Tui Tỏ Tình Nhầm Với Anh Trai Nam Chính

Chương 3



Trong tiểu thuyết, Kỷ Thanh Nguyên có thể vươn lên vị trí nam diễn viên hàng đầu trong giới giải trí, không thể thiếu sự che chở của người anh cùng cha khác mẹ – Kỷ Lâm Dục.

Dù Kỷ Lâm Dục không xuất hiện nhiều, nhưng mỗi lần anh ta ra mặt đều cứu vãn tình thế hiệu quả. Có độc giả nói, chỉ cần thấy cái tên “Kỷ Lâm Dục” là biết tình hình ổn rồi.

Tuy nhiên, tác giả đã cài cắm nhiều chi tiết trong truyện, ngầm ý rằng mối quan hệ giữa hai anh em này không đơn giản chút nào. Có người phân tích dựa trên những manh mối này, cho rằng Kỷ Lâm Dục sẽ là boss phản diện lớn nhất của cả truyện. Xét từ thái độ của Kỷ Thanh Nguyên đối với Kỷ Lâm Dục, rất có thể về sau họ sẽ trở mặt, thành kẻ thù không đội trời chung.

Chúc Tân Nguyệt đứng c.h.ế.t trân tại chỗ. Vậy là cô vừa… tỏ tình với kẻ thù của nam chính sao?!

Thế còn cái nhà to và nguồn lực mà cô sắp được nhận một cách mơ hồ, nam chính có còn cho cô nữa không?

Chúc Tân Nguyệt nhận ra hành động của mình đã lệch khỏi cốt truyện gốc, nước mắt càng rơi chân thật hơn.

Bây giờ đổi người còn kịp không?

Chúc Tân Nguyệt dụi mắt, quay sang nhìn nam chính Kỷ Thanh Nguyên đang tiến về phía này.

Nếu nói vẻ ngoài của Kỷ Lâm Dục là đẹp trai, với ngũ quan ngay ngắn, lông mày rậm, mắt sáng như sao, giống như kiếm khách ít nói nhưng tàn nhẫn trong tiểu thuyết kiếm hiệp, thì diện mạo của Kỷ Thanh Nguyên lại mang nét anh tuấn pha lẫn nhu mì. Đôi mắt như trăng lưỡi liềm, khi cười lên, nếp nhăn dưới mắt đầy đặn, môi đỏ răng trắng, trông như cậu công tử được cưng chiều quá mức.

Kỷ Thanh Nguyên đón lấy chiếc khăn bạn ném cho, lau qua mái tóc ướt sũng một cách tùy ý. Thấy Chúc Tân Nguyệt vẫn đang nhìn mình chăm chú, anh ta tự nhiên khoác tay lên vai cô.

Rõ ràng anh ta đã quen với kiểu tương tác như vậy với “Chúc Tân Nguyệt”, đối xử với cô chẳng khác gì bạn thân, vừa thân thiết lại không quá thân mật, khác hẳn tình cảm nam nữ. Hai người vẫn giữ khoảng cách, chỉ có cổ tay anh ta đặt trên vai cô, nắm bắt chuẩn xác.

Chúc Tân Nguyệt nhíu mày. Đối với cô, Kỷ Thanh Nguyên là người lạ.

Nhưng theo cách ứng xử của nguyên chủ với Kỷ Thanh Nguyên, nếu lúc này cô từ chối anh ta, chẳng phải sẽ xác nhận cô thích Kỷ Lâm Dục? Muốn giữ khoảng cách với Kỷ Thanh Nguyên?

Nhịn một chút để khỏi hỏng chuyện lớn, vì căn nhà to và nguồn lực kia, cắn răng chịu đựng thôi!

“Không ngờ tiêu chuẩn chọn người yêu của cậu vẫn cứ thiên về ngoại hình như xưa.” Kỷ Thanh Nguyên nói câu này với Chúc Tân Nguyệt, nhưng thực chất là nói cho mọi người nghe.

Câu nói vừa khen anh trai mình đẹp trai, vừa giải vây cho Chúc Tân Nguyệt, giải thích việc cô tỏ tình vừa rồi chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ ngoại hình đối phương, giảm bớt cảm giác ngượng ngùng khi bị từ chối.

Chúc Tân Nguyệt không khỏi thầm khen EQ của Kỷ Thanh Nguyên cao thật.

Kỷ Lâm Dục giơ tay nhìn đồng hồ.

“Anh định đi rồi à? Em đưa anh ra.” Kỷ Thanh Nguyên nhẹ nhàng lướt qua chuyện vừa rồi, buông vai Chúc Tân Nguyệt ra, cùng Kỷ Lâm Dục đi ra ngoài.

Giờ Chúc Tân Nguyệt chỉ có thể nhìn rõ hai người gần cô nhất.

Không đeo kính, cô cảm thấy bất an vô cùng. Hơn nữa ven bể bơi trời tối đất trơn, cô lại đi giày cao gót, chỉ cần sơ sẩy là ngã nhào. Hai người kia đã đi, cô ở lại cũng vô ích, chi bằng đi theo họ luôn.

Chúc Tân Nguyệt cúi đầu, thấy Kỷ Thanh Nguyên bên cạnh mình chỉ mặc mỗi cái quần bơi, cô không dám nhìn lâu, lập tức chuyển hướng ánh mắt, rồi bắt gặp Kỷ Lâm Dục đang đi ngang qua.

Anh ta mặc bộ vest bó sát, che kín cơ thể, tay áo buông xuống vừa khéo che xương cổ tay, áo khoác màu tối và áo sơ mi trắng ẩn hiện đan xen, mặt đồng hồ lấp lánh dưới ánh đèn, khiến người ta hoa mắt.

Trong mắt Chúc Tân Nguyệt, cô chỉ nhìn thấy người ta qua màu sắc, hình dạng và đường nét. Kỷ Lâm Dục có thể lọt vào mắt cô là vì tỷ lệ cơ thể của anh ta đủ chuẩn, như thể bước ra từ tạp chí thời trang vậy.

Chúc Tân Nguyệt nhìn chằm chằm vào Kỷ Lâm Dục, coi anh ta như cột đèn chỉ đường, rồi bám theo sát nút – dù sao cách xa là sẽ không nhìn rõ nữa.

Cô đuổi theo Kỷ Lâm Dục gấp gáp, lý do rất đơn giản, nhưng trong mắt người khác lại không phải vậy.

Kỷ Thanh Nguyên liếc nhìn Chúc Tân Nguyệt đang ở phía sau, rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện lấy lệ với anh trai.

Từ đây đến cổng chính, đường gần nhất phải đi qua khu vực trong nhà.

Bước vào trong nhà, xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng bước chân của họ và tiếng trò chuyện của hai người phía trước.

“Anh, em có thể chuyển đến chỗ anh ở không? An ninh ở Lê Sơn tốt hơn bên này. Tuần trước ở đây vừa bắt được một tay paparazzi trèo tường vào khu dân cư, cư dân khác phàn nàn, bảo em làm phiền họ.”

“Em muốn đến thì cứ đến, anh luôn hoan nghênh.”

“Cảm ơn anh! À, gần đây có vài kịch bản gửi đến chỗ em…”

Chúc Tân Nguyệt tập trung cao độ đi theo người phía trước. Kỷ Lâm Dục cao lớn, chân dài, muốn theo kịp anh ta không dễ dàng gì. Cô đi đôi giày cao gót đến 10 cm, bước trên sàn nhà bóng loáng, tiếng gót giày va chạm mặt đất còn to hơn cả tiếng họ nói chuyện.

Hơi khó chịu.

Kỷ Lâm Dục liếc nhìn người phụ nữ chỉ cách mình nửa bước chân, nhíu mày.

Cô ta bám theo anh còn gắt hơn cả vệ sĩ.

Gió đêm thổi qua sảnh, mùi nước hoa của cô ta như hình với bóng, một mùi phấn son ngọt ngào đến phát ngấy.

Hai người quá gần nhau, vạt váy của cô ta cứ chực chạm vào ống quần vest của anh.

Kỷ Lâm Dục tránh không kịp, như bị ma đuổi, bước nhanh hơn.

Phía trước có một ngưỡng cửa, Kỷ Lâm Dục nhẹ nhàng bước qua.

Chúc Hân Nguyệt vốn đã không theo kịp đôi chân dài của anh ta, Kỷ Lâm Dục lại đi nhanh, cô không để ý đến ngưỡng cửa phía trước, suýt vấp ngã. Thân hình mất thăng bằng, theo bản năng muốn tìm thứ gì đó để giữ vững mình, cô đưa tay về phía trước…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.