yêu nhau hai năm trời, chỉ coi như bạn bè gặp lại nhau, kéo Trịnh Nhất ngồi xuống bàn mạt chược.
(*) Phong vân: Phong là gió, Vân là mây. Kinh Dịch: Vân tùng long, phong tùng hổ, thánh nhân tác nhi vạn vật đổ (Mây theo rồng, gió theo cọp, công việc của thánh nhân làm vạn vật đều thấy rõ). Dùng hai chữ phong vân để chỉ sự gặp gỡ tốt đẹp như rồng gặp mây, cọp gặp gió. (Nguồn: vtudien.com.)
vậy thì mối quan hệ của chúng ta là gì?
Nguyễn Cương chờ Trịnh Nhất ngồi xuống mới đứng dậy chọn chỗ, hắn ngồi đối diện Trịnh Nhất, bốn mắt nhìn nhau cách một bàn mạt chược.
Trịnh Nhất vùi đầu uống trà, nhìn trời nhìn đất, nhưng không nhìn hắn.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Nguyễn Cương sờ một quân bài, nói: “Đây là lần đầu tiên anh đánh bài với mấy đứa kể từ khi tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi ai cũng bận rộn. Anh nhớ lúc còn đi học, Trịnh Nhất là người hoạt bát nhất, chắc là em ấy hay đi chơi với mấy đứa lắm đúng không?”
Trịnh Nhất căng cả da đầu, suýt nữa bóp nát cái chén trong tay. Trong lòng cậu thầm mắng, đã chia tay rồi còn không quên thăm dò tình hình người ta, tên họ Nguyễn này, tâm địa gian xảo trong bụng anh đủ dài để quấn hai vòng trái đất đấy!
“Thầy Trịnh đây còn khó mời hơn cả Thần tài.” – Người ngồi bên phải cười nói: “Lần nào em gọi điện á, không soạn bài thì là đang đi học, trời cao cũng không nỡ tàn phá đóa hoa nhỏ của tổ quốc!”
Nguyễn Cương ra vẻ chẳng biết gì về Trịnh Nhất: “Trịnh Nhất là giáo viên à? Đúng là không ngờ tới. Đang dạy trường nào thế?”
Lòng Trịnh Nhất rối như tơ vò, không thể nghiêm túc chơi bài, tiện tay rút bừa một quân. Ném lên bàn rồi cậu mới nhìn rõ, tám chấm tròn, bỗng hối hận không thôi.
Quả nhiên, Nguyễn Cương đẩy một cái, mở bài ra: “Ha! Khởi đầu tốt đẹp! Đúng là điềm tốt!”
Mọi người xung quanh ồn ào chỉ trỏ, hai người đang chơi cũng nhao nhao truy hỏi: “Thằng Trịnh, không phải là mày về phe tiền bối, cố ý dập bọn tao đấy chứ? Làm gì có ai dâng mỡ tận mồm mèo như mày.”
Trịnh Nhất một miệng không cãi nổi trăm lời.
Nguyễn Cương nửa nghiêng người, một tay đặt lên mặt bàn, một tay kẹp điếu thuốc, khóe mắt hiện lên nếp nhăn mờ mờ.
Người đẹp trai như thế, khi chơi bài lại khiến người ta có cảm giác bạc tình bạc nghĩa.
Trịnh Nhất cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, hai tay càng rút bài vớ vẩn, chơi bốn ván mạt chược mà thua sút quần.
Nguyễn cương trên mặt tiếu văn rõ ràng, cố ý dùng lời đùa hắn: “Thầy Trịnh đã có đối tượng chưa? Em gái cùng trường nghe ngóng tin tức khắp nơi, hỏi tôi có còn liên hệ với cậu không. Em ấy tốt nghiệp xong thì thi công chức, nhà cũng ở đây, gia đình công việc đều không tệ, suy nghĩ thử xem?”
Trịnh Nhất tức đến muốn lật bàn, nghiêm mặt nói: “Chó lại bắt chuột!*”
*Bắt chuột là bản năng của loài mèo, loài chó không có bản năng này. Đây là một ẩn dụ cho người can thiệp vào những việc ngoài phạm vi trách nhiệm hoặc chăm chăm vào những việc không nên xử lý.
Vừa nói xong, không khí trên bàn mạt chược lập tức trùng xuống, hai người bạn nhìn nhau, thử dò hỏi: “Trịnh Nhi, có phải tâm trạng mày không tốt không?”
Trịnh đứng lên, rũ mắt: “Mọi người nói chuyện trước đi, tao vào nhà vệ sinh.”
Cậu cố ý không đi nhà vệ sinh trong phòng bao mà ra ngoài hành lang, đi vào nhà vệ sinh chung.
Mở vòi nước chảy ra dòng nước lạnh buốt, Trịnh Nhất vốc nước hất lên mặt, để mặc chút bọt nước lạnh bắn lên người mình.
Cậu đã biết từ lâu rằng mình không phải đối thủ của Nguyễn Cương, năm đó ở tiệc sinh nhật Trần Gia Viễn, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Cương, cậu đã biết rồi.
Tên kia quá thông minh, là cao thủ, là một người có khả năng điều chỉnh tâm trạng rất tốt, lúc nào cũng tỉnh táo, chưa bao giờ mất bình tĩnh.
Khi đó Trịnh Nhất khổ sở thích thầm Trần Gia Viễn, sẵn sàng móc cả tim cho người ta nhưng lại không dám nói nửa lời, sợ bị coi là kẻ dị dạng, sợ bị chửi là kẻ buồn nôn. Cậu lúc nào cũng đi theo Trần Gia Viễn như cái đuôi của cậu ta, làm người hầu cho cậu ta.
Trong tiệc sinh nhật, Trần Gia Viễn uống gần say dựa vào bả vai cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu thấy người kia không? Người mà đỡ tay tớ lúc cắt bánh sinh nhật ấy, anh ấy tên Nguyễn Cương, học Tâm lý. Đẹp trai quá, tớ thích anh ấy, muốn ngủ với anh ấy!”
Trịnh Nhất nhìn theo hướng tay của Trần Gia Viễn, nhìn thấy một bên mặt của Nguyễn Cương.
Hắn đứng ngược sáng, khí chất lạnh lùng, toàn thân cao quý, đường nét mày ngài mềm mại, nước da trắng nõn, thanh tú như bước ra từ trong tranh.
Trịnh Nhất mím môi không lên tiếng, yên lặng oán thầm —— Một người lớn như thế, giống gì không giống, lại giống y như hồ ly tinh! Nếu ông Bồ Tùng Linh còn sống, chắc chắn sẽ cho anh hẳn một chương trong《 Liêu trai 》, viết chết cái đồ hồ ly nhà anh!
Dường như Nguyễn Cương nhận ra gì đó, đột nhiên quay đầu, híp mắt nhìn qua, khóe môi khẽ cong lên, lạnh lùng mà quyến rũ.
Trần Gia Viễn đã say ngoắc cần câu, nằm úp sấp trên sofa, nụ cười kia lập tức rơi vào tầm mắt Trình Nhất.
Nói một cách khác, Nguyễn Cương cố ý cười cho Trịnh Nhất nhìn.
Trần Gia Viễn muốn tiếp cận Nguyễn Cương nhưng lại sợ một mình quá xấu hổ, thế là kéo Trịnh Nhất theo như bóng đèn.
Leo núi, cắm trại, dã ngoại kiểu hành quân, chơi bóng, bơi lỡ, Trịnh Nhất là thanh niên mười tốt, không có cái gì hắn không biết, Trịnh Nhất nhìn mà sùng bái không chịu nổi.
2
Ba người chơi cùng nhau hơn nửa năm, khi ấy Trịnh Nhất và Trần Gia Viễn đều học năm tư, Nguyễn Cương đã học xong tiến sĩ, mở một phòng khám tâm lý, đã lăn lộn qua chốn hồng trần, đạo hạnh lại sâu thêm mấy phần, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người ta ngựa loạn binh hoảng.
So với Trần Gia Viễn, rõ ràng Nguyễn Cương có hứng thú với Trịnh Nhất hơn. Quan hệ của hắn với Trần Gia Viễn còn khách sáo hơn cả khách sáo, lúc nào cũng nói năng lịch sự giữ khoảng cách. Ấy thế mà lại liên tục đụng chạm nhẹ nhàng với Trịnh Nhất, lúc đưa đồ cố ý chạm vào lòng bàn tay Trịnh Nhất, chạy bộ xong sẽ uống chai nước của Trịnh Nhất. Trịnh Nhất là người ngốc, không cảm thấy có gì đó không ổn, mở miệng đóng miệng toàn là tiền bối tiền bối, còn thân thiết với Nguyễn Cương hơn với Trần Gia Viễn.
Nguyễn Cương xoay đầu cậu, bóc một chiếc kẹo cao su nhét vào miệng cậu, trong miệng Trịnh Nhất ngập tràn mùi đào mọng nước, ngọt ngây người.
Nguyễn Cương có rất nhiều cách để đối xử tốt với một người. Hắn nắm tay Trịnh Nhất dạy cậu rất nhiều thứ, dạy cậu nếm rượu, dạy cậu đánh golf, dạy cậu phân biệt chủng loại và nhãn hiệu của xì gà chỉ dựa vào mùi hương.
Khói trắng phun ra từ đôi môi mỏng, Nguyễn Cương cố ý kéo cổ Trịnh Nhất đến trước mặt mình, hắn nhả khói vào mặt câu nói khẽ: “Ngửi thấy không? Là mùi gỗ trái cây thuần khiết.”
Cánh môi Nguyễn Cương rất mỏng, trời sinh một vẻ ăn chơi, Trịnh Nhất nhìn chằm chằm đôi môi màu nhạt của hắn hồi lâu, hơi xuất thần, không khỏi nuốt nước miếng một cái, hầu kết lăn lên trượt xuống giống như động vật nhỏ đói khát khó nhịn.
Nguyễn Cương hơi cúi đầu, cánh môi lướt nhẹ qua tai Trịnh Nhất, cảm giác hơi lành lạnh như một nụ hôn.
Trịnh Nhất bỗng chốc bừng tỉnh, tay chân hoảng loạn nhảy sang một bên, cậu lúng túng xoa xoa lỗ tai, tức hổn hển: “Anh làm gì thế? Đừng đụng chạm lung tung có được không! Không chỉ nam nữ thụ thụ bất thân đâu, nam nam cũng phải thế! Anh đáng ghét thật đấy!”
Nguyễn Cương cũng không tức giận, vẫn cười như cũ, dung túng cực kỳ.
Còn có một lần, Nguyễn Cương đưa Trịnh Nhất đi đánh bi-a, chỉ có hai người. Trịnh Nhất ghé nửa người vào mặt bàn, cúi người nhắm bóng, Nguyễn Cương đứng phía sau cậu, dựa sát người vào lưng cậu, dạy cậu lên gậy.
Lưng người này dính sát ngực người kia, cách lớp áo sơmi mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.
Nhịp tim Trịnh Nhất rất loạn, so với khi đối mặt với Trần Gia Viễn còn loạn hơn, gần như không thể thở được.
Hai quả bóng va vào nhau, Nguyễn Cương thu tay về đặt lên lưng Trịnh Nhất, đưa về phía trước, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua đường cong dưới cơ bụng.
Trịnh Nhất không né tránh, đỏ mặt nói nhỏ: “Đừng sờ, ngứa.”
Nguyễn Cương cười, dán sát bên tai cậu, thấp giọng nói: “Anh tốt với em hơn hay Trần Gia Viễn tốt với em hơn?”
Trịnh Nhất bĩu môi, trong giây lát có vẻ quật cường thời niên thiếu, cậu nói: “Không giống nhau, không so sánh được.”
Nguyễn Cương lại càng ép sát hơn, nửa người trên dán lên lưng Trịnh Nhất, chân dán chân cậu, thân mật không một kẽ hở, hắn sờ sờ tai Trịnh Nhất, nói: “Nếu như, anh cứ bắt em phải trả lời thì sao, em nhất định phải so sánh, em nói xem ai tốt hơn?”
Con thỏ nhỏ chưa trải sự đời không phải đối thủ của hồ ly tinh.
Tay Trịnh Nhất gần như không nắm được cây cơ, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh rất nhỏ: “Anh, tốt hơn.”
“Đáp án này không tệ, anh thích.” – Nguyễn Cương cười: “Thưởng cho em.”
Nguyễn Cương đứng thẳng người, một tay nắm bả vai Trịnh Nhất nhấc nhẹ lên, cây cơ tuột khỏi tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang giòn giã, Nguyễn Cương hôn cậu.
Trong nháy mắt đầu lưỡi chạm nhau, Trịnh Nhất nếm được vị đào mật, cậu mơ hồ nhớ nó là vị kẹo cao su Nguyễn Cương thích nhất.
Nụ hôn này nhẹ nhàng chậm rãi như đang dạy học, đầu lưỡi mềm mại dính vào nhau, nhiệt độ cơ thể hai người cùng dâng cao.
Trịnh Nhất lặng lẽ mở mắt, Nguyễn Cương cao hơn cậu, khi cúi đầu thường có tóc mái rủ xuống, chạm đến lông mày, đuôi mắt hắn cong đều sắc nét, hơi mỏn, xinh đẹp cực kỳ.
Nguyễn Cương hôn lên trán và tai cậu, cười nói: “Thích không? Nếu em thích, sau này ngày nào anh cũng hôn em thế này.”
Một câu tràn đầy tán tỉnh khiến người ta rung động.
Có phải Nguyễn Cương cũng từng nói với người khác như thế này không? Cũng dạy họ chơi bóng, dạy họ nếm rượu?
Nhiệt độ cơ thể đang cao của Trịnh Nhất bỗng chốc lạnh xuống, cậu bỗng nhiên đẩy Nguyễn Cương ra, xoay người chạy đi.
Sau đó, cậu tránh Nguyễn Cương hai tháng, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, cũng không chịu gặp mặt.
Cứ thế đến khi tốt nghiệp.
Trong buổi liên hoan, Trịnh Nhất không ngồi cạnh Trần Gia Viễn mà ngồi một góc vắng vẻ, vùi đầu ăn cơm, không uống rượu. Mọi người bắt đầu bàn tán mấy chuyện trong trường, giảng viên nào ly hôn, nữ sinh nào cặp với thầy giáo.
Có người đột nhiên nhắc đến Nguyễn Cương, nói con gái lãnh đạo theo đuổi hắn lại bị hắn từ chối thẳng thừng đến mức suýt nhảy lầu, xôn xao một trận.
Trưởng khoa uống nhiều quá, đập bàn một cái, cao giọng nói: “Tao nói cho mọi người biết, Nguyễn Cương của chúng ta vốn dĩ là gia truyền, mẹ anh ta là tình nhân chuyên nghiệp, chuyên hầu hạ mấy ông nhà giàu, không cần chức vụ, chỉ cần kiếm tiền, có khi bố đẻ của con mình là ai còn không biết ấy chứ!”
“Chẳng trách tao cứ thấy Nguyễn Cương giống hồ ly tinh.” – Một người khác nói: “Hóa ra là do di truyền.”
Một trận cười vang, tất cả mọi người đều đang cười, kể cả Trần Gia Viễn.
Trịnh Nhất đợi một lúc không thấy Trần Gia Viễn có phản ứng gì, thế là, cậu đứng dậy, đi đến trước mặt trưởng khoa.
Trưởng khoa còn tưởng cậu muốn mời rượu, đang định mở mồm nói chuyện, Trịnh Nhất cướp chén rượu của gã đập mạnh lên bàn
Thủy tinh vỡ vụn, mảnh vỡ sắc bén đâm rách lòng bàn tay Trịnh Nhất, rượu hòa lẫn máu chảy ròng ròng.
Tí tách.
Trưởng khoa bị dọa sợ.
Trần Gia Viễn đứng lên, sắc mặt phức tạp: “Trịnh Nhất, cậu trúng gió gì thế!”
Trịnh Nhất hơi rũ mắt, gằn rõ từng câu từng chữ: “Nhìn chúng mày nói xấu sau lưng người khác còn kinh tởm hơn cả cứt chó!”
Nói xong, Trịnh Nhất quay người đi luôn.
Trần Gia Viễn nhanh chóng đuổi theo, dường như cậu ta có lời muốn nói nhưng xung quanh có người đi kẻ lại nên đành nuốt xuống, nói: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Vết thương không sâu, không cần khâu lại nhưng vẫn phải tiêm chống viêm.
Đêm đã khuya, trong phòng chỉ có hai người họ, trần Gia Viễn và Trịnh Nhất ngồi cùng một chỗ, nói: “Tôi đã nói tôi thích Nguyễn Cương, vì sao cậu còn cố tình quyến rũ anh ấy? Cậu là bạn tôi, sao lại đối xử với tôi như thế?”
Cổ họng Trịnh Nhất nghẹn lại, cậu không nói lên câu giải thích, vả lại, cũng không có gì để giải thích.
Trần Gia Viễn nắm chặt cổ áo cậu, mắt cậu ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Có phải người khác thích ai cậu cũng phải cướp đi không? Sao cậu không tự nhìn lại mình xem có xứng với Nguyễn Cương không? Cậu với anh ấy là người chung đường chắc?”
Trịnh Nhất ngước mắt lên nhìn cậu ta, mắt cậu rất đen, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Gia Viễn: “Cậu thích anh ấy đến thế, tại sao không đứng ra bảo vệ anh ấy? Lúc người khác cười nhạo, nhục mạ anh ấy, vì sao cậu không lên tiếng?”
Trần Gia Viễn nghẹn lại, thẹn quá hóa giận, vung tay phải lên định đánh cậu một cái.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Nguyễn Cương dựa trên khung cửa gần đó, trên mặt không có thái độ gì nhưng từ khuôn mặt lẫn giọng nói đều lạnh lẽo, trong mắt hắn có một chút hung ác, hắn nói: “Trần Gia Viễn, cậu thử đụng vào em ấy xem!”
Trần Gia Viễn bị cái lạnh từ giọng điệu của Nguyễn Cương đóng băng tại chỗ, chậm rãi buông lỏng cổ áo Trịnh Nhất ra.
Ánh mắt Nguyễn Cương lướt qua bả vai Trần Gia Viễn, rơi vào trên người Trịnh Nhất, hiền hòa, còn mang theo ý cười như đang nói, đừng sợ.
Đừng sợ, có anh ở đây.
Trần Gia Viễn quay người nhìn về phía Nguyễn Cương, giọng cậu ta khàn khàn: “Rốt cuộc em có chỗ nào không bằng nó, nó không xứng với anh.”
Nguyễn Cương cười cười, đuôi mắt vẫn cong cong như cũ, hắn nói: “Loại người có thể nói ra hai chữ “không xứng” chắc chắn rất nhàm chán, tôi không thích.”
Trần Gia Viễn rời đi với phẫn nộ đầy mình, còn cố ý huých mạnh một cái vào vai Nguyễn Cương.
Không có túi chườm nóng, bàn tay đang truyền dịch của Trịnh Nhất lạnh buốt, Nguyễn Cương nửa quỳ trước mặt cậu, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt tay Trịnh Nhất, hà hơi sưởi ấm cho cậu.
Trịnh Nhất không dám nhìn hắn, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác. Hai người một cao một thấp, Nguyễn Cương ngẩng đầu, đối diện với con mắt đang nhìn xuống phía dưới của Trịnh Nhất, đôi mắt trắng đen sáng ngờ, rất giống bảo thạch.
Nguyễn Cương ôm cổ cậu, môi mỏng dán lên trán cậu, nhẹ nhàng hôn cậu một cái, thấp giọng nói: “Ba anh là giáo sư, dạy cấp ba, chết vì ung thư, năm đó anh mới sáu tuổi. Tên của anh là do ba đặt, ông ấy nói chữ “Cương” đồng âm với chữ “Cường”, ngụ ý là cường thịnh. Ông ấy yêu anh, cũng yêu mẹ anh, chỉ là mệnh quá ngắn, để lại rất nhiều tiếc nuối.”
疆: Cương, Âm Pinyin: jiàng, qiáng, jiāng
强: Cường, Âm Pinyin: jiàng, qiáng, qiǎng
Trong thanh âm Nguyễn Cương không có bất kỳ vẻ tiếc nuối nào, Trịnh Nhất lại thấy chua xót nỗi lòng, cậu không để ý trên tay mình đang có kim tiêm, nghiêng người ôm lấy Nguyễn Cương, cằm tựa lên vai hắn, nhịp thở dồn dập đánh vào một chỗ.
Trịnh Nhất nói: “Tiền bối, anh đừng buồn, mấy kẻ mồm miệng bẩn thỉu kia, anh tuyệt đối đừng để trong lòng. Nếu như anh thấy đau lòng, em sẽ càng đau lòng hơn.”
Cậu lại nói: “Tiền bối ơi, anh có ngại không, ý em là, em, em có thể thích anh không?”
Trịnh Nhất đỏ bừng mặt, một câu nói ngắn ngủi cũng khiến cậu mất công lắp bắp gập ghềnh.
Nguyễn Cương nắm tay cậu đặt lên ngực trái mình, nghe tiếng tim mình đang đập, từng nhịp rồi lại từng nhịp kịch liệt đến thế.
Nghe nói, nếu một người thích một người sẽ không thể che giấu được, dù nhắm mắt ngậm miệng cũng sẽ để lộ tình cảm qua từng nhịp đập trái tim.
Thình thịch thình thịch, đây là tiếng trái tim anh nói yêu em.
Hồi ức đến đây là kết thúc.
Trịnh Nhất ngẩng đầu lên từ bồn nước, trên mặt gương đối diện bồn rửa tay là một khuôn mặt ướt đẫm nước, xốc xếch, chật vật.
Cậu không hiểu, rõ ràng khởi đầu tốt đẹp đến thế, vì sao lại đi đến kết cục ngày hôm nay.
Rõ ràng em thực sự thích anh, tại sao lại chia tay?
Trịnh Nhất nhắm mắt, thở một hơi thật dài.
Bỗng dưới cằm bị siết chặt, có người nắm chặt cằm cậu kéo lên khỏi bồn nước lạnh lẽo.
Tiếng Nguyễn Cương đè nén sự tức giận: “Em có biết hôm nay âm bao nhiêu độ không? Muốn chết cũng đừng tìm cách khó khăn thế này có được không?”