Thịnh Tinh Hà vẫn cảm thấy mình còn rất tự chủ, ít nhất là từ khi ý thức được tính hướng của mình cho đến bây giờ ước chừng đã mười lăm năm nhưng không hề vì dục vọng và tò mò mà làm loạn quan hệ nam nam.
Không giành được huy chương châu Á thì không nói chuyện tình yêu là nguyên tắc mà anh đã kiên trì trong nhiều năm, nhưng không ngờ rằng có một ngày lại rơi vào tay một cậu bé nhỏ hơn mình bảy tuổi.
Kế hoạch không bao giờ theo kịp thay đổi.
Ai mà có thể ngờ được đâu?
Một ngày trong nắng nóng, một thiếu niên Smart ôm một đống tờ rơi của bệnh viện nam khoa hỏi anh có nhu cầu tìm hiểu một chút không, vừa rồi lại mới vừa hôn môi với anh.
Đôi môi hơi tê dại.
Anh mơ hồ nhớ lại những gì mình đã nói: Ai sẽ yêu một tên quỷ nghèo đi phát tờ rơi quảng cáo bao quy đầu chứ.
Chớp mắt cái đã nổi hết da gà.
Mẹ, quả nhiên FG* không thể đặt bậy.
*Field Goal: Mục tiêu trên sân bóng đá/bóng rổ.
Ở đây có thể hiểu là không nên nói trước, sẽ bị vả mặt.
Thịnh Tinh Hà mím môi, tiếp tục sám hối vì hành vi phá vỡ nguyên tắc của bản thân.
Có điều tên đã bắn ra cũng không quay lại được, nếu hôn cũng đã hôn rồi thì tất cả cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên, người mà, đều phải tuân theo suy nghĩ trong lòng mình thôi, muốn thế nào thì cứ như thế.
Anh lại cố gắng an ủi bản thân.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Hạ Kỳ Niên cắt đứt suy nghĩ của anh.
“Không.” Thịnh Tinh Hà rũ mắt xuống.
Khi hôn thì thâm tình quên mình, lúc bình tĩnh lại thì lại nhăn nhăn nhó nhó.
“Tại sao không dám nhìn em?” Hạ Kỳ Niên đưa tay nâng cằm anh lên, nụ cười trên khóe miệng có chút nhộn nhạo.
“Thần kinh cuối cùng bị em hôn cho trục trặc luôn rồi hả?”
“…” Thịnh Tinh Hà phát hiện môi dưới của Hạ Kỳ Niên bị sưng lên, màu môi chỗ đó đậm hơn bên cạnh một chút.
Hồi nãy anh dùng sức dữ vậy sao?
Mặc dù khi hôn thì nhắm mắt lại nhưng não anh vẫn có thể tự động mô tả rất nhiều hình ảnh xấu hổ.
Vừa bắt đầu còn rất hỗn loạn, hai người chỉ liếm lung tung nhưng dần dần cũng nắm được kỹ xảo rồi thì chính là một loại hưởng thụ triền miên.
Mắt thấy khuôn mặt nhỏ của Hạ Kỳ Niên lại đang xáp tới, cản người Thịnh Tinh Hà đều chấn động, nín thở ngưng thần.
Lại nữa à?
Hạ Kỳ Niên hôn lên trán anh một cái, cảm thấy không đã ghiền nên hai tay nâng hai má anh lên, dùng sức chặn môi, kèm theo một chút âm thanh ái muội.
Cuối cùng còn trịnh trọng tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, hai chúng ta đã định ra giao ước rồi đó.”
“…” Cái lời thoại quỷ quái này.
“Quá ngu ngốc.”
“Chậc!” Hạ Kỳ Niên nhíu mày, bắt lấy tay anh.
“Em nói nghiêm túc đấy, từ giờ trở đi anh chính là người của em, anh cũng không thể đổi ý được.”
Thịnh Tinh Hà luống cuống mà nhỏ giọng: “Ai nói hôn một chút chính là người của cậu chứ? Cậu đang sống trong thời cổ đại đó à?”
Hạ Kỳ Niên khiếp sợ.
“Anh còn muốn quỵt nợ sao? Đó là nụ hôn đầu tiên của em đó!”
Ai mà không phải là nụ hôn đầu chứ!
Thịnh Tinh Hà cắn cắn môi dưới nhịn cười.
“Cậu là cô gái nhỏ trong sáng mới mười tám đó à, còn nụ hôn đầu nữa.
Chính cậu muốn hôn tôi mà, có liên quan gì đến tôi đâu.”
Hạ Kỳ Niên trợn tròn hai mắt, cơ hồ lại sắp mất đi lý trí, một giây trước còn thâm tình chân thành ôm hôn cậu mà nháy mắt sau đã khôi phục lại bộ dáng cũ, ngữ khí còn hời hợt như thế nữa.
Lẽ nào lại có lý đó!
“Vậy không phải anh cũng nhiệt tình đáp lại sao!” Hạ Kỳ Niên nhìn anh, giọng điệu rất thiếu đánh.
“Anh chẳng những không từ chối em mà ngược lại còn…”
“Ai ai ai!” Thịnh Tinh Hà vội vàng cắt ngang.
“Đủ rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi, tôi rửa miệng cái đã, làm mặt tôi đầy nước miếng rồi đây này.”
Hạ Kỳ Niên lập tức đứng bật dậy đuổi theo, vẫn quật cường tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Cái gì gọi là dừng lại ở đây, này không phải chỉ là mới bắt đầu thôi sao, anh còn mới hôn em.”
“Hôn cậu thì làm sao.” Thịnh Tinh Hà quay đầu lại nói: “Tôi còn hôn chó nữa.”
Hạ Kỳ Niên kinh ngạc hỏi ngược lại: “Anh cũng hôn lưỡi với chó à?”
Thịnh Tinh Hà: “…”
Hai chữ hôn lưỡi làm lòng người ta run lên, những hình ảnh cùng động tác và xúc cảm kia lại cuốn tới.
Sắc mặt Thịnh Tinh Hà đỏ rực, lưng tựa vào tay vịn hành lang.
Ánh đèn phòng khách dưới lầu hắt lên làm anh không có chỗ che giấu.
“Tại sao anh không chịu thừa nhận rằng anh thích em?”
Hạ Kỳ Niên đặt hai tay bên hông anh, bởi vì chiều cao có chút hơn kém nên nhìn qua có vẻ như đang giam người vào lòng.
“Có phải vì em quá nhỏ? Không đáng tin cậy? Hay là cảm thấy yêu đương với em thì không có bảo đảm?”
Thịnh Tinh Hà vẫn cảm thấy Hạ Kỳ Niên tốt xấu gì cũng là gay, hơn nữa còn là một gay coi nhảy cao như sinh mệnh nên sẽ luôn có thể lý giải nỗi khổ tâm của mình, nhưng không ngờ điểm lo lắng trong lòng cậu lại là những thứ này.
Rốt cuộc thì cũng còn trẻ, tư tưởng vẫn có khoảng cách thế hệ.
Thịnh Tinh Hà giơ tay nhéo nhéo tai cậu: “Tôi thừa nhận tôi có cảm giác với cậu.”
“Nhưng lại không muốn yêu đương với em phải không?” Hạ Kỳ Niên chủ động nói nửa câu tiếp theo thay anh.
“Cũng không thể nói như vậy.” Thịnh Tinh Hà nhìn ánh mắt cậu.
“Không phải tôi vừa nói với cậu rồi sao, tôi không muốn cậu bởi vì yêu đương mà làm chậm trễ việc học, mặt khác trong đội cũng không cho phép tình yêu đồng tính, bị bắt được hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nguyên nhân thì không cần tôi phải giải thích nữa chứ?”
Hạ Kỳ Niên ôm lấy anh, bĩu bĩu môi, nghẹn lời nói: “Lén lút cũng không được sao, em cam đoan không nói cho bất kỳ ai hết, chúng ta cứ giống như bình thường thôi, sẽ không có người nào phát hiện ra đâu.”
Thịnh Tinh Hà nhướng mày.
“Cậu thật sự có thể giấu được sao?”
“Tại sao không thể?” So với chuyện không được yêu thì những chuyện khác trong mắt Hạ Kỳ Niên đều trở thành chuyện nhỏ.
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút.
“Ví dụ như khi gặp phải phỏng vấn linh tinh gì đó thì cậu không thể nói lỡ miệng, cũng không thể hễ nhúc nhích một cái là lại dính tới làm mấy hành động thân mật, không thể ghen tuông lung tung.”
Hạ Kỳ Niên thấy có chút hy vọng, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Những thứ này đều chỉ là vấn đề nhỏ thôi, em cam đoan có thể làm được.”
“Còn gia đình cậu thì sao? Cậu đã bao giờ nghĩ tới vấn đề này hay chưa?” Thịnh Tinh Hà hỏi.
“Mẹ em đã sinh em trai, trọng tâm cuộc sống cũng đều đặt ở gia đình mới, em đối với bà mà nói đã sớm không còn quan trọng như vậy rồi.” Hạ Kỳ Niên nói.
“Nếu thật sự không quan trọng vậy thì lúc trước cô ấy sẽ không ngăn cản cậu vào đội tỉnh rồi, cũng sẽ không quan tâm đến tương lai của cậu.” Thịnh Tinh Hà nói.
“Nhưng bà ấy ngăn cản thì có thể thế nào chứ? Nếu ngay cả tự do yêu đương mà cũng không có thì cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hạ Kỳ Niên chắc chắn nói: “Anh yên tâm, chỉ cần em tự chủ kinh tế thì cho dù bà ấy có muốn quản cũng không quản được em! Chỉ cần anh không lùi bước, em tuyệt đối chịu đựng được.”
Trên người Hạ Kỳ Niên luôn có khí thế của thiếu niên, vừa chân thành lại sôi nổi, không biết là do tuổi còn trẻ dại khờ không lo nghĩ nên không hiểu chuyện hay là đặc tính bẩm sinh, tóm lại là hết sức chói mắt.
Giống như mặt trời ấm áp mùa đông, luôn có thể làm băng tuyết tan chảy.
Đúng thế.
Chỉ cần anh không buông tay, Hạ Tử Hinh có thể làm gì bọn họ chứ?
Thịnh Tinh Hà véo hai gò má cậu, vần vò hai cái như nhào bột: “Yêu tôi cậu sẽ có chút thiệt thòi.”
Mi tâm Hạ Kỳ Niên khẽ nhíu, hàm hồ không rõ nói: “Vì sao lại nói như vậy?”
“Lòng dạ của tôi hầu như đều đặt cả vào nhảy cao rồi.” Thịnh Tinh Hà đón ánh mắt của cậu, nghiêm túc nói: “Tôi không giống với cậu, chỉ mới vừa mới bước vào cái vòng tròn này, năm nay tôi đã hai mươi tám tuổi, mỗi ngày mở mắt đều nhìn thấy điểm kết sự nghiệp của mình đang tới gần từng chút một…!Tôi sợ tương lai sẽ muộn phiền hối hận vì bản thân ở giai đoạn này đã không làm hết sức mình, tôi không muốn để lại bất kỳ hối tiếc nào.”
Hạ Kỳ Niên còn chưa đến tuổi đó nên không cách nào cảm nhận một cách chân thật được nỗi sợ hãi không rõ ngọn nguồn gốc ở tận đáy lòng Thịnh Tinh Hà, nhưng tâm tình khát vọng thành công trong sự nghiệp thì hoàn toàn có thể lý giải được.
Mọi người đều muốn đặt một dấu chấm kết hoàn hảo cho sự nghiệp của mình.
Hạ Kỳ Niên rũ mắt nhìn anh: “Em hiểu, nhưng nhiệt tình và sự kiên trì của anh đều là ưu điểm phát sáng lấp lánh trong mắt em, cũng không có gì là chịu thiệt thòi, anh đừng nghĩ lung tung.”
Thịnh Tinh Hà bị cậu dỗ dành đến nở nụ cười: “Chuyên ngành của các cậu có phải còn có lớp EQ hay không, sao lại biết nói chuyện như vậy?”
“Vậy anh thích em không?” Hạ Kỳ Niên hỏi.
Nên đến thì vẫn sẽ đến.
Thịnh Tinh Hà rất không am hiểu nói mấy loại lời tình cảm buồn nôn này, ủ một hồi lâu, cuối cùng đánh cược luôn cái mặt già này mà gật gật đầu.
“Thích.”
Giây tiếp theo, lại là một nụ hôn sâu nồng nhiệt.
“A!” Thịnh Tinh Hà tóm lấy bàn tay đang không ngừng di chuyển xuống dưới.
“Anh đi tắm, lát nữa sẽ ngủ trong phòng này sao?”
Ánh mắt Hạ Kỳ Niên sáng lên: “Anh không về nữa sao?”
“Anh thật ra cũng muốn về lắm nhưng vấn đề là em cho sao?” Thịnh Tinh Hà hỏi ngược lại.
Hạ Kỳ Niên cười ha ha: “Anh muốn ngủ ở đâu thì cứ ngủ đó, em theo anh.”
Trong nhà tổng cộng có hai phòng, dưới lầu dùng để tắm rửa và giặt quần áo, ngoài ra còn bày máy sấy, so ra thì phòng trên lầu rộng rãi hơn một chút, muốn tắm bồn hay vòi hoa sen gì đều được.
Thịnh Tinh Hà mở vali lấy bộ quần áo và khăn mặt ra, không nhanh không chậm đi lên lầu.
Hạ Kỳ Niên cười đến nỗi y như linh vật, theo sát sau mông anh mà tỉ mỉ hầu hạ: “Anh, nước đã xả cho anh rồi, dầu gội sữa tắm đều ở trong tủ nhỏ trên tường ấy, bồn tắm có thể xoa bóp, mấy nút bên phải đó anh cứ tùy tiện thử là được, có điều em cảm thấy hiệu quả tốt nhất là cái ở giữa.
À đúng rồi, chấm đỏ nhỏ trên bồn cầu không nên tùy tiện ấn, nước trong két sẽ tự chảy ra đó, dùng để rửa mông.”
“……!Ồ.” Thịnh Tinh Hà ghi nhớ hết lại, sau khi đến phòng tắm thì trước tiên là làm quen với đồ đạc bên trong một chút.
Hạ Kỳ Niên đồng thời bật công tắc gió ấm và thông gió, sau đó lại lấy một cái hộp nhỏ bằng nhôm ra từ trong tủ, bên trong tất cả đều là các sản phẩm chăm sóc da như mặt nạ, kem dưỡng da linh tinh, phần lớn còn chưa mở.
Cậu kiểm tra ngày tháng một chút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì đặt đồ xuống bên cạnh bồn: “Đây đều là những thương hiệu đã hợp tác với mẹ em tặng, bình thường em ít dùng, nếu anh cần thì đều tặng anh hết.”
Sản phẩm chăm sóc da mà Thịnh Tinh Hà sử dụng từ nhỏ đến lớn chính là Đại Bảo, một loạt hơn mười loại sản phẩm này vậy mà một loại anh cũng không nhận ra là để làm gì.
Cuối cùng anh cầm một chai SK-II lên hỏi: “Đây có phải là nước tạo kiểu tóc không?”
Khái niệm của Hạ Kỳ Niên về việc sử dụng những thứ này cũng vô cùng mơ hồ, cuối cùng mới tổng kết ra được ba chữ: “Cái này để cho lên mặt.”
Thịnh Tinh Hà cân nhắc cả nửa ngày, Hạ Kỳ Niên cũng không nói lời nào, cứ một mực ở bên cạnh trông mong mà nhìn chằm chằm.
“Sao em còn không đi ra?” Thịnh Tinh Hà nhắc.
“Bồn tắm kia anh…”
Lời còn chưa dứt đã bị ngắt ngang: “Nhanh lên! ——”
Hạ Kỳ Niên “Hừ!” một tiếng.
Quần áo của Thịnh Tinh Hà vừa mới cởi xong, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra.
Một cái đầu trộm thăm dò thò vào.
“Anh, cần kỹ thuật viên miễn phí massage lưng giúp anh không? Massage đảm bảo thoải mái.”
Chào đón cậu là một chiếc dép và tiếng gầm gừ của Thịnh Tinh Hà.
Hạ Kỳ Niên xoa đầu trở lại phòng ngủ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thịnh Tinh Hà có lẽ còn chưa thích ứng được tiết tấu nhanh như vậy, dù sao cũng là một thẳng nam mà, có thể hiểu được.
Cậu lấy một cái chăn lông vũ ra từ trong tủ quần áo rồi trải ra giường, nhưng vừa nghĩ đến Thịnh Tinh Hà có khả năng sẽ mượn chuyện này chia chăn ngủ riêng với cậu thì lại tìm chỗ khóa kín lại.
Cậu ngồi ở trong phòng tự vui vẻ một hồi mới bỗng nhiên nghĩ đến sau khi tắm xong sẽ khát nước, liền nhảy nhót xuống lầu cắt trái cây.
Tâm trạng vui vẻ và sung sướng chưa từng có.
Cậu vui vẻ thì đều sẽ nhịn không được muốn lên Weibo đăng một chuỗi ha ha ha, vừa mới cầm lấy điện thoại di động đã nhìn thấy WeChat hiển thị hơn bốn mươi tin nhắn chưa đọc làm cậu ngẩn cả người.
Từ sau khi cậu rời khỏi trường huấn luyện thì ít khi liên lạc với đám Đại Khí, thông báo rất hiếm khi xuất hiện hai chữ số.
Nhóm WeChat đang thảo luận sôi nổi.
[Đại Khí: Anh Niên, cậu lại lên hot search nữa kìa.]
[Lưu Vũ Hàm: @N có phải cậu mua gói hot search cả năm không?]
[Cốc Tiêu Tiêu: Coi cái ánh mắt nhỏ bé kia xem, không biết rụt rè là gì.]
Cơn say của Hạ Kỳ Niên cũng bị dọa cho tan hết, lập tức kéo lên đầu.
Đó là một ảnh chụp màn hình hot search, chủ đề có tên #Quán quân bị á quân ôm eo# được khoanh tròn.
Khóe mắt Hạ Kỳ Niên giật giật, lập tức biết là chuyện gì.
Lượt hot search đã giảm xuống còn hơn 30, điểm vào, xếp hạng cao nhất là một đoạn video trao giải và phỏng vấn do Truyền thông Thể thao đăng tải, văn bản nhìn qua thì vô cùng bình thường, chính là công bố kết quả trận đấu một chút rồi chúc mừng vận động viên đoạt giải, nhưng sau khi được một blogger chuyển tiếp thì bình luận đã đột phá con số mười ngàn.
Blogger đăng tải kèm theo một bức ảnh cận cảnh bàn tay Hạ Kỳ Niên ôm eo, kèm theo đánh giá: Nhìn anh cười như vậy là biết cảm giác chắc chắn không tệ rồi.
– Ha ha ha ha ha ha, em lấy á quân chính là vì để cách anh gần hơn một chút!
– Bục nhận giải lớn như vậy! Ảnh cứ nhất định phải ôm người ta thì mới chịu được, XSWL*.
*XSWL: cười chết rồi
– Cả hai đều tốt, một tĩnh một động.
– Cả hai đều có giá trị nhan sắc khá ghê!
– A a a a a a a, là Hạ Hạ với đàn anh kìa! Họ thường livestream ăn tối mỗi tối á, siêu ngọt luôn! Id Weibo của em trai: Bạn Tiểu Hạ hôm nay ăn mấy bát cơm.
– QWQ ghen tị với họ quá à, có cùng sở thích cùng mục tiêu cùng ước mơ nữa, vừa là đối thủ vừa là bạn bè, tình cảm như vậy rất đáng quý.
– Tình cảm của hai người họ thật sự rất tốt, lần livestream nào Niên Niên cũng ba câu không rời được đàn anh của tôi.
– Ánh mắt của tên nhóc họ Hạ kia thật sự tuyệt, chẳng lẽ thế này còn chưa được tính là tình yêu hay sao?
Hạ Kỳ Niên nhủ thầm trong bụng, mắt fan bây giờ đều tinh dữ vậy, nhưng cậu cũng khống chế được cái suy nghĩ nhấn like cứ rục rịch mãi trong đầu.
Tất nhiên, nơi có mức độ thảo luận cao thì nơi đó chắc chắn không thiếu một số cư dân mạng có giọng điệu quái gở.
– Chỉ 2m28 thôi đó hả, trình độ của đội tuyển quốc gia chỉ thế thôi à?
– Loè thiên hạ thì có.
– Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy Thịnh Tinh Hà kia nói chuyện rất giả dối hay sao? Tôi không tin có ai đó thực sự mong có người vượt qua mình.
May mắn thay, cư dân mạng tương đối lý trí đẩy thù hận ngược trở về: Đúng rồi! Chỉ có một mình thánh thấy thôi đó!
Hạ Kỳ Niên cũng trả lời: “Anh không luyện thể thao nên không hiểu.
Không có vận động viên nào mà không muốn giành chiến thắng, nhưng quan trọng hơn cả danh dự cá nhân là danh dự của quốc gia.
Weibo thứ hai được đăng bởi một fan hâm mộ nào đó, góc chụp là của khán giả, vừa vặn ghi lại toàn bộ quá trình chấm mút của Hạ Kỳ Niên, hơn nữa còn tua chậm cắt thành từng bước nữa.
Mới đầu bàn tay của Hạ Kỳ Niên vòng quanh eo Thịnh Tinh Hà, chậm rãi trượt xuống, đặt lên mông Thịnh Tinh Hà, bị kéo lên bả vai, lại lén lút dời trở lại bên hông.
Nhẹ nhàng véo một cái.
Thịnh Tinh Hà mới quay qua nhìn cậu.
– Ah ah ah! WSL*!
*WSL: tôi chết rồi
– Tôi còn ổn!
– Tôi không tin họ chỉ là bạn tốt đâu [doge]
– Tôi đã não bổ ra một cái cốt truyện 300.000 từ nè, anh trai trên sân đấu thì oai phong một cõi, thứ hạng luôn đè bẹp em trai, kết quả là khi trở về lại bị em trai đè bẹp trên giường.
– Tôi cấp phép cho đó! Có ai viết nó không!
Khu vực bình luận cũng có người tung ra những bức ảnh chụp từ phía sau của bục nhận giải, từ độ rõ nét này thì chắc chắn là một khán giả chụp lại bằng máy ảnh, đã được chỉnh sửa kỹ càng.
Ống kính tập trung vào biểu cảm của người trong ảnh.
Lúc ấy Hạ Kỳ Niên mới bóp thắt lưng Thịnh Tinh Hà một cái, hai người nhìn nhau, một người nghiến răng uy hiếp, một người nhẹ nhàng nhướng mày.
Một cái nhìn lướt qua vạn năm, đầy cưng chiều.
Bởi vì hình ảnh ở giữa đã bị xử lý mờ nên khu bình luận nóng ngay trở lại, nội dung còn cực kỳ nhất trí.
– Xin bản gốc đê!
– Đại ca! Cầu xin bản gốc!
– Xin bản gốc!
– Người tốt cả đời bình an, cầu một bức ảnh gốc với!
– Hahahahahahahahahaha moá nó cái cảm giác này, vui lòng cho xin cái hình gốc về cài hình nền ê!
– Hu hu hu, còn kịp không? Inbox riêng xin tấm hình gốc! Cảm ơn bạn!
Hạ Kỳ Niên ôm điện thoại di động cười ngây ngô, tự đẩy CP của mình còn đặc biệt dùng acc phụ trò chuyện riêng chủ yếu để xin bức ảnh gốc kia.
Xem cái độ rõ nét này xem, có thể dùng làm ảnh cưới được luôn!
Ý tưởng loé lên, nói làm là làm ngay, cậu lên mạng tìm cửa hiệu in ảnh và cả khung ảnh nữa.
“Em cười cái gì thế, nhìn y chang 250 (đồ ngốc) vậy.” Thịnh Tinh Hà đẩy cửa đi vào.
Lúc anh tắm thì tiện thể gội đầu luôn nhưng lại không tìm thấy máy sấy tóc nên đành tuỳ tiện lau lau, tóc lộn xộn rũ xuống trán, những giọt nước nhỏ trượt dài từ xương mày xuống hàm.
Biểu cảm của Hạ Kỳ Niên có chút dại ra, tầm mắt theo một giọt nước nhỏ chậm rãi di chuyển xuống, cổ áo ngủ của Thịnh Tinh Hà rất sâu, lộ ra cơ ngực và xương quai xanh vừa phải.
“Nhìn nhìn nhìn, nhìn nữa tròng mắt cũng không chịu nổi đâu.” Thịnh Tinh Hà vén một góc chăn lên, chui vào.
Phòng đã bật sẵn hệ thống sưởi ấm, vào phòng rồi còn nóng hơn cả phòng tắm, anh cảm thấy không cần phải sấy tóc nữa, lát nữa sẽ khô thôi.
Tầm mắt Hạ Kỳ Niên không chút kiêng dè dính trên ngực anh, áo ngủ rộng thùng thình, nhìn không sót một chút nào, ngay cả quần lót của Thịnh Tinh Hà cậu đều có thể xác định được là viền đen.
Thịnh Tinh Hà xoay đầu cậu lại: “Nếu anh là một cô gái thì lúc này đã ném em ra ngoài rồi.”
Hạ Kỳ Niên cãi lại: “Nếu anh mà là con gái thì em mới sẽ không nhìn như vậy.”
Thịnh Tinh Hà liếc nhìn cậu một cái: “Em hẳn là cung Bọ Cạp rồi, háo sắc dữ vậy.”
_ Hết chương 46 _.