Phần 3: Chương 7+8+9
_______
7.
Hắn hài lòng gật đầu: “Ta biết, phu nhân hiếu thảo nhất mà.” sau đó lấy từ trên xe ngựa hai đôi guốc mộc, bảo ta và tiểu Hương mang chúng vào.
Ta nghi ngờ rằng hắn vốn dĩ không làm điều này để mẫu thân hắn vui, mà là để trả thù ta hôm qua đã tiêu quá nhiều tiền. Ôi, ta chưa bao giờ gặp người nam nhân nào keo kiệt như vậy.
Không phải chỉ là leo núi thôi sao, ai sợ ai chứ, sau khi thay xong guốc mộc, ta trợn mắt nhìn hắn một cái, không đợi hắn, một mạch leo lên.
Sau một khắc, ta mệt đến nỗi thở không ra hơi, mồm miệng khô khốc.
Vả lại buổi sáng, ta nghĩ đến trưa hắn sẽ dẫn ta đi ăn đại tiệc, cố ý ăn ít hơn.
Ta ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một hồi, vậy mà hắn đã thong thả đuổi kịp, mặt không đỏ chút nào.
Ta thở ra một hơi, đang định tiếp tục leo lên thì hắn ngăn ta lại: “Khát không? Hay là uống một chút nước nhé?”
Ta muốn nói không cần, nhưng tiểu đồng của hắn Túc An vội bước đến và đưa bình nước cho ta.
Nếu như có sẵn bậc thang thì ta ngại gì không xuống. Nói lời cảm tạ, ừng ực uống liền mấy ngụm nước, thoải mái quá, nhưng bụng càng đói hơn.
May mà Túc An tinh ý, đưa cho ta một cái bánh bao hấp vẫn còn ấm. Ta xúc động rớt nước mắt, chuẩn bị sau này sẽ đền đáp hắn.
Nhưng hắn lại nói không cần, nói rằng là Túc Địch ra lệnh cho hắn.
Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, Túc Địch lo lắng cho ta như vậy, ta cũng không thể không biết xấu hổ mà nóng giận với hắn được, vì vậy ta ngoan ngoãn đi theo hắn.
Túc An và tiểu Hương cố ý đi sau chúng ta vài bước.
Sau đó, ta thực sự không thể leo được nữa, hắn tìm cho ta một cây gậy, bảo ta dùng nó chống đỡ. Lại sau một lúc, ta một bên chống gậy, một bên được hắn dìu đi. Cuối cùng, ta dứt khoát đem cây gậy ném đi, để hắn dìu cả hai tay.
Hắn quay đầu nhìn ta, cười khúc khích. Haizzz, hắn thở dài, cam chịu nói: “Cẩn thận dưới chân.” Sau đó tiếp tục tiến về phía trước, không có bảo ta buông tay.
Gió núi hiu hiu thổi vào mặt, thật thoải mái.
Không biết leo được bao lâu, chúng ta mới đến đỉnh núi, ta quỳ trước tượng phật, cũng không biết nên cầu nguyện điều gì, chỉ ngây ngốc làm theo Túc Địch khấu đầu mấy cái.
Sau khi khấu đầu xong, ta ngồi trên ghế đá ở trong viện, nhìn già trẻ lớn bé quỳ gối cung kính trước tượng phật, mắt nhắm nghiền, chắp hai tay lại, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Ta có chút tò mò không biết bọn họ đang cầu nguyện điều gì, và sao ta lại không có điều gì muốn cầu khẩn.
Sau một khắc*, Túc Địch đã đi ra, hắn nói phong cảnh trên núi không tồi, muốn dẫn ta đi dạo xung quanh, “Hôm nay trời nhiều gió, đợi lát nữa là có thể thả diều được rồi.”
Chú thích: Một khắc = 15 phút.
Ta vừa nghe đến thả diều, những nghi ngờ ban nãy đã bị quét sạch, kéo Túc Địch đi về phía trước.
Hôm nay gió lớn, quả thật có không ít đôi nam nữ đến thả diều, cũng có không ít tiểu thương bán diều giấy, ta chọn một con chim anh vũ, còn giúp hắn chọn một con cua lớn. Con cua lớn màu đỏ, vừa nhìn đã cảm thấy rất ngon miệng.
Con diều bay trên bầu trời, ta ngẩng mặt nhìn theo, thỉnh thoảng nhìn Túc Địch, hắn cũng đang ngẩng mặt lên nhìn diều.
“A Huyên, chạy mau! Diều sắp rơi rồi.” Túc Địch đột nhiên nói, ta nghe vậy, lập tức vừa chạy vừa kéo dây lại.
Trên trời có đủ thể loại diều đang bay, ta và Túc Địch chạy qua chạy lại, ta cười rất vui vẻ, hắn cũng cười. Duy nhất một điều khiến ta không vui, đó là diều của ta bị đứt dây, bay mất rồi.
Túc Địch cho ta con cua lớn của hắn, nói rằng cua lớn vừa đẹp lại ăn được, ta nên thích nó.
Ta gật đầu, trong lòng cũng cho là vậy, đồng thời không một chút khách khí nhận lấy.
8.
Hậu quả của việc leo núi là ngày hôm sau, khi bọn ta về đến nhà, toàn thân ta đau nhức, trở thành người “què”.
Dù cho vừa về đến nhà, hắn đã cho ta ngâm chân vào nước lạnh, còn xoa bóp lòng bàn chân cho ta. Trước khi đi ngủ còn bắt ta ngâm nước nóng hai khắc, thậm chí hắn còn xoa bóp cho ta đến tận khi ta từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng qua ngày thứ hai, ta và tiểu Hương vẫn “què quặt”, không thể đi lại được.
Buổi sáng, khi ta khập khiễng bước lên xe ngựa, ánh mắt cha nương hắn đầy lo lắng, còn dặn đi dặn lại Túc Địch, nhất định phải giải thích cho cha nương ta hiểu.
Sự thật là, khi ta khập khiễng bước xuống từ xe ngựa, cha nương ta quả thật là hết sức kinh ngạc. Nhất là Lưu Hiệp, nếu không phải bị ngăn lại, suýt chút nữa đã lao vào đánh hắn.
Nếu không, Túc thừa tướng đưa phu nhân về lại mặt, vừa xuống ngựa đã bị anh vợ đánh thành đầu heo, những kẻ nhiều chuyện lại cho rằng chuyện này có liên quan đến mối quan hệ giữa Túc Địch và Miên Miên, ta e rằng họ sẽ hình dung ra một vở kịch cẩu huyết về đạo đức gia đình hằng năm.
Sau đó thật không dễ dàng mới có thể giải thích rõ ràng cho bọn họ hiểu, Túc Địch bỗng lấy ra hai miếng ngọc bội, nói rằng đây là do ta cố ý lên Lương Vân tự nhờ trưởng lão hòa thượng khai quang.
Cha nương vui vẻ nhận lấy ngọc bội, lại nhìn qua ta bằng ánh mắt hài lòng, giống như muốn nói, cô nương nhà ta cuối cùng cũng đã hiểu chuyện rồi.
Chỉ có Lưu Hiệp hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.
Ta nhìn Túc Địch một cái, hy vọng hắn có thể lấy ra một miếng ngọc bội nữa, nhưng rất rõ ràng, ngươi sẽ tặng ngọc bội cho tình địch của mình, thậm chí còn là kẻ cướp mất vị hôn thê của ngươi sao?
Vì thế, Lưu Hiệp kháng nghị, nhưng kháng nghị vô hiệu.
Bọn ta nói chuyện phiếm một lát, mẫu thân mới nói với bọn ta, hôn kỳ của Lưu Hiệp và Miên Miên đã được định rồi, vào mùng sáu tháng sau.
Khi mẫu thân nói những lời này, ta lặng lẽ nhìn Túc Địch, hắn mỉm cười, không ngừng nói chúc mừng.
Ta nhớ đến đêm tân hôn hôm đó, ta chỉ hỏi hắn một câu, Miên Miên tỷ vì sao lại chọn ca ca ta mà không chọn hắn, hắn đã phớt lờ ta một hồi lâu.
Bây giờ, ta dường như nghe thấy tiếng lòng tan nát của hắn.
Ta không biết mẫu thân đang muốn thăm dò hay nhắc nhở hắn, chỉ là ta có chút đau lòng thay hắn. Nói cho cùng, hắn là người bị tổn thương.
Ta cố tình dùng lực lên chân phải của mình, lập tức bị chuột rút, sau đó kêu lên: “Aiyaaa, chân bị chuột rút rồi, đau chết mất.” Nước mắt ào ào rơi xuống.
Thấy vậy, nương vội vàng chạy đến bên cạnh ta, ngồi xổm xuống xoa bóp cho ta.
“Aaaa… Nương… Người nhẹ chút, đau… đau… aaa.” Ta càng kêu, tiếng khóc càng lớn, nương xấu hổ, bảo hạ nhân đỡ ta về phòng, tiếp tục xoa bóp cho ta.
Vì vậy, tối qua ta gào khóc đến nửa đêm, hôm nay lại gào khóc cả sáng.
Ta vô cùng khó chịu, đem những đau khổ mà ta phải chịu đổ hết lên đầu Lưu Hiệp.
Đến chiều, ta cuối cùng cũng tìm thấy Lưu Hiệp, uy hiếp ca ca sau này không được nói xấu về Túc Địch nữa, và tống tiền huynh ấy một trăm lượng bạc.
Ca ca đương nhiên không đồng ý, vì vậy ta lập tức lải nhải về việc ta vì sao lại rơi vào bước đường này. Ồ, bắt đầu câu chuyện là khi ta năm tuổi ca ca đã lừa ta rằng Túc Địch mới là ca ca ruột của ta…
Đại khái là ta hiểu bằng lý, động bằng tình, cuối cùng đã đánh thức lương tâm của huynh ấy.
Để bịt miệng ta, ca ca lấy ra hai trăm lượng bạc, nói là phí ngậm miệng.
Ta đòi năm trăm lượng, ca ca không đồng ý, ta bắt đầu kể lể, tưởng tượng ra cuộc sống khổ cực sau này.
Huynh ấy đỡ không nổi, cuốn cùng đành đáp ứng ta, khi đưa ngân phiếu còn hung dữ nhìn ta chòng chọc: “Muội sau này ít về thôi, ta sợ ta nhịn không được mà đánh muội.”
Ta giật lấy ngân phiếu, cất vào túi, chạy nhanh ra ngoài rồi hét lớn: “Đừng lo, muội nhất định sẽ thường xuyên về thăm ca ca.”
9.
Sau khi trở về Túc phủ, Túc Địch nhốt mình trong thư phòng, bữa tối cũng là Túc An giúp hắn đưa vào.
Ta có chút lo lắng cho hắn, lại sợ hắn chê ta phiền. Khó xử trái phải, ta quyết định đếm cánh hoa, lẻ là đi xem hắn, chẵn thì thôi vậy.
Hoa cúc màu vàng nhạt bị ta bứt từng cánh rơi xuống đất, ba trăm bảy mươi mốt cánh.
Aiya, ông trời muốn ta dỗ dành hắn.
Ta ở cửa thư phòng do dự hồi lâu, thật không dễ dàng mới hạ quyết tâm, cứng rắn xông vào trong.
Không ngờ tới, vừa đến cửa, cửa liền mở ra rồi, ta bước đi quá vội không kịp thu chân lại, đụng vào trong ngực hắn.
Tôi đẩy hắn ra: “Ngươi… ngươi sao lại đi ra rồi?”
Hắn không trả lời mà hỏi vặn lại ta: “Nàng đứng ở ngoài cửa lâu như vậy, có phải là có việc gì muốn tìm ta?”
Hả? Làm sao hắn biết? Ta có chút nghỉ hoặc và hỏi hắn.
Hắn đưa ngón tay chỉ ra chỗ khác, ta nhìn theo hướng tay hắn chỉ, chỉ thấy cửa sổ thư phòng mở ra một góc, lộ ra một chút ánh sáng.
“Cho nên vừa nãy ta lẩm bẩm một mình, ngươi đều nghe được?” Ta muốn tranh cãi thêm chút.
Hắn sờ sờ đầu ta, cười nói: “Ta không phải vì hôn sự của ca ca nàng mà tức giận, mà là thật sự có công vụ phải xử lý.”
“Ồ, thật vậy sao? Vậy thì được, vậy thì được, ta còn cho rằng…” Nói được một nửa, ta ý thức được mình thiếu chút nữa đã lỡ lời, kịp thời im miệng.
Hắn cũng không có ý muốn tìm hiểu những lời ta không nói ra đó, chỉ nói đã khuya rồi, ta nên về ngủ.
Ừm, ta gật gật đầu, đang định quay về. Hắn đột nhiên trở về phòng sách, tắt nến, lại mang theo một cái đèn lồ ng.
Hắn đưa đèn lồ ng cho ta, sau đó ngồi xổm xuống, ta không hiểu, hắn đứng dậy: “Không phải là đau chân sao? Đêm hôm không có người, nàng giữ lồ ng đèn, ta cõng nàng, đi sẽ nhanh hơn.”
Hắn lại ngồi xổm xuống, ta do dự một lúc lâu, hắn còn đang thúc giục, ta chỉ có thể nhẹ nhàng leo lên người hắn.
Thư phòng cách phòng ngủ của chúng ta không xa lắm, chỉ cần đi qua đình viện cùng một hành lang dài là đến rồi. Nhưng lúc này, ta lại cảm thấy con đường này dài vô tận.
Bốn xung quanh đều im lặng không một tiếng động, làm nổi bật trái tim ta càng lúc càng ồn ào, ta không thể không nói: “Túc Địch, ngươi còn nhớ trước kia ngươi cũng cõng ta như thế này không?”
“Nhớ, nàng thời nhỏ không phải ngày nào cũng quấn lấy ta bắt ta cõng nàng về nhà sao? Có điều, nàng lúc nhỏ nhẹ hơn nhiều so với bây giờ.”
“Hắc, vừa rồi chính ngươi muốn cõng ta, bây giờ lại chê ta nặng, thật quá đáng.” Ta có chút không vui, làm sao có thể chê ta nặng chứ?
“Được được được, không chê không chê.”
“Sai, ngươi không nên nói không chê, ngươi nên nói ta không nặng mới đúng.”
“Được được được, không nặng không nặng, nàng bây giờ nhẹ hơn khi đó nhiều.”
“Này còn tạm được.” Ta không thèm để ý lời châm chọc trong lời nói của hắn, chỉ coi như hắn đang khen ta thân nhẹ như chim yến.
Sau khi trở về phòng, ta khoa tay múa chân nói với hắn, hôm nay ta cố ý giả vờ bị chuột rút, lại thêm mắm thêm muối nói với hắn, nương xoa bóp cho ta rất đau: “Thật đấy, so với ngươi bóp đau gấp mười lần, sức lực kia của nương, thật khiến cho ta hoài nghi người đang nhân cơ hội đánh ta.”
Ta lại lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng bạc lớn, lắc lư trước mắt hắn, khoe khoang hôm nay ta hung dữ lừa Lưu Hiệp một phen: “Dù sao lúc ta xuất giá huynh ấy cũng không tặng ta thứ gì, đây coi như là huynh ấy đền bù cho ta.”
Ta lải nhải nói mấy chuyện vụn vặt nửa ngày, hắn lúc đầu còn phụ họa, về sau là giả bộ ngủ, cuối cùng thật sự nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi bảo ta câm miệng lại.
Hắn tức giận, ta ngoan ngoãn nằm xuống, lúc đầu ngủ không được, tính toán năm trăm lượng nên tiêu như thế nào.
Hắn bỗng kéo ta vào trong ngực hắn: “Ngoan, đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi.”
Nói ra cũng thật hổ thẹn, chúng ta mặc dù thành thân đã mấy ngày, còn ngày ngày rêu rao sinh hài tử. Nhưng thực tế, hành động thân mật nhất của chúng ta chỉ là ta không cẩn thận dựa vào lòng hắn, nhưng lần này, là hắn lần đầu tiên chủ động ôm ta vào lòng.
Lồ ng ngực hắn rộng rãi mà ấm áp, phảng phất như có một loại ma lực, không tới thời gian nửa nén hương, ta liền ngủ thiếp đi.
Trong mơ màng, ta dường như đã nghe hắn nói lời cảm ơn với ta. Ta muốn nói không có gì, thế nhưng mí mắt không mở ra được, miệng lại càng giống như bị dính chặt, không thể mở nổi.
– Còn nữa –