Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 54: C54: Long tiên



Long tiên ư?

Diệp Phong nhướng mày, cái gì vậy, sao anh chưa nghe qua bao giờ.

Xung quanh im ắng.

Chỉ có tiếng gió thổi lá cây kêu xào xạc.

Lý Trường Sinh không thấy tiền bối trả lời, ông ta tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, nét mặt không có một tí biểu cảm mất kiên nhẫn nào.

Quỳ được khoảng một canh giờ.

Đúng vào lúc Lý Trường Sinh đang hoài nghỉ hay là Long tiên tiền bối chưa có thức tỉnh, hòn đảo hồ đột nhiên rung chấn.

Cùng lúc đó.

Một hơi thở man hoang đã trải qua lễ rửa tội của năm tháng, cực kỳ tang thương chậm rãi thức tỉnh.

Thế cho nên hồ Kê Minh yên ả bỗng cuộn sóng mãnh liệt, sóng to dâng cao tận mấy chục mét, vào bờ phá hủy bờ.

Uy áp khủng bố bao phủ.

uy Lý Trường Sinh đang quỳ trên mặt đất, nhưng lại có thể cảm giác được một ánh mắt lạnh nhạt vô tình đang nhìn mình, ông ta lập tức cảm thấy hô hấp ngưng trệ, cả người như đang hãm sâu vào vũng lầy, đạo tâm suýt thì sụp đổ,

Lý Trường Sinh luống cuống hô to: “Long tiên tiền bối, tôi là đệ tử của Trường Sinh Quan, hôm nay tới đây theo lời hẹn ước trăm năm, xin hãy thủ hạ lưu tình.

“Hừ!”

Đi theo một tiếng hừ lạnh, cái vị tồn tại đáng sợ kia chuyển tầm mắt, Lý Trường Sinh như trút được gánh nặng.

Nhưng Diệp Phong thì run sợ, không dám thở mạnh.

Không ngờ trong hồ Kê Minh lại có một lão quái vật ngủ say đã sống không biết bao nhiều năm, uy áp của cảnh giới này chắc chản vượt xa cảnh giới Kim Đan, có thể so với các sư tổ đã qua đời của Ngọc Nữ Quan.

Chẳng lẽ là lão quái hóa thần trong truyền thuyết?

Thậm chí có khi còn mạnh hơn!

Trong lòng Diệp Phong đang hung hăng hỏi thăm sư phụ Tô Thanh Hoan.

Thế mà trước đây người phụ nữ ngốc đó còn bảo, ở thời đại mạt pháp tuyệt địa thiên thông này, tuyệt đối không có tu sĩ hóa thần, bởi vì luật trời không cho phép.

Nếu thiên địa đã không chứa chấp.

Vậy ‘Long tiên’ này là sao đây?

“Tiêu rồi, chắc chắn là mình đã bị phát hiện…”

Diệp Phong căng da đầu, muốn chạy lại không dám chạy.

Chịu thôi, với thực lực ở trúc cơ đỉnh phong của anh, nếu mà dám chạy thì chỉ có chết thôi, anh chỉ có thể mong là vị lão tiền bối này không nhìn thấy anh.

Dù sao.

Thần long bay lượn khắp chân trời sẽ không để ý con kiến hôi bò dưới chân đâu.

….

“Người của Trường Sinh Quan…

“Đúng là bản tôn từng có hẹn ước trăm năm với Lý Thanh Vân của Trường Sinh Quan, tại sao ông ta không tới!”

Giọng nói dày dặn lúc ẩn lúc hiện như trong sách

Muốn Cửu Diệp Thảo chín hoàn toàn, thì phải cần tận chín trăm năm, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Ngọc Nữ Quan thì cũng có hai gốc đấy, nó đang được niêm phong trong hộp ngọc hơn trăm năm rồi.

Nhưng theo thời gian, tinh hoa trong nó đã mất đi hơn nửa, hoàn toàn không thể so với ba gốc này của Lý Trường Sinh.

Bởi vì linh khi chứa đựng trong Cửu diệp huyền dương thảo quá bá đạo, xung khắc với công pháp mà Ngọc Nữ Quan tu luyện, thế là cuối cùng Diệp Phong lại được hời vì anh có cơ thể thuần dương.

“Nếu mình ăn ba gốc này…”

Diệp Phong kìm lại lòng hãng hái trong lòng, vội vàng bỏ đi cái ý niệm đi tìm đường chết trong đầu.

Chỉ thấy Lý Trường Sinh kính cẩn nói: “Long tiên tiền bối, trăm năm trước ngài từng nói với gia sư tôi, nếu có thể tìm được Huyền Dương Thảo, ngài sẽ ban cho một giọt máu rồng, chuyện này có còn tính không?”

Vẻ mặt Lý Trường Sinh hiện ra vẻ mong đợi, ông ta kích động đến nỗi tim đập thình thịch


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.