Nếu như là đang ở thế giới hiện đại, Lưu Lê sẽ tin rằng Lăng Mỵ Như hẳn phải là diễn viên nổi tiếng ở hàng ngũ quốc tế hóa, đáng tiếc đây là thời cổ đại cho dù nàng ta diễn tốt cỡ nào đi nữa Lưu Lê cũng không thể tin tưởng chút nào được. Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Lăng Mỵ Như, nhìn bàn tay bên trên đang thấm nước liền giơ tay lên nâng cằm Lăng Mỵ Như, ngón tay nhẹ nhàng ma sát lên cánh môi của nàng ta, nói: “Ngươi biết không, ta hôm nay mới phát hiện ngươi xinh đẹp quyến rũ đến thế nào, nếu như ta là nam tử nhất định sẽ động tâm với ngươi rồi. Ngươi nói muốn ở lại chỗ này làm trợ thủ của ta, được thôi, ta chứa chấp ngươi. Nhưng ngươi phải thay ta đem những cái mâm này dọn dẹp rửa sạch sẽ, quét dọn cửa tiệm sạch sẽ. Còn ta, hiện tại đi giúp ngươi sửa sang lại gian phòng, bất quá ngươi nên nhớ rõ, nếu như ngươi làm cho ta không hài lòng, như vậy…mời – rời – đi.” Lưu Lê cười lạnh một tiếng, nếu chính nàng muốn chịu khổ vậy thì tại sao mình không thành toàn cho nàng ta, như vậy có tốt hơn không chứ?
“Ta sẽ làm tốt!” Trong mắt Lăng Mỵ Như mang theo tia kiên định, cũng không biết có phải Lưu Lê nhìn lầm hay không mà nàng phát hiện thêm chút quật cường cùng giận dỗi trong câu nói này. Cảm thấy thật buồn cười, Lưu lê dùng tay dính đầy nước dùng sức mà ma sát bên má của Lăng Mỵ Như đem một chút nước dư thừa cọ lên phía trên má. Lại còn làm bộ dạng không cẩn thận nói: “Ai nha, thật ngại quá ta lại quên mất trên tay ta còn đang dính nước. Bất quá cũng không sao ngươi đi đến phòng bếp rửa sạch là được rồi, ngày mai ngươi đem y phục trên người đổi lại, ta sẽ chuẩn bị y phục khác thích hợp hơn với ngươi!” Lưu Lê trong lòng cười trộm, nhìn nàng ta mím môi tức giận nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, liền trực tiếp vén màn đi ra sau hậu viện. Nàng còn phải giúp Lăng Mỵ Như an bày gian phòng ngủ một chút, thuận tiện còn phải chuẩn bị cho nàng ta “đồng phục làm việc”.
Lăng Mỵ Như đầu tóc hơi rối loạn, hoàn thành kiểm tra hết thảy mọi chuyện mà Lưu Lê giao phó đều đã làm xong, sau đó tựa vào bên cửa đấm nhẹ vào phần eo của mình, nàng cắn môi dưới tức giận đem Lưu Lê mắng trăm ngàn lần. Nghĩ tới nàng đường đường là nữ nhi của Thị Lang lại phải lưu lạc đến chỗ này, mặc người khác sai bảo, nàng có chút hối hận về “mưu kế” do nàng bày ra, càng thêm hối hận tại sao mình không đem thân phận thật sự của Lưu lê nói cho Lương vương. Thay bản thân rót một chén nước ấm, Lăng Mỵ Như cảm thấy không thể tỏ ra thất bại chán nản để Lưu Lê khi dễ nàng, nàng biết lúc này không thể nào lùi bước, nàng có kiêu ngạo, sự tự tôn của mình, tuyệt đối không thể vì Lưu Lê gây ra khó khăn mà bỏ qua được.
Lưu Lê không phải là người tốt nhưng tuyệt đối không phải kiểu người giống như bà đồng khó tính, nàng vốn định an bày Lăng Mỵ Như ở phòng chứa củi ngủ nhưng lại nghĩ nếu để nàng ta ngủ ở phòng chứa củi vậy mình phải phí sức mang giường đem tới sao? Vậy không phải quá lãng phí thể lực rồi sao, huống chi Lăng Mỵ Như dù gì cũng là một mỹ nhân, để cho nhân gia ngủ ở phòng chứa cửi thực sự tỏ vẻ mình quá hẹp hòi! Suy đi nghĩ lại Lưu Lê quyết định để nàng ấy nghỉ ngơi ở gian phòng cách vách của mình, nàng đem đồ đạc linh tinh đến chỗ khác, để lại một cái giường không tính là mềm mại và một cái chăn rất mỏng. Vốn là đang canh me đem Phong Tao Tao ném đến căn phòng này nhưng Phong Tao Tao người ta lại quen ở chỗ cũ không có ý định “dọn nhà”.
Trọng Yên Nhi mang theo Liễu Nhi lúc trở về vừa lúc bắt gặp Lưu Lê đang cầm lấy mảnh vải rách, đang định bước vào phòng đã bị Lưu Lê giữ lấy, chỉ thấy nàng đang mở mảnh vải rách tray tay, cười gian nói: “Yên Nhi, ta vừa nhận một tên nô bộc. Nàng nói có phải lòng dạ ta rất lương thiện hay không đây? Hảo tâm chứa chấp một nữ tử không nhà để về như vậy.”
“Không nhà để về? Là người phương nào?” Trọng Yên Nhi nghi ngờ hỏi, tùy ý để Lưu Lê nắm lấy tay nàng dắt vào trong biệt viện, khi nàng nhìn thấy Lăng Mỵ Như đang cầm lấy cây chổi quét quét liền nhất thời sửng sốt, quay đầu hỏi: “Nàng nói nữ tử không nhà để về là chính là nàng ta? Nữ nhi của Lăng Thị lang.”
“Cái gì mà nữ nhi Lăng Thị lang, là chính nàng ta nói không nhà để về, muốn ta chứa chấp còn nói muốn làm giúp việc cho ta.” Lưu Lê thấy Lăng Mỵ Như nâng người lên ngẩng đầu nhìn về phía nàng và Trọng Yên Nhi bên này liền nheo mắt lại hôn xuống khóe môi của Trọng Yên Nhi, đi tới đem mảnh vải rách từ khi nào đã biến thành bộ dáng một bộ y phục đưa cho Lăng Mỵ Như, nói: “Y phục trên người ngươi không thích hợp để làm những chuyện vặt này, bắt đầu từ ngày mai ngươi sẽ mặc bộ y phuc này, còn đầu tóc nữa! Trực tiếp buộc lên là được!”
“Ngươi!” Lăng Mỵ Như hận không thể đem bộ y phục trước mắt ném xuống mặt đất mà hung hăng giẫm lên mấy cái, nhưng nàng không thể để đầu óc rối loạn được, lúc này lại câu lên một nụ cười mang ý vị mập mờ, nhận lấy y phục nói: “Chỉ cần là ngươi đưa, bất kể loại y phục gì ta cũng nguyện ý mặc vào. Ai, chẳng qua là không biết ngươi khi nào mới có thể hiểu tâm ý của ta đây?” Lăng Mỵ Như một lần nữa nhận lấy, thời điểm tựa hồ phải về phòng thay bộ y nông thôn dân dã này lại giả bộ không cẩn thận bị trật mắt cá chân, “ai nha” một tiếng liền ngã vào trong ngực của Lưu Lê, ủy khuất nói: “Lưu Lê, ta bị trẹo chân rồi.”
Vốn dĩ Lưu Lê thật không tin nhưng khi thấy tay nàng ta đang xoa xoa nơi mắt cá chân, Lưu Lê lại lựa chọn tin tưởng, nàng quay đầu lại hướng Lăng Mỵ Như nói mấy câu, nhận được cái gật đầu của đối phương, sau đó ôm lấy eo của Lăng Mỵ Như, nói: “Đi, ta đỡ ngươi trở về phòng.” Mùi hương cỏ cây mát lạnh quanh quẩn xung quanh Lăng Mỵ Như, nàng gật đầu tùy ý để Lưu Lê nửa ôm mình, cẩn thận đỡ nàng đi vào gian phòng của Lăng Mỵ Như. Lưu Lê để cho nàng dựa vào bên giường, ngồi xổm xuống thay nàng ta cởi tất ra, cẩn thận xoa mắt cá chân có chút sưng đỏ, nói: “Đau không? Có muốn ta tìm đại phu đến đây không?”.
“Không cần tìm đại phu tới đây, ngươi…ngươi giúp ta xoa bóp là được rồi.” Lăng Mỵ Như đỏ mặt nói, cắn chặt hàm răng dưới chịu đựng từng trận đau đớn ở nơi mắt cá chân, chung quanh không khí quá an tĩnh, Lăng Mỵ Như cúi đầu nhìn hơi nhíu mày vì Lưu Lê xoa mắt cá chân mình. Giờ phút này gương mặt an tĩnh của Lưu Lê giống như đem tất cả mọi thứ ở xung quanh hoàn toàn không đặt vào mắt mình, chuyên tâm giúp Lăng Mỵ Như xoa mắt cá chân. Không biết có phải sườn mặt của Lưu Lê quá mê người hay không, thời khắc này Lăng Mỵ Như nghĩ nếu thời gian quay lại như ban đầu, đối tượng ngay từ đầu là nàng ấy có phải nàng cũng vẫn lựa chọn sử dụng bất cứ thủ đoạn ngay cả mỹ nhân kế để đến bên Lưu Lê vì lợi ích hay không.
Lắc đầu cười khẽ, nàng quên mất đau đớn của bản thân ở mắt cá chân, rõ ràng chính mình dùng mỹ nhân kế cho dù biết Lưu Lê là nữ tử, nàng ta cũng sẽ không để ý đến một nữ tử yêu mình, ai bảo trời xanh trêu người, trên người nàng ta lại có thứ đồ Lương vương muốn, mấy ai biết được phụ thân nàng đang nhờ cậy Lương vương chứ. Lăng Mỵ Như than thở, nhìn chiếc khăn lụa đang quấn quanh cổ nàng ấy, không khỏi mím môi, muốn trách thì trách nàng ta là người của Thiên Tộc sao.
“Được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, cơm tối ta bảo Liễu Nhi mang đến cho ngươi là được.” Lưu Lê đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài căn dặn Liễu Nhi mang cơm tối đưa đến đây, đột nhiên Lăng Mỵ Như bắt lấy cổ tay của nàng, dường như bị lôi về phía sau, Lưu Lê nghiêng nghiêng vẹo vẹo ngã về phía sau Lăng Mỵ Như, trực tiếp đem nàng ta áp xuống giường, hô hấp lẫn vào nhau, phả vào bên tai, không khí vô cùng mập mờ dần dần lan triền ra.
Chưa từng đoán ra kết quả sẽ thế này, Lăng Mỵ Như cùng Lưu Lê trên mặt đều là biểu hiện sửng sốt, không biết làm sao nên vẫn duy trì tư thế cố định này. Cho đến khi nghe thấy thanh âm của Trọng Yên Nhi chẳng biết lúc nào đang đứng ở cửa phòng vẫn chưa đóng lại, lọ thuốc trong tay nàng đã rơi xuống đất, nàng khẽ gọi một tiếng: “Lê.”
“Yên Nhi?!” Lưu Lê quay đầu trông thấy Trọng Yên Nhi liền lập tức thoát ly khỏi người Lăng Mỵ Như trực tiếp nhảy xuống đất, vội vàng đi tới trước mặt nàng ấy giải thích: “Yên Nhi, chúng ta không phải bộ dạng như nàng vừa thấy đâu. Mới vừa rồi ta không cẩn thận lảo đảo một chút, nàng ta túm lấy ta mới biến thành bộ dạng này, nàng đừng tức giận được không?”
“Ta làm sao lại tức giận chứ? Ta tin nàng.” Trọng Yên Nhi cười cười, cúi người nhặt lấy lọ thuốc, giơ giơ lọ thuốc trong tay nói: “Ta chỉ là đem thuốc trật đả đưa cho Lăng cô nương, nàng đừng khẩn trương như vậy.”
“Làm gì có khẩn trương, ta đi ra trước cho Phong Tao Tao ăn, nàng có muốn đi cùng ta không?”
“Ta lát sẽ tới ngay.” Trọng Yên Nhi cười nói.
Thấy nàng ấy sẽ ra ngoài sau, Lưu Lê cũng không còn suy nghĩ nhiều gì nữa, chẳng qua là quay đầu lại nhìn Lăng Mỵ Nhi một cái rồi đi ra ngoài. Đóng cửa, Lưu Lê đem những món ăn gà chiên còn dư lại tất cả đều bưng đến trước mặt Phong Tao Tao, giống như ngày thường vô cùng nghiêm túc và cứng rắn nhét vào miệng của nó, cho đến khi Phong Tao Tao rất là đáng thương phát ra tiếng “âu âu” mới đem những thứ còn dư lại đem bỏ đi.
Thời điểm đi ngang qua phòng Lăng Mỵ Như, tiếng lọ thuốc rơi vỡ vụng vang lên bên trong làm cho Lưu Lê thầm kêu không ổn, nàng vội vàng đem cửa phòng đá văng đi, nhìn thấy Lăng Mỵ Như đang quỳ gối dưới đất bưng mặt khóc như hoa lê đái vũ cùng Trọng Yên Nhi đang đứng kế bên không biết làm sao, thấy Lưu Lê bước đến, Lăng Mỵ Như đoạt lời trước: “Không phải là lỗi của Yên Nhi tỷ tỷ, là ta…ta không nên ở trước mặt nàng nói ta đối với ngươi quý trọng như thế nào, hết thảy cũng là ta tự làm tự chịu. Yên Nhi tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta…ta không nghĩ sự ái mộ của ta đối với Lưu Lê lại dẫn đến ngươi không vui, nhưng thật sự ta rất thích Lưu Lê…thật xin lỗi.”
“Bốp!” Một cái tát đánh lên trên má của Lăng Mỵ Như, nàng có chút giật mình nhìn Lưu Lê đang đứng trước mặt nàng, cái tát đau rát kia làm cho nước mặt của nàng tùy ý rơi xuống khó phân biệt thật giả. Lưu Lê một bên kéo lấy tay của Trọng Yên Nhi, nàng rất là tức giận rất nhanh chỉ vào Lăng Mỵ Như nói: “Lăng Mỵ Như, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi ở đây đang giở trò gì! Ngươi muốn giỡn thế nào ta cũng tùy ngươi nhưng ngươi lại học mấy nữ nhân thủ đoạn âm độc hãm hại người khác, quả thực làm cho quá ghê tởm. Thuốc này vỡ thì cho vỡ đi, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng không cần đến nữa! Yên Nhi, chúng ta trở về phòng thôi.” Không muốn tiếp tục thấy nét mặt dối trá của Lăng Mỵ Như, Lưu Lê trực tiếp lôi kéo Trọng Yên Nhi đi ra khỏi cửa cũng không để ý đến tâm trạng lúc này của Lăng Mỵ Như là như thế nào. Loại cảm giác khó chịu không cách nào nói rõ, trong lồng ngực có một ngọn lửa ghen tuông đố kỵ hừng hực thiêu đốt.
“Yên Nhi, nàng không sao chứ!” Trở về gian phòng, Lưu Lê không nhìn đến Phong Tao Tao đang nằm sấp trên địa bàn của mình, cẩn thận kiểm tra bàn tay của Trọng Yên Nhi cùng gương mặt của nàng ấy, sợ trước khi mình chưa bước vào đã bị Lăng Mỵ Như thương tổn đến. Nàng rất tức giận, đối với nàng chuyện này xảy ra mà nói không thể tha thứ dễ dàng được.
“Lê, ta không có chuyện gì. Thật ra thì…thật ra thì mới vừa rồi là ta làm sai, đẩy ngã Lăng cô nương, chỉ là ta cũng không nghĩ tới nàng ta sẽ ở trước mặt nàng nói những lời như vậy cũng không nghĩ tới ta lại đem nàng ta đẩy ngã xuống đất.” Trọng Yên Nhi có chút ảo nảo nắm lấy tay Lưu Lê, nhìn thẳng nàng nói: “Nàng vừa rồi thật sự không nên xúc động như vậy, nàng ta là tiểu thư khuê các chẳng phải là chưa từng bị đánh qua sao? Nếu như Yên Nhi đoán không sai, nàng ta hiện tại nhất định rất khó chịu. Lê, nàng vẫn là nên đi tới xem nàng ta một chút đi, chuyện này suy cho cùng cũng là lỗi của ta, nếu không phải ta tức giận nàng và nàng ta vừa nãy có tư thế mập mờ không rõ với nhau cũng sẽ không đợi lúc nàng ta đứng lên đẩy ngã nàng ta xuống đất. Là ta không tốt, là ta không khống chế được bản thân. Lúc trước còn có thể thản nhiên đối mặt, nhưng hết lần này tới lần khác lại phạm phải sai lầm hồ đồ không nên có này.”
Nghe xong lời giải thích của Trọng Yên Nhi, Lưu Lê trực tiếp sửng sốt, nàng cho là Lăng Mỵ Như đã sử dụng thủ đoạn gì đó đối phó của Trọng Yên Nhi, không nghĩ tới lại là nàng ấy đẩy ngã Lăng Mỵ Như, mặc dù những thứ này là nàng ta tự làm tự chịu nhưng Lưu Lê không phải không thừa nhận mình ra tay thật sự quá nặng. Nàng ôm Trọng Yên Nhi vào lòng vỗ nhẹ lưng của nàng ấy xem như là an ủi, suy nghĩ một lúc lại nói: “Chúng ta vẫn là ăn cơm đi, cũng không cần đợi Liễu Nhi đưa cơm đến cho nàng ta, ta thuận tiện đưa cơm đến sẵn xem nàng ta như thế nào. Là ta không tốt, thật manh động, thật xin lỗi.”
———-HẾT CHƯƠNG 52———–