Bởi vì câu nói “đừng cúp máy” của Chu Gia Dã mà cả đêm tôi cầm điện thoại không dám nhấn kết thúc cuộc gọi.
Màn tỏ tình kết thúc, người trên quảng trường cũng dần dần tản đi, trên đường về tôi gặp được bạn cùng phòng, Hứa Tiểu quàng tay qua vai tôi cười hì hì hỏi: “Sao nào, cậu thấy được không?”
Tôi gật đầu, yên lặng lật màn hình di động, sợ Hứa Tiểu nhìn thấy giao diện trò chuyện của tôi.
Hứa Tiểu kéo một bên tai nghe của tôi xuống, thần bí hỏi tôi: “Sao nào, cậu có cảm thấy động lòng không?”
“…Động lòng cái gì?”
Tôi nhớ cuộc trò chuyện video vẫn chưa kết thúc, từ trước đến nay Hứa Tiểu vốn ăn nói không kiêng kị, lúc các chị em trò chuyện thầm kín không hề có giới hạn, tôi sợ cô ấy đột nhiên phun ra câu gì đó khiến người khác bất ngờ.
Tay tôi đặt trên tai nghe, cảnh giác nhìn Hứa Tiểu, chuẩn bị sẵn sàng tắt âm bất cứ lúc nào.
“Chẳng lẽ cậu xem xong không có ý nghĩ muốn yêu đương sao?” Hứa Tiểu nhìn lên trời, mặc sức tưởng tượng: “Ôi tớ ở một mình cũng quá lâu rồi, đã đến lúc phải tìm một chàng đẹp trai…”
Tôi vẫn nắm tai nghe và duy trì cảnh giác.
Quả nhiên, một giây sau Hứa Tiểu quay đầu nói với tôi: “Đi thôi Ý Ý, thứ bảy tuần này chúng ta đi quán bar, gần đây tớ mới quen biết một người xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng bên học viện mỹ thuật, khó lắm tớ mới có được cách liên lạc đấy.”
Tôi cầm tai nghe cẩn thận lắc đầu: “Không đi được, thứ bảy tớ muốn ngủ.”
“Sao lại ngủ chứ?” Hứa Tiểu khinh bỉ: “Thôi quên đi, hoa trên núi cao chắc không phải kiểu cậu thích, nhưng mà còn một người khoa âm nhạc, vóc người đẹp giọng cũng dễ nghe, anh ta còn là hotboy mạng nữa, có tận mấy trăm nghìn người hâm mộ đấy.
“Nhưng mà đi cùng anh ta cậu có thể hơi bị áp lực.” Còn chưa đợi tôi phủ định, Hứa Tiểu đã bắt đầu cau mày phân tích: “Người ta có mấy trăm nghìn người hâm mộ nữ, khu bình luận luôn chật ních, nếu như cậu ở bên anh ta thì đến lúc đó đảm bảo sẽ bị người hâm mộ của anh ta xé xác, không được, tớ cảm thấy tính cách của cậu không chịu được, bây giờ môi trường trên mạng rất điên cuồng, chờ tớ suy nghĩ giúp cậu.”
Tôi dở khóc dở cười: “Không cần đâu Tiêu Tiêu.”
“Cậu sao vậy, bao nhiêu người muốn làm quen còn không được, phạm vi giao tiếp của mấy chị em trong kí túc xá chúng ta lớn như vậy, có đạo lý nào để chị em mình cô đơn không?”
Cuộc gọi video còn chưa cúp máy, tôi nói gì cũng rất cẩn thận, sợ Hứa Tiểu nói ra mấy lời táo bạo.
Cũng may hôm nay Hứa Tiểu không phóng khoáng, quá nhất cũng chỉ hỏi tôi thứ bảy có đi quán bar chơi không.
Sau khi trở về kí túc xá, cô ấy nhanh chóng chạy qua phòng khác để tám nhảm với bạn nữ về buổi tỏ tình tối nay, còn tôi nhân lúc đó chạy về phòng.
Những người khác còn chưa trở lại, trong kí túc xá tạm thời yên tĩnh.
Tôi cúi đầu nhìn cuộc trò chuyện video.
Mặc dù là video nhưng trong trong hai camera đều không có người, tôi hướng camera xuống đất còn camera của cậu ấy quay một góc bàn.
Sau khi đóng cửa phòng kí túc xá, trong phòng yên tĩnh khiến sự cảnh giác của tôi lắng lại, tôi nhìn cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn trên màn hình.
Tôi thử mở lời: “Chu Gia Dã.”
“…Cậu vẫn còn đó chứ?”
“Đến ngay đây.”
“…”
Tôi quay đầu nhìn kỹ cửa đã đóng chưa, vừa ngồi xuống ghế của mình vừa khẽ hỏi cậu ấy: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Cậu ấy tiếp tục nói: “Thức ăn ngoài đến, đang ăn và nghe cậu nói chuyện.”
“…”
Tôi nghĩ đến những thứ Hứa Tiểu vừa lôi kéo và dụ dỗ tôi trên đường đi, mặt nóng lên.
Không biết sao tôi lại muốn giải thích: “Là bạn cùng phòng của tớ, tính cách của cô ấy cởi mở hơn tớ nhiều, có rất nhiều bạn bè, thường xuyên ra ngoài chơi, bởi vì tớ không thích chốn đông người còn họ rất điên cuồng làm tớ không quen.”
“Ừm.”
“Các cô ấy thích nói đùa, đều là đùa giỡn thôi, từ năm nhất quen biết nhau đến tận bây giờ đã từng nói rất nhiều lần.”
“Ừm.”
“…Chu Gia Dã.” Tôi vẫn hơi bất an: “Sao cậu cứ ừm thế?”
Cậu ấy cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp vừa mệt mỏi vừa trầm: “Bạn cùng phòng rất tốt với cậu, nếu thích có thể thử một chút.”
Tôi nhìn sang màn hình điện thoại, giao diện lặng lẽ hiển thị hai hình ảnh trống rỗng, của tôi là mặt đất còn của cậu ấy là góc bàn, giống như lúc này cả hai chúng tôi đều đang ở Đế Đô nhưng không thể gặp nhau.
Giờ phút này tôi lại cố chấp hơn bình thường, giống như muốn chứng minh gì đó với cậu ấy: “Nhưng mà tớ không thích.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hãy tìm một người có tính cách tốt và thích đọc sách, sau này có thể cùng nhau đến lớp, cùng ăn và cùng đến thư viện khi không có tiết học. Cuộc sống đại học của cậu có thể sẽ rất tuyệt vời.” Cậu ấy dừng một chút, ý cười nửa vời giống như tự giễu, cũng giống như nói đùa: “Còn tên hotboy mạng mấy trăm nghìn người hâm mộ mà bạn cậu nói thì quên đi, đúng là môi trường mạng bây giờ không tốt lắm, ngay cả bản thân anh ta cũng khó có thể thoát khỏi, huống chi là người khác, tính cách của cậu như thế nếu không cẩn thận rất dễ bị tổn thương.”
“Nhưng mà Chu Gia Dã, tớ không có thích.”
“Sau này sẽ có mà.”
“Bây giờ, ngay lúc này.” Đôi mắt tôi chua xót, giờ phút này tôi trả lại lời cậu ấy đã nói với tôi thật lâu trước đây: “Không ai nói trước được chuyện sau này, chúng ta phải sống vì hiện tại.”
Cậu ấy không nói gì nữa mà im lặng một lát rồi xùy một tiếng và bật cười, tiếng cười biếng nhác làm cậu ấy ho khan, đây dường như là lần duy nhất cậu ấy có tâm trạng thất thường trong đêm nay.
Cậu ấy khụ một tiếng rồi ngưng cười, hỏi: “Sao nghe lời này quen thế nhỉ?”
“Tớ không nói cho cậu biết.”
“Được được được, không nói tôi biết.” Dường như lúc này cậu ấy mới khôi phục dáng vẻ của Chu Gia Dã tôi quen thuộc, uể oải kéo dài giọng vì đã hết cách với tôi.
Cậu ấy không nói thêm về chủ đề vừa rồi: “Tôi muốn ngủ tiếp một lát, cậu chờ một lúc nữa rồi hẵng cúp máy được không?”
“Lát nữa bạn cùng phòng của tớ về sẽ rất ồn.”
“Không sao đâu.”
“Chu Gia Dã.”
“Hửm?”
“Có phải hôm nay cậu không khỏe không?”
“Tôi hơi sốt nhẹ, vừa mới uống thuốc, ngủ tiếp một giấc chắc sẽ khỏe lại thôi.”
Tôi hít mũi một cái, không muốn mình buồn bã, nhìn qua màn hình di động chỉ có thể thấy được góc bàn, tôi khẽ nói: “Nhất định cậu phải khỏe lên đấy.”
“Được, ngủ ngon nhé.”
Cuộc trò chuyện video bị ngắt quãng, trong tai nghe lại yên tĩnh.
Nhưng ống kính lại chuyển động, không còn quay về phía góc bàn nữa, sau khi lắc vài cái thì hình ảnh dừng lại, máy ảnh chĩa vào chiếc đèn trang trí trên tủ đầu giường, đó là một ngôi sao phát sáng dịu nhẹ vào buổi đêm khi đèn đã tắt.
Hình ảnh dừng lại ở đó, màn hình hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tôi không dám nói lời nào, sợ làm ồn đến cậu ấy.
Lúc bạn cùng phòng đi vào, tôi vội tắt micro. Chắc là các cô ấy gặp nhau ở phòng kí túc xá khác, chơi một hồi rồi cùng nhau trở về.
Chắc các cô ấy bàn nhau về chuyện tỏ tình đêm nay, nghe một lát mới nhận ra các cô ấy đang tức giận, sau đó còn nhắc tới Chu Gia Dã.
Tên của cậu ấy giống như thần chú, các cô ấy trò chuyện về Chu Gia Dã là tôi lập tức bắt được ngay.
Lòng bàn tay tôi dần lạnh buốt: “Các cậu vừa nói đêm qua thế nào?”
Hứa Tiểu còn đang tức giận: “Đám fan cuồng của Chu Gia Dã đấy, chúng nó quá kinh khủng. Tối qua xe Chu Gia Dã về Đế Đô bị đuổi theo cả đêm, cậu ấy ấy bận rộn cả ngày như vậy, sáng sớm đã dậy vội vàng chạy theo lịch trình. Làm việc vất vả đến buổi tối mới về nhà, trên đường về còn bị theo dõi, suýt chút nữa bị xe tông vào phía đuôi xe, cậu biết đáng sợ như thế nào không, đám fan cuồng kia thực sự không cần mạng nữa à?!!”
Trần Tình Ảnh cũng nói: “Thật là quá đáng. Khi nào thì công ty nhỏ của Chu Gia Dã mới có thể bảo vệ nghệ sĩ của mình? Từ đợt hè cậu ấy nổi tiếng đến giờ vẫn chưa được bao lâu, chẳng có tác dụng gì cả, chuyện fan cuồng bất chấp mọi thứ này xảy ra biết bao nhiêu lần rồi.”
“Lần trước ở sân bay cũng rất điên cuồng đấy, một đám người chen chúc làm Chu Gia Dã không cách nào đi về phía trước.”
“Lần ở thang máy cũng thế, chen chúc ở đó nguy hiểm như vậy mà chẳng ai lui lại, tất cả chỉ biết giơ điện thoại lên chụp mặt Chu Gia Dã, tức chết luôn.”
Hai người họ thay nhau nói, càng nói càng tức, mà tay tôi cầm điện thoại chỉ thấy lạnh buốt.
Màn hình vẫn còn sáng, ảnh đại diện của cậu ấy là một con bướm, giờ đang an ổn ngủ say.
Hình ảnh camera ghi lại cảnh cậu ấy quay mặt về phía ngọn đèn sao sáng và dịu êm ở đầu giường trước khi đi ngủ, thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây từng giây.
Hình ảnh nhẹ nhàng đến như vậy, cậu ấy ở bên tôi cũng không hề đề phòng, như bươm bướm bay qua màn mưa rừng, chỉ nghỉ lại trong giây phút này để thở.
Nhưng tôi cầm điện thoại lại giống như bị dao cắt từng nhát.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Các cô ấy gọi tên tôi nhưng tôi không nghe được, cho đến khi Hứa Tiểu khẽ đẩy tôi một cái, hỏi: “Ý Ý, cậu không đi rửa mặt à, sắp tắt đèn rồi đấy, cậu còn ở đây mà ngây người?”
“Ừ Ừ.”
Tôi chậm chạp phản ứng lại, lúc để điện thoại xuống để đứng lên bỗng cảm thấy lung lay như mất trọng lượng.
Gió từ ban công lạnh buốt, thổi từ mặt tới cổ làm cho người ta tỉnh táo nhưng lại càng khiến tôi muốn khóc.
Mấy ngày nay Chu Gia Dã đều ở Đế Đô, hiếm khi được mấy ngày nghỉ mà cậu ấy lại bị bệnh, trừ ở nhà ra thì cậu ấy không làm gì cả. Tôi cảm thấy rất buồn,thời gian nghỉ của cậu ấy eo hẹp như vậy, rõ ràng có thể ra ngoài chơi bóng rổ.
Tôi còn phải đi học nhưng luôn mang theo sạc dự phòng, bởi thì lúc cậu ấy thức dậy sẽ gọi điện cho tôi.
Cậu ấy cũng chẳng nói gì trong điện thoại, đọc sách một lúc, xem phim một lúc, yên lặng như một bệnh nhân đủ tư cách, không cần bác sĩ phải quan tâm.
Mà tôi ở bên đây lại lên lớp học, cũng không có bạn bè thân thiết. Các mối quan hệ bạn bè thời đại học đều nhàn nhạt, mọi người đều có vòng tròn quan hệ của riêng mình, bình thường lên lớp chỉ là quan hệ bạn học bình thường, không có sự tương tác sâu sắc, mỗi người một chỗ, còn tôi thường ngồi với các bạn cùng phòng.
Các cô ấy cùng dần quen với việc tôi đeo tai nghe, bởi vì bình thường tai nghe cũng là vật tùy thân của tôi, các cô ấy chỉ nghĩ tôi nghe nhạc hoặc xem video.
Thỉnh thoảng Chu Gia Dã sẽ hỏi tôi giáo viên đang giảng cái gì, vì sao tất cả mọi người lại cười, tôi không tiện nói chuyện, chỉ chậm rãi đánh chữ kể cho cậu ấy biết.
Có một lần rất xấu hổ.
Người ngồi giữa một đám đông không có cảm giác hiện diện như tôi hiếm khi được thầy gọi trả lời câu hỏi, nhưng lần đó rất trùng hợp khi giáo viên chọn tôi trong số hàng chục người trong danh sách và yêu cầu tôi trả lời một quan điểm.
Tôi vội vàng tháo tai nghe xuống, bạn cùng phòng bên cạnh cũng bất ngờ, các cô ấy vội hoàn hồn khỏi màn hình điện thoại, điên cuồng lật sách đưa tôi xem.
Tôi nhanh chóng nhận lấy cuốn sách và trả lời các câu hỏi mà không gặp khó khăn gì, giáo viên để tôi ngồi xuống.
Tôi đeo lại tai nghe, trái tim trong ngực còn đang đập thình thịch, không ngờ giáo viên lại làm ra một màn như thế.
Sau đó tôi nghe thấy Chu Gia Dã vốn luôn im lặng khẽ cười nói: “Giỏi ghê, vậy mà cậu trả lời được câu hỏi sâu sắc như vậy.”
Tôi cảm thấy mất mặt, mặt nóng lên gõ chữ nói với cậu ấy: “Là bạn cùng phòng lật sách đưa cho tớ, sách có viết.”
“Bạn cùng phòng của cậu tốt quá.”
“Các cô ấy đều rất tốt.”
“Cậu cũng tốt.”
“?”
Cậu ấy cười nói: “Trả lời vấn đề trôi chảy hơn trước kia nhiều, giọng cũng lớn hơn, nghe cũng biết đó là câu trả lời của sinh viên”
“Đương nhiên rồi, đây là trưởng thành.”
Tôi học giọng điệu xấu xa của cậu ấy.
Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi cảm thấy ánh sáng vẫn rất chói mắt, mùa đông phương Bắc đến sớm, ngoài cửa sổ vốn đã đìu hiu, cây khô trơ trụi đón gió lạnh.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy cậu ấy cũng nhớ cuộc sống học sinh, chỉ trong chốc lát thôi.
Kỳ nghỉ vài ngày ngắn ngủi của cậu ấy trôi qua rất nhanh, dường như thời gian cậu ấy đến trường cùng tôi trong những ngày đó đã tan biến như bọt biển, khung trò chuyện của tôi không tiếp tục thay đổi nữa.
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Chu Gia Dã là khi cậu ấy chụp ảnh bữa ăn ở sân bay và xách hành lý chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo. Đôi mắt của cậu ấy lộ ra khỏi khẩu trang tràn đầy sức sống, sáng lấp lánh như sao trời, nhưng tôi lại nhớ giọng nói ốm yếu trầm khàn mệt mỏi của cậu ấy khi nói Lâm Ý đừng cúp máy.
Đó là lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp lại, cậu ấy có mặt ở Đế Đô nhưng chúng tôi không gặp nhau.
Nhưng đó sẽ không phải là lần cuối cùng.
Cho đến năm đó, khi tuyết rơi khắp nhân gian, dày tới nỗi làm đường đi tắc nghẽn, dưới ánh đèn tuyết bay như lông ngỗng, ấy thế mà đã đến ngày cuối cùng của năm nay. Lần cuối tôi gặp Chu Gia Dã vẫn là vào mùa hè giống khi xưa, dưới bóng cây đong đưa cậu ấy nắm cổ tay tôi, nói lần sau gặp lại phải nhớ đem sách đến cho cậu ấy.
Lần sau rồi lại lần sau nữa, chúng tôi luôn có cơ hội gặp nhau.
Khi đó, tôi vẫn nghĩ rằng tôi và cậu ấy đã là quá khứ, rằng cậu ấy sẽ xuất hiện bên cạnh tôi bất cứ khi nào cậu ấy muốn.