Nhưng Sở Lệ Chỉ lại cười sâu hơn: “Hoàng hậu cảm thấy không may sao?”
“Đứa trẻ này vừa chào đời, ngoại tổ phụ đã c.h.ế.t, thật là đáng thương, lúc nãy, coi như ta đã thay nó gặp mặt.”
Hoàng hậu sững người, nhất thời không phản ứng kịp.
“Người vừa nói gì?”
Sở Lệ Chỉ kiên nhẫn giải thích lại: “Ồ, Trẫm quên nói với Hoàng hậu, kẻ bị hành hình hôm nay, chính là Tống tướng quân, phụ thân của nàng, cũng là ngoại tổ phụ của đứa trẻ này.”
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức trắng bệch.
Trước mắt tối sầm lại, nàng liền ngất đi.
Ta đứng bên cạnh, nhìn nụ cười trên khóe miệng của Sở Lệ Chỉ, đầy sự thích thú, nhưng cũng lạnh lẽo vô cùng.
Đáng sợ.
Ta biết, hắn cố ý.
Hắn cố ý kích động Hoàng hậu.
Chỉ bởi, khi ta khó khăn sinh hạ Tứ Hoàng tử, Hoàng hậu đã cao ngạo bước vào cung Tê Hà, báo cho ta tin tức huynh trưởng hy sinh trên chiến trường.
Ta đau khổ tột cùng, suýt nữa một xác hai mạng.
Ta biết rõ nỗi đau mất người thân sâu đậm đến nhường nào.
Đau đến mức hơn cả đau tim.
Hoàng hậu, giờ đây cũng đã nếm trải cảm giác đó.
Ngày Tống gia bị lưu đày, Hoàng hậu hạ sinh Hoàng tử thứ năm, được ban tên là Sở Tiêu.
Ngày hôm sau, Sở Tiêu được phong làm Thái tử.
Thái tử sinh non, thân thể yếu đuối, Hoàng hậu lần đầu làm mẹ, không biết cách chăm sóc trẻ nhỏ, ngay khi chào đời, Thái tử đã được đưa vào Mộng Hồi Các, giao cho nhũ mẫu và vú em chăm sóc.
Dù là Hoàng hậu, trong bảy ngày cũng chỉ được thăm Thái tử một lần.
Mọi người đều cảm thán sự quan tâm và yêu thương của Sở Lệ Chỉ dành cho Thái tử nhỏ.
Nhưng ta lại thấy rõ nỗi đau như dao cắt khi Hoàng hậu phải chia cách với con.
Không được thấy đứa con ốm yếu của mình, Hoàng hậu lúc nào cũng lo lắng, tinh thần căng thẳng như dây đàn.
Chỉ cần một mồi lửa.
Là có thể bùng cháy.
Khi Thái tử tròn một tuổi, không may rơi xuống nước, tính mạng nguy kịch, điều này khiến Hoàng hậu hoàn toàn phát đ.i.ê.n.
Nàng không hỏi chứng cứ, không tìm hiểu sự thật.
Ngay tại chỗ, nàng đã xử tử tất cả cung nữ, thái giám phục vụ Thái tử.
Tổng cộng mười một người.
Hầu hết đều là tâm phúc của Hoàng hậu trong nhiều năm.
Nhưng nàng không chút nương tay.
Ngày hôm đó, hậu cung ngập tràn máu tanh, tiếng kêu gào thảm thiết của cung nhân vang vọng khắp nơi, mùi tanh hôi của máu đặc quánh không tan.
Khi Sở Lệ Chỉ chậm rãi đến, tất cả đã kết thúc.
Khắp nơi là xác c.h.ế.t, cảnh tượng hoang tàn.
Hoàng hậu chỉ đứng đó, vô thức mỉm cười nhìn.
Từ ngày đó.
Danh tiếng hiền đức của Hoàng hậu không còn nữa.
Triều đình và hậu cung khi nhắc đến Hoàng hậu, không còn lời nào khen ngợi, chỉ toàn là nỗi kinh hoàng.
Chỉ gọi nàng là:
“Yêu Hậu họa Quốc.”
Và, giống hệt như ta từng bị gọi.
Cùng lúc đó, Sở Lệ Chỉ lại đến cung Tê Hà.
Nhìn lên những bức tranh trên tường, hắn cười ngạo nghễ:
“Yêu Yêu, nàng thấy không?”
“Khi xưa, Hoàng hậu đã dùng mọi cách để bôi nhọ danh tiếng của nàng, khiến vạn dân không biết rằng trong lòng nàng thuần khiết, chỉ nghĩ nàng là yêu phi, bây giờ, ta đã trả lại tất cả cho nàng ta.”
“Nàng ta hại con của ta rơi xuống nước, khiến nàng đau đớn đến thấu xương, Trẫm cũng đã trả lại cho nàng ta.”
“Những cung nhân đó đều là con chó của nàng ta, khi xưa đã thay nàng ta bán mạng, tìm đủ mọi cách hãm hại nàng, ta để Hoàng hậu tự tay tiễn chúng xuống địa ngục.”
“Yêu Yêu, ta đang báo thù cho nàng.”
“Nàng có vui không?”
Trong bóng tối, gương mặt hắn tái nhợt, đôi mắt đỏ rực, như một mảng tuyết mùa đông, chỉ cần một chút hơi ấm sẽ lập tức tan vỡ.
Một tháng sau, Thái tử qua đời.
Bị cung nữ hầu hạ bóp c.h.ế.t ngay giữa giấc ngủ.
Vì trong số mười một cung nhân bị Hoàng hậu đánh c.h.ế.t lần trước, có người muội muội mà cung nữ đó bất chấp mạng sống để bảo vệ. Khi muội muội c.h.ế.t, nàng ta chỉ còn lại một mong muốn duy nhất là báo thù.
Cũng để Hoàng hậu nếm trải cảm giác đau đớn tột cùng khi bị chia lìa với cốt nhục, như dao cứa vào tim.
Vì vậy, nàng ta nhân lúc Thái tử ngủ trưa, bóp c.h.ế.t hắn.
Hoàng hậu trong lòng bất an, đến thăm Thái tử, vừa lật chăn lên, liền thấy khuôn mặt Thái tử đã tái xanh, không còn chút hơi thở.
Nàng sợ đến mức ngất đi.
Khi tỉnh lại, chỉ còn lại nửa mạng sống mong manh.
Thái y nói, nàng không còn sống được bao lâu nữa.
Nghe vậy, chiều tối hôm đó, Sở Lệ Chỉ đến cung của Hoàng hậu.
Hoàng hậu đang vuốt ve một chiếc áo nhỏ, nước mắt lặng lẽ rơi, Sở Lệ Chỉ bước tới, rút chiếc áo ra khỏi tay nàng, khẽ cười nhạt:
“Hoàng hậu.”
“Cảm giác mất đi cốt nhục, mất đi người mình yêu thương, dễ chịu không?”
Hoàng hậu dường như đã linh cảm được điều gì, giọng nói run rẩy:
“Bệ hạ?”
Sở Lệ Chỉ khẽ thở dài: “Khi Yêu Yêu qua đời, Trẫm cũng đau khổ như vậy, chỉ mong được c.h.ế.t ngay lập tức cho xong.”
Đôi mắt Hoàng hậu đỏ ngầu, ngây ngẩn lẩm bẩm:
“Bao nhiêu năm nay, Bệ hạ vẫn chưa quên Hiếu Ý Hoàng hậu.”
“Không, không đúng! Nếu người chưa quên nàng, sao lại sủng ái ta, sao lại lạnh nhạt với Tứ Hoàng tử, sao lại bỏ qua Tứ Hoàng tử để phong con ta làm Thái tử—tất cả, tất cả đều do người sắp đặt?”