Túng Túng

Chương 87



Chuyện xả nước này, thật sự mới nói thôi cũng khiến người ta cảm thấy kích thích rồi.

Cảm giác nguy hiểm như động vật nhỏ của Đỗ Vân Đình càng mãnh liệt hơn, đi theo sau lưng Cố Lê về phía phòng y tế. Bọn họ cũng không đến phòng tế, dọc đường có một lối đi nhỏ vắng vẻ, không có camera giám sát, là con đường tình yêu nổi tiếng trong trường, Cố Lê dẫn cậu đến đó, kéo vào lối đi nhỏ rồi nắm chặt tay cậu.

Túng Túng muốn giải thích, “Em chỉ muốn hôn… Ừm…”

Cậu nhận được một nụ hôn như mong muốn, sau khi tách ra, Cố Lê cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Ừm.”

Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, nói nốt nửa câu sau, “Anh cũng muốn như vậy.”

Túng Túng: “…”

Trời móa, bây giờ Cố tiên sinh chuyển sang ăn chay rồi ư?

Cố Lê xoa đầu cậu, không nói nhiều với cậu, nhưng thực ra trong lòng cũng suy nghĩ. Rốt cuộc Biệt Gia Ngôn vẫn còn nhỏ tuổi, trong lòng hắn còn bận tâm nhiều điều, chỉ có thể đặt người kia lên tường hôn một chút. Trên tường toàn là chữ viết lung tung, gần như toàn là những chữ thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì viết lên, nhìn qua một loạt toàn là lời thổ lộ. Từ đơn giản, “Tớ thích cậu,” cho tới những lời lãng mạn văn nghệ hơn “Cậu còn xinh đẹp hơn ánh trăng”, hoặc mạnh dạn vẽ trái tim lớn vòng hai người lại bên trong.

Ánh mắt Cố Lê dời đi, chợt kéo khoảng cách ra xa một chút. Đỗ Vân Đình mờ mịt mở mắt ra, bờ môi vẫn hơi thắm đỏ thiếu tự nhiên, ngạc nhiên nhìn hắn.

“Anh Lê?”

Cố Lê nhìn chằm chằm vào một hàng chữ trên tường, chợt lên tiếng.

“Vương Thi Nhã là ai?”

“… Ai?”

Trông thiếu niên còn bối rối hơn hắn. Lại gần xem mới nhìn thấy trong một trái tim có cậu.

Lại nhìn sang bên phải, thế mà lại xuất hiện tên Biệt Gia Ngôn. Biểu cảm trên mặt Cố Lê căng thẳng hơn: “Vậy Đỗ Lâm Lâm?”

Đỗ Vân Đình vội xua tay, “Không biết, không biết.”

“Nhưng trên tường có tên em.”

Đỗ Vân Đình cảm thấy rất oan uổng.

Đó là các cô ấy thầm mến em!

Không, thậm chí còn không phải em… Đó là các cô ấy thầm mến nguyên chủ!

Cậu đã làm gì sai chứ? Cậu chỉ là một bé hoa trắng trong sạch ngây thơ…

Cảm giác nguy hiểm của Đỗ Vân Đình tăng vọt lên, mơ hồ cảm thấy vẫn còn chữ trên tường. Thật ra độ nổi tiếng của nguyên chủ không thấp, nhất là ở những lớp không phải lớp chọn, chuyện này phần lớn là do vẻ ngoài của cậu, và cả gia sản sau lưng cậu nữa. Nhưng cũng không phải trẻ con bây giờ coi trọng tiền tài, lòng dạ hẹp hòi tính toán như tra nam chỉ là số ít thôi, tuy vậy không thể phủ nhận là một tên con nhà giàu trong trường, dù sao cũng dễ thu hút sự chú ý hơn so với trẻ con nhà bình thường.

Tình cảm tuổi dậy thì ngây ngô, phần lớn cũng chỉ nảy sinh từ sự chú ý này, chẳng có gì hiếm lạ.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Cố tiên sinh lúc này, ngược lại cứ như muốn dồn hết những chuyện này vào học phí còn nợ…

Cậu kiên quyết vươn tay ôm cổ Cổ Lê, vừa ghé vào vừa cọ xát. Giọng nói ngọt ngào mềm mại như có thể kéo thành sợi tơ.

“Anh Lê…”

Thánh nhân cũng không chống cự nổi tiếng gọi này. Đôi mắt Cố Lê thâm thúy sâu không thấy đáy, cứ như bị cậu mê hoặc, thật sự không nhắc lại mà chỉ hôn mạnh một cái. Nụ hôn này hơi dùng sức, đôi môi Đỗ Vân Đình có cảm giác nhói đau, cậu thì thầm nói một câu không rõ, môi lưỡi ai kia mới dịu dàng hơn chút, biến thành nhẹ nhàng liếm láp.

Lúc Đỗ Vân Đình quay lại lớp học, đơn giản có thể dùng “mặt như hoa đào” để hình dung.

Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ ngời ngời, khiến bao người ngơ ngác nhìn theo. Đỗ Vân Đình ngồi xuống ghế mình, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt truyền đến từ sau lưng.

Lúc tan học, đầu húi cua cũng chạy lại đây nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Đỗ Vân Đình cướp lời mở miệng trước: “Không có bệnh.”

“Không hỏi mày chuyện đó,” đầu húi cua chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nhận ra từ lâu rồi… Sao mày không đến phòng y tế xin cái túi chườm nước đá?”

Cậu ta chỉ vào miệng, thì thầm nói.

“Trông mày như đi phẫu thuật bơm môi vậy… Sợ mọi người không nhìn thấy hả?!”

Mặt mo của Túng Túng đỏ bừng, vươn tay che kín lại.

Cũng may hầu hết các bạn trong lớp không phát hiện ra, chẳng qua chỉ thấy sắc mặt cậu lúc đó đặc biệt xinh đẹp, giống như đánh phấn hồng. Chỉ có Lâm Hoa Hàn chăm chú nhìn hai người bọn họ, sau một lúc lâu chợt buông cái bút trong tay, ném vào hộp đựng bút.

Chiều thứ sáu, có nữ sinh cao gầy đứng trước cửa, gọi Đỗ Vân Đình ra ngoài.

“Biệt Gia Ngôn!”

Cô gọi giòn giã, hình như đứng ngay sau cửa. Cô cao hơn một chút so với hầu hết nữ sinh, cũng là váy ngắn đồng phục nhưng mặc lên người cô có vẻ ngắn hơn một chút, khoe ra đôi chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, đứng trong nhóm nữ sinh vốn ngửa mặt lên trời thì nổi bật như tiên hạc. Mấy nam sinh bàn sau quay lại, có người cười hì hì nói: “Sao Thi Nhã lại tới đây?”

Bàn tay cầm bút của Cố tiên sinh chợt dừng lại.

Giọng Vương Thi Nhã rất không kiên nhẫn, “Mắc mớ gì tới cậu? Tôi tìm Biệt Gia Ngôn, đó là tên cậu à?”

Cô liếc mắt một vòng, gọi lại lần nữa, lúc này mới gọi được Đỗ Vân Đình ra ngoài. Nhìn thấy vị trí cậu bước ra, nữ sinh lại ngạc nhiên nhướng mày, “Sao cậu lại ngồi hàng đầu rồi? Bị giáo viên bắt lên à?”

Đỗ Vân Đình nói không, “Tự tôi muốn lên.”

Vương Thi Nhã lại càng nhướng mày, biểu cảm có hơi không tưởng tượng nổi. Cô đứng trước mặt nam sinh, vén một lọn tóc xõa ra sau tai lộ ra cần cổ thon dài.

“Thứ bảy là sinh nhật của tôi, gia đình chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi.” Cô nói ngắn gọn, “Cậu có tới không?”

Một nhóm con nhà giàu cùng chơi với nhau, cũng thân quen với nhau. Không đợi trả lời, đầu húi cua đã níu cổ Đỗ Vân Đình trả lời thay cậu, “Đến chứ đến chứ, chắc chắn phải đến. Tiệc sinh nhật cậu sao không tham gia được?”

Vương Thi Nhã thở phào một hơi, lấy thiệp mời ra.

Cơ bản Đỗ Vân Đình không nhớ tên cô gái này, cậu bối rối không nhận thiệp mời, chậm rãi nói: “… Tôi chỉ sợ không đến được.”

“Không đến được?” Cô gái nhỏ sững sờ, “Vì sao?”

Đỗ Vân Đình nói: “Tôi phải học bù.”

Vẻ mặt cô gái như nghe phải chuyện cười, khó tin nổi, “Biệt Gia Ngôn? Cậu, học bù?”

Đỗ Vân Đình nói: “Đúng vậy.”

Cô đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới vài lần, hỏi: “Cậu bị bệnh?”

“…”

Túng Túng tức giận, học sinh dốt không có tôn nghiêm à, cứ phải đầu óc có bệnh mới có thể tự giác học tập sao!

Vương Thi Nhã siết chặt tấm thiệp mời trong tay, vẫn nhìn cậu.

“Vừa rồi hoạt động của chúng ta, cậu cũng không đi. Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Bớt lôi học tập ra làm cớ với tôi, học bù cái gì? Cậu xin giáo viên nghỉ là được mà?”

Đỗ Vân Đình nhỏ giọng nói: “Vị này không xin được…”

“Sao lại không xin được?” Em gái lại cao giọng hơn, “Cậu đưa số điện thoại giáo viên cho tôi, tôi gọi cho hắn!”

Đỗ Túng Túng: “…”

Em gái đã lôi điện thoại ra, ra hiệu cho cậu bấm số, dáng vẻ không gọi tuyệt không bỏ qua.

“Gọi nhanh!”

Đỗ Vân Đình đành phải gọi điện thoại cho Cố Lê đang cách đó không xa. Chưa được mấy giây, người bên kia đã bốc máy, giọng nói hờ hững, “Ừm.”

“Ngày mai Biệt Gia Ngôn không thể đi học được,” cô gái nhỏ nói dứt khoát với giáo viên dạy kèm qua điện thoại, “Cậu ấy phải nghỉ phép.”

Cố Lê bên kia cũng im lặng, sau đó trả lời: “Không được.”

“Sao lại không được?” Vương Thi Nhã hoàn toàn bị chọc giận, “Đâu ra cái người như anh,… Anh là gì của cậu ta, mở miệng ra đã phán không được?”

Cô còn chưa nói dứt câu, lại nhìn thấy trong lớp có một người khác bước ra cửa. Người khác thì Vương Thi Nhã không biết, nhưng hạng nhất lớp thì vẫn biết, còn tưởng hắn muốn ra ngoài nên nghiêng người sang bên cạnh nhường đường cho hắn. Vậy mà nhất lớp không ra ngoài, ngược lại đứng bên cạnh Đỗ Vân Đình, trong tay vẫn cầm điện thoại di động.

“Em muốn xin nghỉ?”

Đỗ Túng Túng vội vàng khẳng định: “Không phải em, em đã từ chối rồi… Em rất muốn học tập!”

Mê đắm trong biển học không tự thoát ra được, thậm chí không thèm mang mái chèo luôn!

Cố Lê bĩu môi một cái, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng. Hắn nói: “Xin nghỉ, học phí sẽ tăng.”

Rốt cuộc Vương Thi Nhã cũng hiểu, ngạc nhiên liếc hắn, nghẹn giọng hỏi: “Cậu dạy bù cho Gia Ngôn?”

Cố Lê?

Cô không hiểu trong đầu mấy tên học giỏi này nghĩ gì. Giữa đám con nhà giàu bọn họ không có thứ gọi là học tập, từ nhỏ đến lớn, thành tích luôn nát nhừ. Có gì mà bù chứ?

Nói thật, họ còn không phải người cùng thế giới với những người có thành tích tốt này.

“Tăng thì tăng,” cô cũng không vì Cố Lê là giáo viên dạy bù cho Đỗ Vân Đình mà buông tha, “Bao nhiêu tiền? Tôi trả.”

Đỗ Vân Đình bị kẹp giữa hai người, chỉ muốn bó tay toàn tập.

Cái gì gọi là tăng thì tăng… Cô gái, cô nói chuyện nhẹ nhàng như vậy có chịu trách nhiệm được không?

Cô không trả học phí được, tôi trả đây này, tôi muốn liều mạng với cô được không!

Đến bây giờ cậu vẫn chưa lục ra tên của cô gái này trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng không dám tùy tiện trả lời, kẻo cô lại phát hiện khác thường, đành phải nói: “Không phải chuyện tiền.”

Vương Thi Nhã hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Thế là chuyện gì?”

“…”

Là chuyện tính mạng.

“Tôi không quan tâm những chuyện đó,” cô gái nhỏ nói, “Tóm lại ngày mai nhất định cậu phải tới!”

Bỗng nhiên cô xoay người định bước ra ngoài. Đầu húi cua rất thương hoa tiếc ngọc, lúc này lại hạ giọng nói: “Như vậy không hay đâu, con gái nhà người ta mời cậu đến tiệc sinh nhật mà…”

Đỗ Vân Đình rất có phẩm hạnh, đã có Cố tiên sinh thì phải giữ khoảng cách với oanh oanh yến yến bên ngoài. Cậu hỏi đầu húi cua, “Cô ấy tên gì?”

Đầu húi cua nhìn cậu không tin nổi.

“Trời đựu! Đến cả tên người ta mà mày cũng không nhớ rõ sao?”

Rốt cuộc là thấy sắc quên bạn tới mức độ nào đây!

“Nói mau,” Đỗ Vân Đình cắt ngang lời cảm thán của cậu ta, “Tên là gì?”

Biểu cảm trên mặt đầu húi cua thay đổi liên tục, rốt cuộc miễn cưỡng trả lời: “Vương Thi Nhã.”

“Vương Thi Nhã…” Đỗ Vân Đình nhẩm lại cái tên này một lần, hơi quen quen. Cậu cũng không nghĩ nhiều, đuổi theo em gái kia hai bước gọi tên cô, “Vương Thi Nhã!”

Cô gái nhỏ ngoái đầu lại nhìn cậu chăm chú. Đỗ Vân Đình bước lên trước, đến khúc quanh không người, cậu trả lại tấm thiệp mời vào tay cô gái.

“Xin lỗi,” cậu khách khí nói, “Tôi thật sự không thể đến.”

Câu nói kia vừa dứt, hốc mắt cô gái nhỏ chợt đỏ lên. Cô hít mũi, nói: “Cậu biết rồi đúng không?”

Biết gì?

Đỗ Túng Túng không nắm được ý chính trước đó, cũng chẳng biết gì, đành phải gật đầu với cô, “… Ừ.”

“Cậu không muốn nhận lời tỏ tình của tôi, nên dứt khoát không đến sao?”

“… Ừ.”

Thế mà là tỏ tình! May mà chối không đến!

“Cậu…”

Cô gái cũng mạnh mẽ, dù hốc mắt ầng ậc nước nhưng vẫn cứng rắn nói: “Chẳng có gì to tát cả. Chuyện này vốn phải là hai bên cùng có ý với nhau, nếu cậu không thích thì để tôi xóa lời tỏ tình trên tường đi.”

Đỗ Vân Đình: “…”

Cậu đã nhớ ra nhìn thấy tên em gái này ở đâu rồi.

Đây chẳng phải là chuyện hai hôm trước sao?

Mồ hôi lạnh của Đỗ Vân Đình sắp tuôn ra, vội vàng nhét thẻ người tốt cho em gái. Em gái sửng sốt nhận lấy, chỉ lấy tờ khăn giấy lau nước mắt xong mới hỏi cậu một câu: “Có phải cậu có người thích rồi không?”

Đỗ Vân Đình nghĩ lại, cẩn thận sửa lời cho cô, “Người đang hẹn hò với tôi, là người tôi thích.”

Cậu dừng một chút rồi bổ sung: “Cậu xứng đáng tốt hơn.”

Có thể nói là câu trả lời max điểm khát vọng sống.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, không nói gì chỉ quay người bỏ đi. Đỗ Vân Đình giải quyết đóa hoa đào này xong, lúc về lớp còn thấy thật nguy hiểm.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Cố Lên, người trong lớp vẫn đang thảo luận chuyện Vương Thi Nhã tới đưa thiệp mời cho cậu. Đã xinh đẹp lại còn điều kiện gia đình tốt, khá có hương vị bạch phú mỹ, mấy nam sinh lại gần, hào hứng hỏi chuyện Đỗ Vân Đình. Đỗ Vân Đình trả lời qua loa vài câu cho xong, vừa nói vừa cẩn thận xoay mặt nhìn biểu cảm của người bên cạnh.

Nhìn một phát biết ngay xong đời, tốc độ làm bài của Cố tiên sinh đã chậm hơn rồi!

Bình thường Cố Lê làm bài cứ như lướt đề, nhìn đề một lượt là có thể làm bài không cần ngẩng đầu lên, cơ bản vẫn luôn duy trì tần suất siêu cao hai phút xong một câu hỏi lớn. Bây giờ Đỗ Vân Đình quan sát hắn mấy phút, rõ ràng tốc độ của người kia đã giảm đi, một lúc lâu mới vẽ được vài đường vô nghĩa lên bài làm.

Đỗ Túng Túng hoảng hốt, thử thăm dò vỗ vỗ hắn.

“Anh Lê?”

Cố Lê không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Học đi.”

Đỗ Vân Đình nói: “Bài tập hôm nay…”

Một lát sau, một chồng bài tập được đặt trước mặt cậu, gấp ba lần bình thường.

Đỗ Túng Túng: “!!!”

Này là xả giận đúng không!

Nhưng chẳng qua cách Cố tiên sinh nổi giận cũng rất có phong cách riêng, người khác tức giận toàn tìm chỗ xả, còn Cố tiên sinh tức giận thì sẽ tăng thêm bài tập cho cậu làm…

Đỗ Vân Đình không dám trêu chọc hắn, thành thật vùi đầu làm. Lần này thật sự nhiều quá, cậu làm mãi cho tới lúc về đến nhà Cố tiên sinh vẫn chưa xong, cuối cùng gật gà gật gù, suýt thì ngủ say.

Cố Lê dừng bút trong tay, yên lặng nhìn cậu một lát rồi ôm cậu vào giường. Kéo chăn ra, thiếu niên nằm vào trong, cậu duỗi người khẽ hừ một tiếng.

Mặt cậu rất nhỏ, dưới ánh đèn mờ ảo như được phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhè nhẹ. Một góc áo nhỏ của Cố Lê bị cậu nắm trong tay, thiếu niên ghé lại gần, mớ ngủ chép miệng một cái rồi gọi.

“Anh Lê…”

Trong đầu Đỗ Vân Đình rất tỉnh táo, quyết định làm Cố tiên sinh bớt giận, mượn lời nói mớ không ngừng thổ lộ những câu tâm tình, “Muốn anh…”

Một lúc lâu sau bên giường vẫn không có tiếng trả lời. Sau đó, giọng nói của Cố Lê vang lên, không mặn không nhạt.

“Muốn anh làm gì?”

Đỗ Vân Đình lẩm bẩm.

“Muốn anh hôn hôn…”

Cuối cùng lại bổ sung một câu, “Chỉ muốn anh hôn.”

Đã nói đến mức này rồi, Cố tiên sinh không ghen đâu nhỉ?

Kết quả Cố Lê lại dừng lại một chốc, ngược lại hỏi cậu: “Vương Thi Nhã thì sao?”

“…”

Xong, xem ra không dễ vượt qua chuyện này được rồi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.