….
Bóng đêm như mực.
Diệp Phong khoanh chân ngồi tu luyện.
Chỉ cần tu luyện từng bước một, cùng lắm là nửa năm, Diệp Phong sẽ ngưng tụ được kim đan, trở thành tu sĩ đại thần thông chân chính.
Đang tu luyện.
Diệp Phong bỗng mở mắt ra, nhíu mày.
Tuy giờ đang là thời đại mạt pháp, linh khí trong thiên địa mỏng manh, nhưng với trận pháp lấy ô trấn hồn làm mắt trận vận hành liên tục trong hai bốn giờ gom lại linh khí trong hai mươi dặm quanh đây vào trong biệt thự, theo lý mà nói đáng lẽ ra linh khí phải nồng đậm đến mức hóa lỏng, ngưng tụ thành chất lỏng nhỏ giọt
Linh dịch.
Là tài nguyên tu luyện cực kỳ quý giá đối với tu sĩ.
Đối với người bình thường thì càng quý giá hơn, sau khi dùng thì cơ thể khỏe mạnh bách độc bất xâm, thậm chí có thể tăng ba năm mươi năm tuổi thọ.
Nhưng trận pháp đã hoạt động hơn nữa tháng, chưa có ngưng tụ được nữa giọt linh dịch, điều này không hợp quy luật.
“Kỳ lạ”
Diệp Phong mở thần thức, anh nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Ở na trận pháp, và cũng chính là chỗ cách đây hai mươi dặm có một cái hồ. Trận pháp mà Diệp Phong bày, không chỉ chưa gom được linh khí trong hồ, trái lại còn bị nuốt mất khá nhiều.
“Tôi phải đi xem xem thứ yêu ma tinh quái gì đang quấy phá, dám cướp lình khí của Diệp Phong tôi!”
Vẻ mặt Diệp Phong lạnh lẽo, bóng dáng lập tức. biến mất khỏi biệt thự.
…
…
Hồ Kê Minh.
Là hồ nước ngọt thiên nhiên lớn nhất thành phố Đông Hải, có diện tích sáu mươi héc ta, xung quanh hồ có rất nhiều danh lam thẳng cảnh cấp 5A nổi tiếng.
Mấy hòn đảo trong hồ còn có phong cảnh xinh đẹp hơn nữa, có rất nhiều truyền thuyết được lưu truyền ở địa phương.
Dù đã mười giờ tối.
Công viên hồ Kê Minh vẫn có khá đông người.
Có du khách đi dạo ngầm cảnh ven hồ, có các ông các bà ngồi trên ghế đá trò chuyện sau khi vũ ở quảng trường.
Ở góc còn có một lão đạo sĩ cả người rất bẩn, bày sạp bói toán, bên chân dựng một biểu ngữ viết:
Một ngày ba quẻ, một quẻ vạn kim, chỉ xem cho người hữu duyên.
“Tôi có phải là người hữu duyên không, bói cho tôi một quẻ.”
Một tráng hán đầu trọc đeo dây chuyền vàng to, đứng trước sạp hàng rồi hung dữ nói.
Anh không phải là người hữu duyên của tôi, mau đi đi, đừng cản trở tôi xem mỹ nữ.”
Lão đạo sĩ rất không kiên nhẫn, hai mắt nhìn chằm chằm đằng trước.
Chỗ đó toàn là các cô gái chạy bộ buổi tối, những chiếc áo thun ướt đắm mồ hôi dính sát vào người, làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp, nhất là lúc chạy bộ những đôi chân dài kia thật sự là quá tuyệt.
Lão đạo sĩ nổi lên sắc tâm, không nhịn được vẫy tay nói: “Các cô gái xin dừng bước, các cô là người hữu duyên của tôi, xem bói chỉ cần một đồng tiền”
Thế mà.
Không có một người nào dừng lại, họ còn chạy nhanh hơn.
“Tiếc quá, tiếc quá.”
Lão đạo sĩ nói với giọng tiếc nuối
Tráng hán đầu trọc cảm thấy tức giận, hóa ra người hữu duyên của ông toàn là mỹ nữ đúng không?
Anh ta xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay xăm hình thuồng luồng, sau đó nói với vẻ mặt u ám:
“Ông già thối, tôi chính là người hữu duyên của ông, hôm nay ông dám không xem cho tôi, ông có tin lập nát cái sạp hàng này đi không hả!”
“Có giỏi thì anh cứ đập đi”
Lão đạo sĩ khinh thường nói: “Bây giờ là xã hội pháp trị, anh nghĩ tôi sợ anh chắc.”
“Đm”
Đầu trọc giận dữ vươn cánh tay ra định túm ống tay áo của lão đạo sĩ.
Ai ngờ đối phương trượt theo cái ghế rồi từ từ ngã xuống đất, miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Ay ya, đánh người rồi, cứu mạng.
Tráng hán đầu trọc tức lảm: “Tôi chưa hề chạm vào ông, ông làm vậy là ăn vạ!”
“Tôi ăn vạ đấy, anh làm gì được tôi?”
Lão đạo sĩ dương dương đắc ý nói: Nói thật cho anh biết này, Lý Trường Sinh tôi ăn vạ thứ hai, thành phố Đông Hải không ai dám nhận thứ nhất, hôm nay mà không có ba trăm tệ… hừ, tôi sẽ không đứng dậy!”
“Mọi người ơi mau đến đây, một ông già bảy mươi tuổi là tôi đây sắp bị đánh chết đây này, có còn thiên lý với vương pháp nữa không đây, thói đời này có thể tốt lên được không, ông trời ơi ông mau mở mắt ra nhìn con người đáng thương là tôi đây đi”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người đi dường nhao nhao dừng bước, các ông các bà trong nhóm nhảy quảng trường nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.
Tráng hán đầu trọc giật giật khóe miệng.
Tuy anh ta hận không thể đấm một quyền cho lão đạo sĩ này chết luôn, nhưng lại không thể không bỏ tiền ra dàn xếp cho yên thân, tối nay anh ta còn có việc, không được đến muộn.
“Đm xui thật đấy, coi như ông đây xui xẻo!”
“Đợi đã, cái dây chuyền vàng kia của anh có duyên với tôi”
“Con mẹ nó, ông già ông đừng có mà quá đáng!”
“Ay ya, mọi người mau tới đây, tôi tái phát bệnh tim rồi, có ai tốt bụng báo cảnh sát giúp tôi với…”
“…”
Năm phút sau.
Tráng hán đầu trọc đen mặt rời đi, còn Lý Trường Sinh thì ngồi vắt chéo hai chân, ước lượng cái dây chuyền vàng trong tay.
Hắc.
Ít nhất cũng phải một trăm gam.
So với xem bói, quả nhiên ăn vạ vẫn kiếm được. tiền nhanh hơn một chút.
Lý Trường Sinh cất giây chuyền vàng vào trong hộp, ánh mắt bỏ qua các cô gái xinh đẹp đang chạy bộ, nhìn vẽ phía làn nước dập đềnh đen như mực của hồ Kê Minh, nét mặt đầy mong chờ.
“Tính thời gian, cũng đến lúc rồi”