Tường Vi Ngược Lối

Chương 10



Từ góc độ của Lộ Tri Nghi, giáo viên dạy được hóa lớp 11 thì sao lại không biết làm bài lớp 12 chứ.

Đúng là bài tập này hơi khó, có hai bài thật sự khiến cô thấy khó nhằn, cô vốn định buổi chiều đến thư viện tính toán kỹ lại, nhưng nếu bây giờ đã gặp được giáo viên chuyên hóa rồi thì sao cô không nắm lấy cơ hội mặt đối mặt phụ đạo này nhỉ.

Nhưng mà không biết anh có đồng ý hay không.

Lộ Tri Nghi chỉ vào một chỗ trống: “Là bài này ạ, em không hiểu lắm.”

Trình Tố: “…”

Trình Tố nghĩ đến các khả năng, chỉ không nghĩ rằng cô sẽ nhờ mình phụ đạo học cho cô.

Nhưng cũng bởi vậy mà đoán được, thầy Thành thật sự có lẽ là một giáo viên hóa.

Thấy Trình Tố không nói gì, Lộ Tri Nghi dè dặt hỏi: “Thầy có biết không ạ?”

Trình Tố chưa từng cạn lời như vậy.

Anh đọc bài tập mà Lộ Tri Nghi chỉ, không biết sao mà lại duỗi tay.

Hình như Lộ Tri Nghi đã hiểu, cô lập tức lấy bút từ trong cặp ra.

Trình Tố mở nắp bút, viết một hàng phương trình xuống một đống ký hiệu hóa học phức tạp và biểu đồ thí nghiệm.

“Dung dịch màu tím C chứa KFeO, KC… Dung dịch chuyển sang màu đỏ chứng minh trong A chứa Fe, trong dung dịch chua hoặc trung tính, KFeO sẽ trở về thành Fe-…”

Tuy giọng anh lúc nói chuyện có vẻ hờ hững nhưng lại thong thả, nghe rất ôn hòa, cho đến khi anh nói xong, Lộ Tri Nghi vẫn đang đắm chìm trong âm sắc này, chưa hoàn hồn.

“Hiểu không?” Trình Tố buông bút.

Lộ Tri Nghi khựng lại, nhìn xuống phương trình anh viết, ngay cả chữ anh cũng đẹp nữa.

Cô thực sự chẳng tập trung nổi.

“Rồi ạ.” Lộ Tri Nghi chột dạ gật đầu, “Cảm ơn thầy Thành.”

Trình Tố không biết mình đang nghĩ gì, ngay cả chuyện vớ vẩn như giảng bài mà anh cũng làm.

Nhưng từng chữ thầy mà Lộ Tri Nghi thốt ra lại cứ khiến tim anh mềm nhũn.

“Vậy tôi đi trước đây, tôi có việc.”

Trình Tố đứng dậy chào, Lộ Tri Nghi cũng đứng lên cúi người, “Chào thầy Thành ạ.”

Tầm mắt dõi theo bóng lưng người đàn ông, Lộ Tri Nghi nhìn thấy anh xuyên qua đường, lên một chiếc xe, xe nhanh chóng lái đi, chỉ còn bụi bặm bị gió cuốn lên dưới ánh nắng.

Lộ Tri Nghi quay đầu lại, tầm mắt chậm rãi dừng ở trên bàn.

Cái bút mà anh vừa viết, cô cầm lên, xúc cảm khó tả lặng lẽ trào dâng trong lòng.

Trên xe.

Trì Duệ vừa lái xe vừa cười Trình Tố, “Bạn gái à?”

Trình Tố kéo cổ áo bị thắt chặt, “Không thân, trùng hợp gặp thôi.”

Trì Duệ chẳng tin người không thích tiếp xúc như Trình Tố lại có lúc “trùng hợp” như vậy, anh ta nhìn Trình Tố, “Sao, em mà anh cũng giấu à?”

“…”

Một lát sau, Trình Tố kể cho Trì Duệ nghe một loạt chuyện Lộ Tri Nghi tự nhiên nhận anh là thầy, rồi trở thành hàng xóm.

“Vãi, phim truyền hình cũng không dám biên như vậy đâu.” Trì Duệ nghe xong cảm thấy không thể tin nổi, “Nên là vừa nãy anh giảng bài hóa cho em ấy hả?”

Trình Tố cũng thấy mình khó tin, “Ừ.”

Trì Duệ nghẹn lời vài giây, trả lời Trình Tố bằng một ngón tay cái, “May mà lúc đi học thành tích của anh tốt nhất trong lớp, không thì hôm nay lòi ra rồi.”

Hai người im lặng một lát, Trì Duệ lại nhìn Trình Tố, “Từng hối hận chưa?”

Trình Tố: “Cái gì?”

“Lúc ấy thành tích của anh giỏi như vậy…” Giọng Trì Duệ hơi trầm xuống, như đang thấy tiếc, “Đáng lẽ anh sẽ tốt hơn nữa, chứ không giống bây giờ.”

Trình Tố lại cười, “Bây giờ có gì không tốt à.”

Tốt và không tốt, đều chỉ là nhận thức trong mắt người khác thôi.

Đối với Trình Tố mà nói, được sống là đủ rồi.

Từ nhỏ anh và Trì Duệ cùng lớn lên ở một viện phúc lợi, viện phúc lợi nhỏ cũng giống một thế giới cá lớn nuốt cá bé, lúc ấy bọn họ nhỏ nhất, luôn bị mấy đứa trẻ lớn bắt nạt, thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nếu không phải năm mười hai tuổi Lương Mỹ Lam đi tài trợ cho bọn họ, bây giờ bọn họ ở đâu, không ai biết được.

Lương Mỹ Lam tài trợ sinh hoạt và giáo dục cho họ, nhưng 18 tuổi, trưởng thành rồi, bị sắp xếp đến club của bà ấy làm việc.

An Ninh gần biên giới, mấy năm trước vũ trường cực kỳ hỗn loạn, dân chơi ngoài biên giới hễ không vui một cái là có thể rút súng ra bất cứ lúc nào. Mà Trình Tố và Trì Duệ là những đứa trẻ trung thành nhất của Lương Mỹ Lam, đã giúp Lương Mỹ Lam giải quyết mọi khó khăn nhờ vào sự gan dạ sáng suốt được mài giũa từ nhỏ.

May mà những năm gần đây có chính sách xử phạt mạnh tay, những nơi ồn ào nhất đã nề nếp hơn nhiều, tuy thỉnh thoảng cũng có kẻ gây chuyện nhưng hầu hết là người say hoặc là mấy thanh niên ương bướng mới ra đời, Trình Tố và Trì Duệ nhìn đã thành quen, đối với bọn họ mà nói, chỉ là chuyện thường thôi.

Bọn họ là người từ lâu đã sống trong bóng tối, không quan tâm đến mọi thứ.

Bao gồm cả cái chết.

“Đặt bàn ở nhà hàng của ai?” Trình Tố chuyển đề tài.

Hôm nay bọn họ ra ngoài đáng lẽ là đặt bàn cho sinh nhật của Lương Mỹ Lam, ai ngờ Trì Duệ nói: “Không cần nữa, Giang Ánh Nguyệt nói cô ta tài trợ.”

Vậy thì đỡ việc.

Trình Tố nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, anh định chợp mắt một lúc, lại thấy điện thoại vang lên một tiếng.

Là thông báo tin nhắn của ngân hàng.

“Thẻ số đuôi 9903 của bạn được chuyển 3000 nhân dân tệ.”

Lại là khoản tiền mỗi tháng chuyển đến đúng giờ.

Thật ra sau khi trưởng thành, Trình Tố đã lờ mờ đoán ra nguồn gốc của số tiền.

Lúc 10 tuổi, có một người phụ nữ từng đến thăm Trình Tố, sau đó Trình Tố nghe thấy cô ta nói chuyện với viện trưởng: “Ông ngoại của nó không chịu nhận nó, tôi chỉ có thể làm hết sức mình thôi.”

Từ lúc đó Trình Tố liền biết, anh có cả ông ngoại.

Làm hết sức mình đó có lẽ là 3000 tệ bố thí mỗi tháng sau khi anh 18 tuổi.

Đó là giá trị của Trình Tố trên thế giới này.

Chuyện Lộ Tri Nghi từ chối Tần Tiêu Nam nhanh chóng truyền đến tai Lộ Hoằng.

Đúng lúc ông đi công tác về, ngay ngày hôm đó liền đón Lộ Tri Nghi về nhà, chắc chắn lại là một trận trách mắng.

“Sao con chẳng lễ phép chút nào vậy, nhà chú Tần mời con ăn cơm, Tiêu Nam tự đến đón con, con lại bỏ đi?”

Lộ Tri Nghi cúi đầu, “Nhưng tại sao con lại phải đi ạ?”

Cô thở dài: “Bố ơi, con không muốn đi.”

Giọng điệu Lộ Hoằng trở nên nóng nảy, “Con không muốn? Làm gì có chuyện muốn gì thì làm nấy? Thế bố muốn không kiếm tiền không nuôi gia đình, muốn ăn nhậu chơi bời mỗi ngày, muốn không phải bôn ba thế này, bố có được làm không?”

Lộ Tri Nghi: “…”

“Bố đặt một bàn ở nhà hàng của dì con vào ngày mai rồi, con xin lỗi người ta cho tử tế.”

Giang Ánh Nguyệt cũng nhân cơ hội chọc ngoáy: “Tri Nghi, con nghe lời đi, đừng chọc bố con giận suốt như thế, bố con…”

“Cô im đi.” Lộ Hoằng đột nhiên nhắm mũi nhọn vào Giang Ánh Nguyệt, “Tôi đi công tác, cô điều cả tài xế đi, nếu trên đường tự học về nhà Tri Nghi xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Giang Ánh Nguyệt sửng sốt, ả ta đang định giải thích thì Lộ Hoằng đã chắp tay rời đi, “Chẳng có ai bớt lo!”

Trong phòng khách còn lại Giang Ánh Nguyệt và Lộ Tri Nghi đứng như trời trồng.

Lúc này Giang Ánh Nguyệt mới bình tĩnh lại, “Bị điên à? Ăn phải pháo chắc?!”

Lộ Tri Nghi cũng lờ mờ cảm thấy Lộ Hoằng hơi nóng nảy hơn bình thường, đoán có lẽ lần này bố đi công tác không thuận lợi, cô đành phải tạm thời đè nén cảm xúc của mình lại.

Đạo lý của người lớn nghe có vẻ đều đúng cả, mỗi người sống trên thế giới này đều có những chuyện không thể làm gì khác được.

Nhưng chẳng lẽ cái giá của việc trưởng thành là làm trái với lòng mình sao?

Tối nay ở nhà, Lộ Tri Nghi nghĩ nhiều, khó ngủ.

Bởi vì chiều ngày mai phải về trường, Lộ Hoằng nhân dịp nghỉ nửa ngày cuối cùng hẹn người nhà họ Tần đến nhà hàng của Giang Ánh Nguyệt.

Tuy không muốn nhưng vì bố, vì đạo lý từ miệng người lớn, Lộ Tri Nghi vẫn đến.

Nhà hàng Giang Ánh Nguyệt mở là Lộ Hoằng cho tiền đầu tư, bình thường chuyên tiếp đãi mấy vị phu nhân giàu có, đáng lẽ hôm nay là muốn toàn tâm toàn ý tổ chức sinh nhật cho Lương Mỹ Lam, ai ngờ Lộ Hoằng đột ngột muốn mời người nhà họ Tần ăn cơm ở đây.

Ả ta không dám phản đối, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Giữa hai phòng là một tấm bình phong, bên nhà họ Lương đến trước.

Lương Mỹ Lam đón sinh nhật 49 tuổi, tuy không phải số tròn nhưng đúng dịp Lương Triển Triển được nghỉ, bèn gọi mấy bạn bè thân thiết đến cùng nhau chúc mừng.

Trình Tố và Trì Duệ là con nuôi, tất nhiên cũng phải đến.

Trước khi đến Lương Triển Triển còn gọi riêng dặn dò hai người, “Nhà hàng của Giang Ánh Nguyệt rất cao cấp, hai người đừng mặc giống đại ca xã hội, nói sao thì đây cũng là sinh nhật của mẹ em, giữ thể diện xíu nhé.”

Cô bé nói vậy, trước khi đi Trì Duệ kéo Trình Tố đi mua mỗi người một bộ tây trang.

Chẳng qua bình thường Trì Duệ buông thả quen rồi, dù mặc tây trang vẫn cà lơ phất phơ như vậy. Còn Trình Tố, mặc đồ nghiêm chỉnh vào, không hề có cảm giác không hợp.

Trì Duệ luôn nói bản thân anh mang một năng lực đặc biệt, rõ ràng có khí chất khiến những hạng du côn nhìn thấy anh là đi đường vòng, nhưng thay quần áo thì lại cực kỳ giống quý công tử nhà giàu.

Chẳng trách lại làm cô nhóc như Lộ Tri Nghi hiểu lầm.

Lúc hai người vào phòng, Giang Ánh Nguyệt đang kính rượu Lương Mỹ Lam: “Dì Lam, chúc dì năm nào cũng có ngày này, Ánh Nguyệt mong mình luôn được dì chiếu cố ạ.”

Miệng ả ta ngọt, luôn dựa vào bản lĩnh này để lừa Lộ Hoằng.

Nhưng thực chất là người thế nào, ai cũng biết.

Lương Mỹ Lam vui vẻ nhận ly này của ả ta.

Kính rượu xong, Giang Ánh Nguyệt xin lỗi nói phải đi, không thể ở lại ăn cơm cùng được.

“Tên đó muốn đưa cô con kế sao chổi kia đi liên hôn với nhà họ Tần, ở ngay bên cạnh, con phải qua đó cùng.”

Lương Mỹ Lam ra vẻ đã hiểu: “Đi đi, thu xếp cho tốt chuyện nhà.”

Nhưng như thể chịu thiệt thòi gì to lớn lắm, Giang Ánh Nguyệt căm giận nói: “Nhà cái gì chứ, con còn không có quyền dùng xe đây này, ngày nào tên kia cũng kêu tài xế đi đón con gái bảo bối của mình tan học, con dùng xe mấy ngày thôi mà cũng bị mắng, dì Lam dì nói đi, dựa vào cái gì chứ.”

Lương Mỹ Lam chỉ cười. “Làm mẹ kế, bao dung một chút.”

Giang Ánh Nguyệt hừ một tiếng, “Chờ xem, con không dễ chọc như vậy đâu.”

Trình Tố không có hứng thú với chuyện nhà người ta, anh cởi áo khoác treo trên lưng ghế, cùng Trì Duệ chào hỏi mọi người, định ra ngoài hút điếu thuốc.

Anh lấy bật lửa bước đến khu hút thuốc, lúc đi qua bức bình phong đó, anh nhìn thấy cửa phòng đối diện mở.

Có năm sáu người ngồi trước chiếc bàn pha lê tròn tinh xảo.

Bóng dáng Lộ Tri Nghi bỗng lọt vào trong mắt.

Trình Tố hơi khựng lại.

Nhớ tới những gì Giang Ánh Nguyệt vừa nói.

Con kế…

Cô chính là con gái kế của Giang Ánh Nguyệt?

Cô gái bị bố sắp xếp để liên hôn đó?

Trong lúc nhất thời, Trình Tố không thể lồng ghép cô gái cúi đầu im phăng phắc trước mắt với cô gái tự tin diễn thuyết tiếng Anh lưu loát nhìn thấy trong điện thoại Lương Triển Triển lại với nhau.

Thế giới thật sự rất nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến người ta hoài nghi, có phải vận mệnh đang cố tình sắp xếp gì đó hay không.

Không nhìn nữa, Trình Tố bước đến khu hút thuốc.

Khu hút thuốc của nhà hàng ở bên cạnh nhà vệ sinh, một căn phòng có cửa sổ thông gió.

Trình Tố đứng ở cửa sổ lấy bật lửa ra, khoảnh khắc ngọn lửa vụt lên, anh nhớ đến những lời mà Giang Ánh Nguyệt đã từng nói trước mặt Lương Mỹ Lam.

“Thêm một người cướp miếng ăn.”

“Ngủ không ngon liền mua cho nó một căn chung cư ở gần trường học.”

“Mẹ chạy ra nước ngoài hưởng phúc, ném tay nải cho bọn con.”

Bố mẹ ly dị, rời đi nhiều năm lại bị mẹ đưa về, bị bố yêu cầu liên hôn, còn dính phải một người mẹ kế không dễ chọc như vậy.

Thế giới mà Lộ Tri Nghi ở, hình như cũng không tốt như anh nghĩ.

Dần dần đoán ra những chuyện Lộ Tri Nghi đang trải qua, Trình Tố nhíu mày, bị tàn lửa bám lên tay mà không để ý.

Anh cúi đầu phẩy tàn lửa, đang định dập thuốc thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng va chạm.

Hình như có người đang ở cửa nói chuyện.

“Cậu có ý gì?”

“Cậu nghĩ là gì?”

“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rất rõ ràng, quyết định của bố mẹ không đại biểu cho sự ràng buộc mối quan hệ của chúng ta, hơn nữa lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cậu đã nói rồi, cậu sẽ không thích tôi!”

“Tôi thay đổi quyết định rồi.”

“?”

“Tôi quyết định sẽ nghe lời bố mẹ tôi, đi Úc, đi học với cậu, tốt nghiệp rồi kết hôn.”

“…”

Lộ Tri Nghi ở trong cái phòng đó sắp không thở được nữa, nhân lúc đi vệ sinh ra ngoài hít thở một lát, nhưng không ngờ Tần Tiêu Nam cũng đi ra theo, bây giờ còn nói như vậy.

Vui buồn thất thường, đúng là tên điên.

“Đừng nói nữa.” Lộ Tri Nghi lạnh lùng trả lời cậu ta: “Tôi sẽ không thích cậu đâu.”

Tần Tiêu Nam cười, hếch cằm nhìn cô một cách khinh miệt, “Sao, thích cái tên hôm qua à?”

Tuy không cố ý nghe lén cuộc đối thoại, nhưng nghe Tần Tiêu Nam hỏi câu đó, Trình Tố đứng sau cửa vẫn hơi chấn động.

Bên ngoài im lặng vài giây, Trình Tố đợi rất lâu, mới nghe thấy cô gái ung dung nói: “Đúng vậy, cho nên cậu đừng nghĩ nữa, chúng ta không có khả năng đâu.”

Lộ Tri Nghi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Tần Tiêu Nam, cô nói xong xoay người đi, nhưng không ngờ phía sau là một căn phòng trống, cô vừa mới vào nhầm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trình Tố đứng ở cửa sổ.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí như bỗng cô đọng lại trong khoảnh khắc đó.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.