“Báo đặc biệt, Lý Tử Dạ của Lý gia Du Châu bái Mai Hoa Kiếm Tiên làm sư.”
“Báo đặc biệt, Lý Tử Dạ tái hiện Thái Cực Kiếm Pháp, trời giáng dị tượng, vạn kiếm phủ phục”
“Báo đặc bịệt, Mai Hoa Kiếm Tiên nói, Tử Dạ của Lý gia có tư thái kiếm tiên.”
“Báo đặc biệt, Mai Hoa Tiên Tử có ý định kết làm đạo lữ với Tử Dạ của Lý gia.”
“Phụt!”
Ở hậu viện Lý phủ, sau khi Lý Tử Dạ nghe những lời đồn đãi lan truyền ở thành Du Châu từ gã sai vặt rong phủ thì trực tiếp phun ra một miệng trà
“Ta không cho người lan truyền những lời này mà.”
Thấy ánh mắt kỳ quái của Trương Lạp Tháp nhìn sang, Lý Tử Dạ lập tức giải thích: “Ta chỉ cho người lan truyền tin tức lão Tăn nhận ta làm đồ đệ mà thôi, chuyện đạo lữ gì đó ta thật sự không biết.”
“Ồ.” Trương Lạp Tháp không mặn không lạt đáp: “Ta tin.”
Ta tin ngươi cái rắm ấy!
“Công tử, Tân tiên tử tới.”Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vàng chạy tới nói.
“Nguy rồi” Vẻ mặt Lý Tử Dạ kinh hoảng, lão Tăn này không phải là đến để hưng sư vấn tội đó chứ? Nhưng mà còn không chờ Lý Tử Dạ lấy lại tỉnh thần, một bóng dáng xinh đẹp đã đi về phía hậu viện, tốc độ không nhanh không chậm, gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, chỉ chớp mắt đã tới bên hồ.
Tần A Na liếc nhìn Lý Tử Dạ, không nói gì, sau đó. đưa mắt sang Trương Lạp Tháp ở một bên, bình tĩnh nói: “Ngươi quả nhiên đang ở đây.
“Tân tiên tử, đã lâu không gặp.” Trương Lạp Tháp mở mắt ra, cười nhạt nói.
“Cũng không lâu lầm, hai ngày trước vừa gặp.”
“Tần A Na tiến lên, nói: “Ta rất tò mò, vì sao ngươi lại giúp hân?”
“Hãn có tiền, có tiền có thể sai sử ma quỷ” Trương Lạp Tháp nói rất tự nhiên: “Không phải lúc đó ngươi cũng lấy đi Ngư Trường Kiếm và nhuyễn giáp Thiên Tàm của hẳn mới châm chước hết lần này đến lăn khác sao?”
Tân A Na im lặng, một lúc sau nghiêm túc nói: “Ta nhìn trúng thiên phú võ đạo của hắn.”
“Thiên phú võ đạo?”
Nghe vậy, trên mặt Trương Lạp Tháp nở một nụ cười kỳ lạ.
Ở một bên, Lý Tử Dạ cũng ho khan vài tiếng, uống trà mà suýt chút nữa tự mình làm bị nghẹn.
“Tần A Na, không phải ngươi còn chưa từng dò xét kinh mạch của hẳn đấy chứ?” Trương Lạp Tháp nói với vẻ mặt hả hê.
“Kinh mạch?”
Tần A Na hơi cau đôi mày liễu, nói: “Tại sao cần phải thăm dò kinh mạch? Ta nhìn ra võ cốt của hẳn trong sạch hiếm thấy, huyết khí tạng phủ tràn đầy, tiềm lực thần tàng khẳng định vượt xa người thường”
“Trước đó lão già ta cũng nghĩ vậy” Trương Lạp. Tháp ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Tăn A Na nghe vậy liền nhận ra có gì đó không đúng, lập tức tiến lên nằm lấy cánh tay Lý Tử Dạ.
Dần dần, sắc mặt Tân A Na thay đổi.
“Ha ha.” Nhìn thấy cảnh này, Trương Lạp Tháp cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn.
Lão đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Toàn bộ tám mạch đều tắc nghẽn, chân khí không thể vận chuyển, vậy huyết khí tạng phủ tràn đây thì sao?
Theo lời của thẳng nhóc này, luyện nó thành bom rồi cho tự bạo à?
“Các ngươi liên thủ gạt tai” Tân A Na thu tay lại, rong mắt tràn ngập ý lạnh, lạnh lùng nói.
“Bọn ta không hề lừa ngươi.”
Trương Lạp Tháp cười nói: “Từ đầu đến cuối ta và
thằng nhóc này đều không nói gì, chỉ là ngươi quá tin vào mắt mình và tin vào những lời đồn thổi đó thôi”
Trên mặt Lý Tử Dạ cũng lộ ra vẻ xấu hổ, sờ mũi, cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao cũng không, phải chuyện gì vinh quang.
Tân A Na nằm chặt đôi tay mảnh khảnh của mình, tức giận đến mức lồ ng ngực run lên, nhìn hai người họ bằng ánh mắt gần như muốn nuốt chứng họ.
Tần A Na, ngươi đã tuyên bố thu nhận thẳng nhóc này làm đồ đệ trước mặt toàn bộ người của thành Du Châu, bây giờ đổi ý đã muộn rồi”
Trương Lạp Tháp hả hê nói: “Nếu không thì ngươi nghĩ ra biện pháp giúp hẳn đả thông tám mạch, cái này chẳng phải rất có tính khiêu chiến hơn là việc trực tiếp chiêu mộ thiên tài sao?”
“Tiên tử.”
Ở một bên, Lý Tử Dạ lên tiếng, chân thành nói “Chỉ cần có thể đả thông tám mạch cho ta, thành công bước đi trên con đường võ đạo, bất kể giá nào cũng không hề gì. Lão Lý này thiếu thứ gì chứ không thiếu bạc”
Nghe lời nói của chàng trai trẻ trước mặt, Tân A Na dần dần khôi phục lý trí từ trong cơn giận. Ván đã đóng thuyền, có nói gì cũng đã muộn.
“Ta không biết làm thế nào để đả thông tám mạch.” Tân A Na đè nén cơn tức giận, chậm rãi nói
Lý Tử Dạ nghe vậy, thân thể khẽ run lên, sắc mặt cũng ảm đạm hơn.
Ngay cả nàng cũng không biết cách đá thông tám mạch, thế chẳng phải hẳn thật sự vô duyên với võ đạo rồi sao?
“Còn một chuyện nữa cũng muốn cho ngươi biết.”
Tân A Na cười khẩy nói: “Sở dĩ ta nóng lòng thu nhận đồ đệ như vậy là vì ta đã đánh cược với lão tông chủ của Chu Tước Tông. Ba năm sau, đệ tử mà ta thu nhận sẽ có một trận tỉ thí với đệ tử của ông ta. Nếu thua thì chỉ sợ ngươi không gánh nổi hậu quả.”
Đệ tử của lão tông chủ Chu Tước Tông là ai?
Lý Tử Dạ đưa mắt nhìn lão Trương, nuốt một
ngụm nước bọt, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Hỏa Lân Nhi” Trương Lạp Tháp nhếch miệng. cười, nói: “Một trong tứ đại thiên kiêu trên thế gian, mạnh hơn Tam hoàng tử kia không biết bao nhiêu lần”
Lý Tử Dạ nghe xong thì thân thể run rấy, vậy chết chắc rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ba người im lặng ở bên hồ, cảnh tượng trở nên có phần lúng túng.
Ngõ cụt!
Tân A Na không ngờ mình lại thu nhận một đồ đệ vô dụng, Lý Tử Dạ cũng không ngờ Tn A Na lại đánh cược như vậy với người khác.
Ai lừa ai?
Trong lúc nhất thời, ba người đều không biết nên nói gì.
“Đừng cứu ta.”
Bên bờ hồ, sau khi Lý Tử Dạ lấy lại tinh thần, nói một câu rồi chợt nghe ào một tiếng, hẳn đã nhảy xuống hồ.
Để ta chết đuối đi!
Trên bờ, Tân A Na và Trương Lạp Tháp nhìn nhau, sau đó im lặng quay đi.
“Tân A Na, tốt nhất ngươi nên nghĩ biện pháp đi, thằng nhóc này không có điểm mấu chốt, nếu như ngươi cứ mặc kệ, hẳn sẽ thật sự dám trực tiếp chịu thua trong cuộc tỉ thí ba năm sau. Thằng nhóc này không có chuyện gì không dám làm!” Trương Lạp Tháp lên tiếng nhắc nhở,
Điểm mấu chốt? Điểm mấu chốt của thăng nhóc này là không có điểm mấu chốt.
Từ trước đến giờ thằng nhóc này chưa bao giờ chơi bài theo lẽ thường.
Người bình thường làm sao dám phái người đến đánh hoàng tử đến mức không thể rời khỏi giường ngay đêm trước tỉ thí được?
Tân A Na hơi nheo mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: “Để hẳn luyện thể thì sao, tu luyện ngoại công có lẽ cũng là một phương án.”