Tiêu Nguyên vốn không phải là vị Hoàng đế được lòng dân chúng, kể từ lúc đó, đám quan lại trong triều đã thay đổi suy nghĩ.
Sở gia thôn bị thiêu đốt ba ngày ba đêm không phải vì tội danh của người trong thôn, mà lại để làm vui lòng yêu phi.
Cuối cùng, Tiêu Nguyên mang theo Tần Vinh Nguyệt cùng công chúa hốt hoảng chạy trốn tới bên bờ sông.
Lúc Tiêu Nguyên chạy đến bờ sông, một mũi tên nhọn bỗng nhiên b.ắ.n xuyên qua đầu gối của hắn!
“A!! Chân trẫm!!”
Hắn kêu thảm một tiếng, bãi sông trơn trượt khiến hắn ngã uỵch xuống, cả người mất đi thăng bằng lăn xuống sông.
Nước xung quanh hắn bị m.á.u nhuộm đỏ, hắn liều mạng vươn tay ra về phía Vinh phi cùng công chúa trên bờ.
Nhưng hai người bọn họ đã sớm sợ ngây người.
Vinh phi nhìn về phía mũi tên b.ắ.n tới, trên chiến mã cao cao là một tiểu cô nương tám tuổi.
Ta kéo cung săn của phụ thân, b.ắ.n một mũi tên nữa xuyên qua trán Hoàng đế.
Hoàng đế không thể giãy dụa nữa, hai mắt hắn trợn tròn chìm vào trong nước, chỉ chốc lát sau liền nổi lên, c.h.ế.t không nhắm mắt — giống như phụ thân kiếp trước.
Hắn dìm c.h.ế.t phụ thân, ta sẽ dìm c.h.ế.t hắn.
21
Công chúa sợ tới mức kêu to: “Tiện dân này, ngươi dám g.i.ế.c vua! To gan!”
Nàng ta chỉ vào mặt ta chửi ầm lên, ta không so đo với nàng ta, chỉ b.ắ.n một mũi tên b.ắ.n xuyên qua xương tay của nàng ta.
Nàng ta kêu thảm một tiếng, ta lại b.ắ.n ra một mũi tên nữa vào đúng chính giữa mu bàn chân của nàng ta, đóng đinh cả người nàng ta trên mặt đất.
Công chúa nằm ngửa trên mặt đất, m.á.u tươi chảy giàn giụa, vừa khóc lóc vừa kêu la, nàng ta vươn tay muốn mẫu phi cứu mình nhưng Tần Vinh Nguyệt lại kéo váy của mình ra, quay đầu bỏ chạy.
Bà ta cũng không thể chạy thoát khỏi mũi tên trong tay ta.
Ta b.ắ.n một mũi tên xuyên qua n.g.ự.c bà ta khiến bà ta ngã úp mặt xuống bùn.
Ta càng tới gần thì càng nghe rõ tiếng lòng hoảng loạn của bà ta:
[Tiểu dã chủng này muốn g.i.ế.c ta, hệ thống!]
“Hệ thống sẽ không cứu ngươi được đâu. Sao hệ thống có thể để ý tới loại người thất bại như ngươi được?”
Ta thay mặt hệ thống trả lời vấn đề của bà ta, Tần Vinh Nguyệt trừng lớn hai mắt, nhìn ta như nhìn quỷ: “Ngươi, làm sao ngươi biết?”
Ta đi tới trước mặt bà ta, cầm lấy một cây mộc côn trên mặt đất, nhấc cằm Tần Vinh Nguyệt lên: “Bởi vì ta vẫn luôn, vẫn luôn có thể nghe thấy tiếng lòng của Vinh di đó!”
Tần Vinh Nguyệt giống như bị sét đánh sững sờ tại chỗ.
“Ta biết khối bánh ngọt kia là thiu, ta cũng biết mục đích ngươi lấy cái vòng cổ vàng kia, ta cũng biết ngày đó ngươi dẫn ta ra bờ sông thả diều là để đám thổ phỉ giả bắt cóc ta. Ngươi dùng khổ nhục kế ép ta gọi một tiếng mẫu thân, vì chỉ cần ta nhận ngươi làm mẫu thân thì nhiệm vụ công lược của ngươi liền thành công.”
Rốt cuộc thì Tần Vinh Nguyệt cũng phản ứng lại: “Vậy đám thổ phỉ kia… là ngươi… là ngươi gọi tới?”
Ta giả vờ vô tội: “Ta chỉ là một tiểu cô nương tám tuổi, làm sao có thể tiếp xúc với đám tội phạm kia?”
Ta đại phát thiện tâm nói cho bà ta biết: “Là Tam hoàng tử Tiêu Khởi an bài.”
“Ta nói cho Tiêu Khởi biết, nếu như ngươi rơi vào trong tay người Bắc Địch, ta có biện pháp để Hoàng đế không tiếc bất cứ giá nào đi cứu ngươi.”
“Chờ đến khi Hoàng đế nổi giận vì hồng nhan, chính là lúc Hoàng đế mất hết lòng dân, mà biện pháp kia của ta… chính là khi ngươi bị tội phạm bắt đi, cố ý hô lên tiếng mẫu thân kia.”
“Tần Vinh Nguyệt, ngươi có thể công lược thành công đều nhờ ta cố ý đó.”