Có thể nói chỗ tốt chính là buổi tối lại chui vào cùng một ổ chăn mà ôm ấp hôn hít dính lấy nhau.
Hạ Kỳ Niên thích ôm Thịnh Tinh Hà, ăn cơm, ngủ nghỉ, xem video đều quen thói ôm người vào lòng.
Hai vợ chồng son rúc vào chăn xem hai kỳ video để làm quen với quy trình của chương trình tạp kỹ này.
Đây là chương trình truyền hình thực tế thể thao ngoài trời với quy mô lớn tương đối hot hiện nay, mỗi kỳ đều sẽ mời một ít khách mời đối chiến với đội MC, dựa theo bản đồ kho báu tìm kho báu, hoặc tìm mảnh ghép để tìm về ký ức.
Mỗi kỳ đều sẽ thay đổi thành phố và các điểm tham quan để bắt đầu một cuộc hành trình mới, kể về một câu chuyện mới.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Tinh Hà xem chương trình này, nhưng nhìn số lượng phát sóng và số lượng làn đạn trên màn hình thì đã cảm thấy chương trình này rất hot rồi.
Lần này tổng cộng có năm đội viên sẽ lên chương trình, thời gian rất gấp, vừa ký hợp đồng xong đã gửi ngay đại cương chương trình tới cho khách mời.
Trong đó không chỉ liệt kê chi tiết cốt truyện mà còn có quy tắc trò chơi, những điều cần lưu ý và một số câu hỏi người dẫn chương trình sẽ phỏng vấn, còn dặn mọi người hãy chuẩn bị trước để tránh lúng túng khi ghi hình.
Địa điểm quay chụp lần này nằm trong một công viên giải trí lớn, tổ chương trình được cho là đã bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê hết một ngày một đêm.
Từ căn cứ đi qua phải mất ba tiếng đồng hồ, tổ chương trình đã phái xe đến đón từ bốn giờ sáng.
Thay quần áo, trang điểm, tạo hình, chuẩn bị xong một loạt công tác thì đã hơn tám giờ, trong thời gian đó Thịnh Tinh Hà ngáp không dưới mười cái, khóe mắt cũng đỏ bừng.
Tối hôm qua anh ngủ tổng cộng cũng chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, nguyên nhân đương nhiên là vì bạn trai nhỏ không chịu để anh yên, cứ thay đổi đủ các loại trò chơi.
Anh thề trong lòng, ghi hình xong mục này về sẽ không để cho Hạ Kỳ Niên chui vào cùng một cái chăn với anh nữa.
Tuổi trẻ quả thật là tinh lực quá tràn đầy, loại người sắp đầu ba như anh thực sự không cách nào bì nổi.
Lúc chín giờ, bên phía người dẫn chương trình cũng đã xong, mọi người làm quen với nhau một chút rồi bắt đầu ghi hình.
Nhiệm vụ kỳ này tương đối đơn giản, chính là trong thời gian quy định sẽ chơi một số trò chơi kích thích, lấy được gợi ý từ nhân viên công tác, cuối cùng ghép hết các gợi ý đã có được để tìm chìa khoá mở rương bảo vật.
Để tạo ra hiệu ứng cho chương trình, đương nhiên là cái gì kích thích thì chơi cái đó, tháp rơi tự do, con lắc khổng lồ, tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee, nhà ma.
Hạ Kỳ Niên đứng trước tất cả đều không thành vấn đề, vừa nghe đến phải qua nhà ma mới có thể lấy được gợi ý thì cả người đều không ổn, cậu bắt đầu hối hận buổi sáng mình đã uống quá nhiều sữa chua, giờ có hơi mắc tiểu rồi.
“Bằng không thì như vầy đi, các anh cứ đi vào, tôi đi qua kia nhảy bungee trước, giải quyết hết mớ gợi ý còn lại.” Hạ Kỳ Niên nói.
Nhân viên nhắc nhở: “Trò này cần có ít nhất năm người đi vào mới có thể qua nha, nếu không là không ra được đâu, hơn nữa gợi ý đều ở bên trong hết đó, càng nhiều người thì càng dễ tìm.”
Hạ Kỳ Niên: “…”
Hình dạng của ngôi nhà ma giống hệt như một cái bệnh viện, nhưng tường thì loang lổ, cửa và cửa sổ đều cũ nát hết, có vẻ rất thê lương, người còn chưa đi vào đã có thể nhìn thấy bộ xương khô dựa vào bên cửa sổ và dấu tay máu trên rèm cửa sổ rồi.
Nhân viên công tác phân phát đạo cụ sinh tồn và một cái đèn pin nhỏ cho mọi người, Hạ Kỳ Niên thử một chút, ánh đèn yếu ớt, tầm nhìn chỉ có hơn một thước.
“Sao mà mờ quá vậy? Vầy thì có thể thấy rõ cái gì được chứ.” Hạ Kỳ Niên nhỏ giọng lầm bầm.
Thịnh Tinh Hà cười nói: “Đủ cho em nhìn rõ bộ dáng của ma rồi.”
Hạ Kỳ Niên lập tức tắt đèn pin, dán vào Thịnh Tinh Hà.
Nhân viên công tác dẫn bọn họ đến một cửa hành lang nhỏ hẹp, đầu lâu treo ở cửa bỗng nhiên rơi xuống, vừa vặn rơi vào trước mặt Hạ Kỳ Niên, đồng tử còn lóe lên ánh sáng xanh u ám trong khi phát ra tiếng cười ma quái nữa.
Hạ Kỳ Niên sợ tới mức rống to một tiếng, theo bản năng ôm chặt lấy Thịnh Tinh Hà, nhảy nhót đá đạp liên tục ở tại chỗ.
Xem phim ma và vào nhà ma là hai mức độ kinh khủng ở hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau, lần trước xem phim thôi mà đã sợ gần chết, giở đi vào lại càng thảm hơn.
Hạ Kỳ Niên cũng không để ý hậu kỳ sẽ cắt ghép như thế nào, cậu ôm cánh tay Thịnh Tinh Hà sống chết gì cũng không chịu buông, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Anh đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh.”
Thịnh Tinh Hà tâm nói rốt cuộc là ai bảo vệ ai chứ.
“Tay em đừng có bóp chặt như vậy có được không, cánh tay anh đau.”
Hạ Kỳ Niên hơi thả lỏng một chút: “Lát nữa đi sát theo em, đừng có đi lạc đó.” Dứt lời lại quay đầu lại tìm các đàn anh khác trong đội: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi.”
Đàn anh A: “Nói chuyện gì?”
Hạ Kỳ Niên: “Tùy tiện, anh muốn nói chuyện gì thì cứ nói chuyện đó.”
Một cái hành lang tối tăm nhìn không thấy điểm cuối, đèn nhỏ trên đỉnh đầu lại lúc sáng lúc tối, chớp nháy liên tục như là sắp tắt điện bất cứ lúc nào.
Đàn anh B: “Cậu cảm thấy sẽ có ma đột nhiên xuất hiện không?”
Hạ Kỳ Niên mắng tục một tiếng.
“Không phải bảo anh tán gẫu loại chuyện này đâu!”
Thịnh Tinh Hà chọc lên đỉnh đầu cậu, sâu kín nói: “Em coi, bên kia có một khúc tay bị đứt ra kìa.”
Hạ Kỳ Niên chỉ nghe thấy hai chữ khúc tay đã sợ tới mức run rẩy, căn bản không dám nhìn lên, lực tay cũng tăng thêm vài phần.
Làn da của Thịnh Tinh Hà bị cậu véo ra dấu ngón tay rất rõ ràng.
Mấy tên con trai lưng tựa vào lưng, co cụm thành một khối cẩn thận quan sát bốn phía, cửa gỗ phía sau “kẽo kẹt” một tiếng, bị thứ gì đó đóng lại, giây tiếp theo liền vang lên tiếng thét kinh hãi và một tràng tiếng chửi tục.
Tim Hạ Kỳ Niên đập càng nhanh hơn, cậu càng sợ hãi thì ánh mắt lại càng giống như con thỏ, trừng to đến tròn vo, phòng bị mà nhìn khắp bốn phía.
Một đường đi tới, chữ “Đệt!” liên tục nhảy ra khỏi cổ họng như súng máy nhả đạn vậy, sau đó thì bị Thịnh Tinh Hà che miệng lại, không cho phát ra tiếng nữa.
Đột nhiên có tiếng khóc của con gái vang lên từ xa đến gần, đã đứt quãng lại còn phối hợp với âm thanh ma quái của bối cảnh, quả thực là thê lương đến cực điểm, làm cho người ta phải dựng hết cả tóc gáy.
Âm thanh tựa hồ như cứ lờn vờn quanh đó, không biết là được đặt ở góc nào, âm thanh kia vang vọng bên tai mọi người, vừa u oán lại vừa đáng sợ.
Bầu không khí kinh khủng xuất hiện, tất cả mọi người đều bước chậm lại.
Hạ Kỳ Niên thiếu chút nữa quỳ luôn ra đất mà bò đi, trong miệng còn ồn ào một bài hát vui vẻ: “Hôm nay là một ngày tốt lành ~ chuyện gì nghĩ đến đều có thể thành ~ hôm nay là một ngày tốt lành ~ mở cửa nhà chúng ta ra đón gió xuân ~”
Bài hát này bị cậu hát ra hiệu ứng run rẩy đặc biệt, hát được một nửa thì bị một cái chân gãy hù cho sợ đến suýt nhồi máu cơ tim, quên luôn lời, còn tự động cắt lời nữa chứ.
“May mắn đến chúc bạn gặp may mắn ~ may mắn đến niềm vui đến tình yêu cũng đến rồi ~ may mắn đến chúng tôi đều may mắn hết ~ chào đón may mắn thịnh vượng phát đạt ra cả bốn đại dương ~”
Các đàn anh cũng hát lung tung: “Bắc Kinh chào đón bạn ~ xây nên một thế giới mới vì bạn ~”
Nhưng người giả làm ma ở trong đó đều vui không tả nổi, Thịnh Tinh Hà cầm lấy đèn pin nhỏ nhìn thấy có một nhân viên giả làm thi thể cười đến mức ngực phập phồng, mũi cũng nở cả ra.
Lấy được manh mối, lại thấy ánh mặt trời lần nữa, cả người Hạ Kỳ Niên cũng sắp thoát lực đến nơi, hạng mục này đối với cậu mà nói thì mệt mỏi còn hơn mệt mỏi khi huấn luyện nhiều.
Nhưng mà trải qua một lần như vậy xong thì tàu lượn siêu tốc và nhảy bungee sau đó đều không tính là gì, nhưng kì diệu là Thịnh Tinh Hà lại sợ độ cao, sau khi bước lên đài nhảy bungee thì giống y đức hạnh của Hạ Kỳ Niên trong nhà ma.
Nhân viên đeo dây an toàn cho anh: “Anh hãy thả lỏng một chút, nó chỉ có vài giây thôi.”
“Không không không không không…” Cả người Thịnh Tinh Hà run rẩy ôm lấy Hạ Kỳ Niên, lui riết về sau.
“Để tôi chuẩn bị một lát đã.”
“Đừng sợ.” Hạ Kỳ Niên quang minh chính đại ôm eo anh.
“Lát nữa anh cứ ôm chặt một chút là được, em đã thử rồi, thật sự không có đáng sợ đâu, tin em đi.”
Thịnh Tinh Hà ngồi trên đất chuẩn bị vài phút, điều chỉnh hô hấp, Hạ Kỳ Niên đứng trước mặt anh, chắn tầm nhìn cho anh: “Anh đừng nhìn xuống thì sẽ không sợ đâu, anh nhìn em thôi.”
Thịnh Tinh Hà vẫn nhịn không được mà liếc xuống, hai tay Hạ Kỳ Niên ôm lấy hai má anh, buộc anh phải nhìn về phía mình: “Nhìn em nè, đừng có nhìn xuống bên dưới.”
Hai mắt Hạ Kỳ Niên trong suốt sáng ngời, không ngừng trấn an anh.
Lại đợi thêm vài phút, Thịnh Tinh Hà mới chậm rãi đứng lên, nhích từng chút từng chút đến mép đài nhảy bungee, bàn tay Hạ Kỳ Niên không chút kiêng dè đặt bên hông anh, tự nhiên như chẳng hề có bí mật gì.
“Nhắm mắt lại.” Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng vỗ thắt lưng anh một cái.
Thịnh Tinh Hà nhắm mắt lại, bên tai là tiếng gió vù vù, còn có tiếng đếm ngược của nhân viên.
Nỗi sợ hãi chỉ có tăng chứ không giảm, trái tim đập nhanh như điên.
Anh giống như là nắm lấy rơm cứu mạng mà ôm chặt lấy lưng Hạ Kỳ Niên, ngay lúc trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng thì cánh tay phải bị người ta đẩy mạnh một cái.
Trong nháy mắt, trong đầu anh hiện ra cách chết thê thảm nhất, chính là dây thừng bị đứt, bọn họ bị rơi đến vỡ đầu văng óc, thi thể không nguyên vẹn.
Thân thể bị mất trọng tâm ngã sang một bên, anh “A” một tiếng, bất giác muốn cong cả người lại, sau gáy bị một đôi tay to giữ chặt.
“Đừng sợ.”
Giọng nói trầm thấp cuốn theo cả tiếng gió dữ dội, Thịnh Tinh Hà chôn cả khuôn mặt vào cổ Hạ Kỳ Niên, sợ bị văng ra ngoài, đầu ngón tay đột nhiên siết chặt.
Trái tim vẫn đập bùm bụp, trừ hai chữ này, Hạ Kỳ Niên không nói thêm gì khác, cũng không có cách nào nói được, nhưng mà Thịnh Tinh Hà được cậu che chở trong lòng, dán sát vào lồng ngực lại bỗng nhiên cảm thấy nhảy bungee cảm giác cũng không đến nỗi nào.
Anh thậm chí còn cảm thấy sợi dây thừng này có thể dài hơn một chút hay không, để thời gian họ ở trên không trung có thể được lâu hơn một chút.
Sợi dây bỗng nhiên co lại, họ bị đung đung đưa trong không khí.
“Anh, có thể mở mắt ra rồi, chúng ta còn sống.” Hạ Kỳ Niên xoa xoa tóc anh.
Phía dưới là một cái hồ nhân tạo khổng lồ, sắc xanh đậm như nhuộm, lấp lánh sóng bạc.
Nhịp tim của Thịnh Tinh Hà cực nhanh, cảm giác không trọng lượng vẫn chưa hết trong một lúc được, đại não còn đang ở trong trạng thái thiếu oxy, nghe không rõ âm thanh ở bên cạnh, lỗ tai cứ ong ong.
Có nhân viên chèo thuyền nhỏ tới gần họ, vươn một cây gậy trúc thật dài ra, Hạ Kỳ Niên đưa tay cầm lấy, hai người cùng bị kéo qua.
Đàn anh trên thuyền hỏi họ khi nhảy xuống có cảm giác như thế nào, đang nghĩ cái gì, Hạ Kỳ Niên nói: “Rất sảng khoái, nghĩ có thể rơi xuống nước hay không.”
Thịnh Tinh Hà: “Rơi xuống nước anh sẽ chết mất.”
Hạ Kỳ Niên lập tức nói: “Em sẽ cứu anh! Anh quên là em biết bơi à?”
“Em có nghe câu này chưa, người chết đuối đều biết bơi cả.”
“Vậy thì em vẫn sẽ cứu anh!”
Mặt trời sắp lặn, chân trời bừng ánh sáng cam, Thịnh Tinh Hà nhìn vào mắt cậu, tin răng cậu đang nói rất nghiêm túc.
Việc đầu tiên Hạ Kỳ Niên làm ngay khi đặt bước trở lại mặt đất chính là kéo áo thun lên rồi ngoái đầu nhìn, phát hiện lưng mình bị bóp ra vài dấu tay, cậu liền y như một con công đang xoè đuôi mà khoe: “Sức đàn anh tôi thật sự rất lớn.”
Cameraman tinh mắt, bắt được cơ hội liền đặc tả thắt lưng thon gọn dẻo dai của cậu, Thịnh Tinh Hà đảo mắt, kéo vạt áo của cậu xuống, không cho phép cậu lẳng lơ trước ống kinh như vậy
Hạ Kỳ Niên xoa xoa chỗ bị bóp đau, đầu óc suy nghĩ lung tung, nếu Thịnh Tinh Hà ở trên giường cũng có thể chủ động ôm chặt như vậy thì tốt quá.
Tuy rằng cho tới bây giờ, sinh hoạt trên giường cũng coi như hài hòa, nhưng Thịnh Tinh Hà rất ít khi chủ động, sau khi xong việc đã ngủ say, có khi thậm chí còn đưa lưng về phía cậu, điều này làm cho cậu rất khó chịu, thế nên cậu thường xuyên leo qua, đổi vị trí rồi mới ngủ tiếp.
Cậu thích tư thế ngủ mặt đối mặt, thích hô hấp của Thịnh Tinh Hà quét qua mặt mình, hoặc là vùi đầu vào cổ mình.
Tóc Thịnh Tinh Hà mềm mại xoã tung, còn mang theo một mùi hương nhẹ nhàng.
Cameraman bắt lấy hình ảnh đều là Hạ Kỳ Niên luôn giữ nụ cười trên khoé miệng, tựa như gió đầu xuân mang theo ấm áp, khiến người ta yêu thích nhưng không có ai biết đằng sau nụ cười khiến người ta thích ấy thật ra đều là mấy thứ không ra gì.
Chương trình ghi hình xong thì đã gần mười hai giờ, tình cờ gặp lúc mưa rào, trợ lý nhỏ của bộ phận điều phối lập tức liên lạc với khách sạn mà họ thường xuyên hợp tác để sắp xếp phòng ở cho mọi người.
Giá phòng đôi trong khu nghỉ mát một đêm rất tốn kém, nhưng môi trường cũng rất xứng đáng với mức giá này.
Phòng tắm thậm chí còn có đồ tẩy trang và làm sạch xếp ngay ngắn, máy giặt, máy ủi, máy sấy đều có đầy đủ, ngay cả khi chỉ mang theo một bộ quần áo thôi cũng không cần phải lo lắng gì.
Thịnh Tinh Hà đã chạy suốt một ngày, quần lót cũng sắp vắt ra nước luôn rồi, việc đầu tiên anh làm ngay khi trở về phòng chính là tắm rửa, thấy bồn tắm có chức năng xoa bóp thì vừa xả nước vừa đánh răng, chuẩn bị sẵn sàng để hưởng thụ một phen.
Hạ Kỳ Niên nằm sấp trên giường xem phim, thấy nhân vật chính ăn mì gói thì thèm không chịu nổi, cũng muốn ăn mì.
Khách sạn có điều kiện tốt thì thường sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, cậu ôm suy nghĩ này trong đầu mà mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.
Bên trong quả thật có một ít đồ ăn vặt đặc sắc của địa phương, nhưng giờ khắc này, thứ còn hấp dẫn cậu hơn cả đồ ăn vặt là một cái hộp nhỏ còn chưa mở niêm phong ở trong đó.
Màu đỏ thẫm, to cỡ hộp thuốc lá, trên đó có in một vài từ cỡ lớn – 0,01 Okamoto.
Thứ này cậu chỉ từng thấy ở quầy thu ngân của siêu thị, nhưng tới bây giờ còn chưa từng mua lần nào, lòng hiếu kỳ làm tim cậu đập nhanh hơn.
Cậu chột dạ nhìn phòng tắm một cái, đèn đang sáng, cửa đang đóng, Thịnh Tinh Hà còn đang tắm.
Cậu cầm hộp bao cao su kia lên, lặng lẽ xé ra, sau khi đọc hướng dẫn sử dụng thì cổ họng khô khốc, vành tai cũng nóng lên.
_ Hết chương 55 _.