Ban đêm trong ngự hoa viên, không có lấy một bóng người, trên cành cây treo đầy lồng đèn hình hoa, đèn đuốc thành một mảnh mông lung, sóng nước lấp lánh, ánh đèn từ cung điện lộn xộn mà hắt ra, ánh trăng chiếu xuống cùng với ánh mắt mơ hồ của người say rượu cũng không nhìn rõ sự vật.
Đêm tối lành lạnh, thổi đến một thân khô nóng của TUYÊN THÀNH vừa từ tiệc rượu đi ra. Lúc nãy nàng uống không ít, rượu lúc này mới phát tác, trong bụng cuồn cuộn nhiệt ý xông thẳng lên trán, làm cho nàng toàn thân thả lỏng cảnh giác, thêm vào y phục váy rườm rà. Bình thường bước đi được đều, lúc này cảm thấy dưới chân nhẹ nhàng thư thái, chậm chạm, vòng eo thướt tha như liễu rủ.
Miên nhi vì nàng mà tỉ mỉ chọn y phục, rất thích hợp mặc trên người của TUYÊN THÀNH công chúa, nàng vốn rát đẹp, lại mang theo nhã khí thanh nhã tự nhiên, y phục hay là trang sức cũng chỉ vì nàng mà thêm gấm thêm hoa mà thôi.
Góc váy nhẹ nhàng phẩy qua trên nền lá, TUYÊN THÀNH đi lung tung không có mục đích, lại qua một ngọn núi giả, tháy dược một bóng người, vai lưng rũ xuống bóng người tịch liêu, xông vào trước tầm mắt của nàng. Nàng lại tiến thêm mấy bước, chờ thấy rõ mới thôi. Ánh sáng mơ hồ yếu ớt chiều vào thân ảnh kia mặc trên người y phục của Hàn lâm viện, cao tám thước có dư.
TUYÊN THÀNH biết vậy nên rất hiếu kì, dĩ nhiên cũng có người cũng giống nàng từ trong yến hội chạy trốn ra đây. Nàng thấy trên đất không có gì cản trở liền bước đi tới.
Nhưng không chờ nàng đi tới trước mặt, người kia liền nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn xem. Nhìn thấy TUYÊN THÀNH công chúa làm hắn cả kinh, vội vã nhấc chân hướng về bên khác mà đi, muốn trốn chạy.
“Đứng lại!” TUYÊN THÀNH hét lên một tiếng.
Người kia cương mình tại chỗ, dù sao cũng không tránh khỏi được, không thể làm gì khác quay người lại đi tới trước mặt của TUYÊN THÀNH, cung kính mà hành lễ: ” Thần tham kiến công chúa điện hạ.”
“Ngươi là ai?” TUYÊN THÀNH bởi vì hành động lúc nãy của hắn, mà trong lòng cảm thấy không vui, hỏi: “Vì sao ngươi nhìn thấy bản cung mà không báu, lại xoay người mà bỏ chạy?” hai người cùng đứng trong bóng tối, nàng lại quan sát tỉ mỉ, cũng không nhìn rõ được mặt mũi của đối phương.
“Thần Hàn Lâm thị đọc Lương Chính tự.” người kia đầu tiên là giới thiệu, rồi lại nói. ” Thần cũng không phải có ý định chạy trốn công chúa, chỉ là nơi này không phải là nơi để chào hỏi, ngoại thần không giám phạm thượng.”
TUYÊN THÀNH nghe thấy những lời này, mày đẹp liền nhíu lại, nói: ” Người ở đây làm cái gì?”
Lương Chính Tự cúi đầu nói: ” Thần chịu không nổi rượu lực, cảm thấy đã say ba phần, thần không giám trước mặt Hoàng thượng mà làm mất lễ nghi, liền đi ra ngoài cho tỉnh rượu.”
Hắn tận lực giữ khoảng cách với TUYÊN THÀNH, rơi vào trong mắt nàng lại cảm thấy hắn cs chút sợ hãi rụt rè, nàng nói: ” Ngươi sợ Bản Cung? Bản Cung là cái gì hung thần ác sát sao?”.
Nàng tiến lên một bước, Lương Chính Tự lùi một bước.
“Công Chúa_________” hắn nghiêm mặt nói. “Công chúa hoạt bát đáng yêu, làm sao thiên ạ không thích công chúa được. Thần cũng không phải là sợ hãi Công Chúa, ngược lại là thần vẫn rất thích Công Chúa.”
TUYÊN THÀNH dừng bước, nghi ngờ nói: “Hả?”
Lương Chính Tự cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy làn váy của nàng, gió xuân mang theo hương thơm của mùi son phấn không biết là cảm giác say vẫn còn hay là người trước mặt quá ôn nhu, hắn bỗng nhiên có dũng khí mà ngẩng đầu lên, âm thanh nhẹ nhàng nói. “Công Chúa tâm tính lương thiện. Là Thiên chi kiêu nữ, dân gian đều nói Công Chúa là nhân vật giống thần tiên, thần chính là phàm phu tục tử, thần…. nếu như có thể, thần cũng muốn đuổi theo Công Chúa một đời.” nói đến cuối cùng, càng căng thẳng lại càng lộn xộn câu chữ.
TUYÊN THÀNH cảm thấy rất mới mẻ.
Trước mắt người này là quan trẻ, nàng lại không có ấn tượng gì, cũng không thể nào hiểu được, người này làm sao tự nhiên lại lớn mật.
Lương Chính Tự hơi ngẩng đầu lên, dựa vào ánh trăng, chăm chú nhì người trước mặt, giai nhân xinh đẹp, ôn nhu, ánh mắt sáng quắc. Nếu là bình thường hắn nhất định sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Hắn cùng công chúa có duyên phận gặp gỡ vào ba năm trước trên yến hội. lúc đó hắn vừa thi đậu, trở thành tân trạng nguyên, may mắn lúc đó được gặp vị TUYÊN THÀNH công chúa mà Hoàng thượng rất sủng ái. Từ đó trở đi, hình ảnh của công chúa in sâu vào trong lòng hắn, thật lâu rồi chưa thể quên, thẳng tới ngày hôm nay.
Không hề nghĩ rằng, người mình luôn tâm niệm hôm nay lại đứng trước mặt mình. Tâm tình hắn bốc lên mãnh liệt, vừa sốt sắng vừa lo sợ, cũng có một tia chờ mong.
TUYÊN THÀNH nhìn người trước mặt, đánh giá hắn một chút, nhưng bật cười: “Lương Thị đọc, Bản Cung hôm nay là lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, đối với ngươi cũng không hiểu rõ lắm. Đi theo cái gì? Ngươi cẩn thận vì nước mà cố gắng, cống hiến cho Hoàng thượng, cho Thái tử là được, Bản Cung cũng không cần cái gì mà ngươi theo đuổi.”
Lương Chính Tự giơ đầu thấp xuống, trầm mặc một hồi, mới chấp tay thấp giọng nói: “Thần là do say rượu nói lỡ, mạo phạm Công Chúa, xin Công Chúa trị tội.”
TUYÊN THÀNH lắc đầu nói: “Không thể nói là mạo phạm. Bản Cung vừa bắt đầu cho là Lương Thị Đọc cùng mấy lão già kia tuân thủ nghiêm ngặt mấy thứ vô vị, hiện tại cảm thấy ngươi cũng là người có tính thành thật.”
“…..” Lương Chính vẫn cứ cúi đầu không lên tiếng.
“Nếu như không có chuyện gì khác, Bản Cung trước hết hồi yến tiệc, cũng yến bay giờ cũng muốn kết thúc rồi, Lương Thị Đọc cũng trở về đi thôi, không cần bỏ lõ canh giờ xuất cung.” nàng nói, vẫn duy trì phong độ, chậm rãi mà rời đi.
Trên thực tế nàng cũng muốn đi nhanh một chút, nhưng mà váy quá nặng, lại rất vướng bận, nàng nghĩ quay về phải cùng Miên nhi tính toán một hồi, việc trang phục thế này. Thật là phiền phức.
Nàng đi thêm hai bước, cảm giác người kia vẫn đứng tại chỗ, quay đầu hướng hắn cười một cái: “Lương Thị Đọc, lần sau gặp lại, cho phép ngươi gặp Bản Cung không cần khom lưng.”
Xa xa, Lương Chính Tự vẫn hướng về nàng thi lễ một cái, nhìn nàng đi càng xa. Một lúc lâu sau, hắn mới quay trở về phủ.
Lại một cơn gió thổi qua, tuyết trắng đậu trên cành cây, hoa mai thấp thỏm.
Sau ngày của Hoa kết thúc, ban ngày càng lúc càng dài, nhiệt độ so với trước cũng ấm hơn rất nhiều.
mùa hè ở kinh thành đến muộn, đi sớm, vì chỉnh sửa mọi thứ an ổn, để có thể vượt qua cái nóng bức của mùa hề, băng đánh bên dòng sông vào mùa đông đã dược lấp kín hầm băng, thời điểm mùa hè tới tha hồ dùng.
Vang bên tai của Tả Hoài là một tiếng ngáp của Hoàng thượng, hắn tai thính mắt tinh phục hồi tinh thần, từ thái giám bên cạnh nhận lấy trà nóng, đúng lúc dâng lên cho hoàng thượng, nói: “Hoàng thượng, đêm qua không nghỉ ngơi tốt, việc duyệt bài thi cũng không nhất thời vội vã, có muốn hay không nghỉ một chút?”
Lã Mông từ trên tay của hắn tiếp nhận trà nóng, lắc lắc đầu: “Trẫm vô sự.” ánh mắt lại tập trung nhìn lên bài thi, đáy mắt tâm tình không rõ ý vị.
Bài thi này chữ viết tuyệt hảo, đáp đề sắc bén, nội dung đều hợp với tâm ý của hắn. Lã Mông tầm mắt chuyển qua phần tên trên bài thi thấy đề Thư Thận.
Lã Mông biết, hắn nên còn một cái tên gọi khác Thư Điện Hợp.
Lúc trước, bởi vì cứu mình có công, đã ban thưởng cho hắn, lại bị hắn từ chối. Hiện tại, hắn lại tới tham gia khoa cử.
Lã Mông cho rằng người này không muốn ăn xin chức quan. Chỉ muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình mà sáng lập một phen thành tựu. Có chí khí, hán yêu thích những người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy.
Hắn cầm lấy phần khác của bài thi ra so sánh. So với văn chương của Thư Điện Hợp, bài này có vẻ đúng quy củ hơn, nhưng văn chương cũng không tệ, lần này ba vị trí của Thi Đình lộ rõ tài năng.
Trước mặt ba bài văn chương. Của Thư Thận là tốt nhất, hắn có ý định điểm Thư Thận làm trạng nguyên. Thế nhưng…..
Hai bài văn chương khác, một bài con của trọng thần trong triều, gần đây mới vì triều đình mà lập công, sáng tạo nên thuế pháp. Cái này liên quan đến thuế, một khi được thực thi, quốc khố sẽ không ngừng cuồn cuộn mà thu vào.
Hắn lại lấy vị trí trạng nguyên này làm mồi, lấy được lòng trung thành của vị trọng thần này.
Vị trí Trạng nguyên chỉ có một, hoặc người này, hoặc người kia. mặc dù hắn nhìn trúng Thư Thận, nhưng mà không thể nhất thời vì chính mình yêu thích mà chọn hắn được.
Vì lẽ đó, chỉ có thể oan ức Thư Điện Hợp một hồi.
Cầm lấy bút định ghi lên tên của Thư Điện Hợp, đột nhiên hán dừng lại.
” Tả Hoài.”
” Có lão nô.”
“Ngươi đem gọi Thái tử cùng TUYÊN THÀNH công chúa đều đến đây.” Lã Mông nói.
” Vâng.” lão nô đi ngay.
Bên trong ngự thư phòng chỉ còn dư lại một mình Lã Mông, hán lần thứ hai cầm lấy bài thi trước mặt lên, ánh mát sâu xa mà dài lâu, xuyên qua vô số hư vô, thẳng tới nội tâm, hắn bắt đầu suy nghĩ.
Tả Hoài đi không bao lâu, Thái tử cũng đến. Đông cung so với Tê Loan Điện gần hơn. Điểm ấy Lã Mông không thể nghi ngờ.
Thái tử sa khi bái kiến hắn, Lã Mông vẫy tay hắn đem đến gần, hai bài thi bày ra trước bàn. Lã Mông nghiêng người dựa vào ghế, tay chỉ: “Thái tử xem trước một chút ba bài thi này.”
Thái tử cho rằng hắn có ý định khảo sát mình, khom người đứng ben cạnh bàn hai tay bưng lên nghiêm túc nhìn.
Đồng hồ nước chạy từ từ. Lã Mông ước chừng hắn xem đủ rồi, hỏi “ý của Thái tử thế nào, ba bài thi này làm sao?”
Thái tử cẩn thận đá; “Mỗi người một vẻ, đều rất tốt.”
Lã Mông lấy ra bài thi của Thư Thận đến. “Trẫm muốn điểm bài thi này làm trạng nguyên, ya Thái tử như thế nào?”
Thái tử luôn cân nhắc mãi, nói: “Nhi thần cho rằng bài thi thứ hai khí thế bàng bạc, thích hợp làm trạng Nguyên hơn.”
Lã Mông chưa có bỏ qua chủ đề, hỏi: “Thái tử còn nhớ người tên Thư Điện Hợp?”
Thái tử sững sờ: “Nhi thần nhớ tới.”
” Thư Điện Hợp người này ngươi có điều tra qua chưa?”
Phụ Hoàng hắn đột nhiên lại không minh bạch hỏi dò một người, Thái tử hạ thấp mắt, tầm mắt nhanh chóng xẹt qua bài thi kia, rất nhanh phỏng đoán ý tứ của phụ Hoàng. Dựa theo chính mình điều tra mà đáp: ” Người này thủa nhỏ cùng sư phụ làm bạn, ở núi sâu hoang dã, gia thế trong sạch.”
“Vô sự, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Thái tử trở về Đông cung, lúc nãy cùng với thị vệ thân cận vừa nói đến chuyện của Thư Điện Hợp thì phụ Hoàng lại hỏi tới.
Thị vệ thân cận hỏi: “Thái tử vì sao Hoàng thượng lại hỏi về Thư Thận?”