Từ sau khi xém nữa ngã dưới bóng cây đó, Lộ Tri Nghi không hề đến thư viện cũ đang sửa sang kia nữa.
Cũng chưa gặp lại người đàn ông kia.
Tuy rất nhiều lần, Lộ Tri Nghi từng lặng lẽ đi qua những nơi hai người từng gặp mặt, cô nghĩ không biết có gặp lại một lần nữa hay không, sau đó nói cảm ơn anh.
Tiếc là không như mong muốn.
Giáo viên học sinh cộng thêm công nhân viên của trường tổng cộng mấy ngàn người, nếu anh thật sự là giáo viên hóa khối 11 mới đến, không ở cùng một tòa, không gặp nhau là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa sắp hai tuần trôi qua rồi, có lẽ anh đã quen trường, sẽ không lạc đường nữa.
Trong tiết học hôm nay, Lộ Tri Nghi đang xem qua bài tập, Sở Nghiên và mấy bạn cùng lớp vội vàng chạy vào phòng học kéo cô:
“Tri Nghi đi nhanh lên, xem trai đẹp!”
Lộ Tri Nghi đè trang giấy, người không nhúc nhích, “Đi đâu?”
Sở Nghiên thần bí ghé vào tai cô, “Hôm nay có hoạt động tương tác thầy trò ở hội trường nhỏ, giáo viên hóa mới đến mà mình kể với cậu sẽ đánh đàn đấy, tuyệt vời, mọi người đều đến hội trường nhỏ xem rồi, nhanh lên!”
Lộ Tri Nghi sửng sốt.
… Giáo viên hóa?
Là người đàn ông kia sao?
Bàn tay đang đè lên trang giấy bỗng nhẹ tênh, Sở Nghiên thấy thế trực tiếp kéo lấy cô còn đang do dự, “Nhanh lên nhanh lên.”
Mấy cô gái chạy ra khỏi phòng học.
Nhưng vừa chạy xuống cầu thang lại đụng phải giáo viên chủ nhiệm là lão Trương, lão Trương thấy các cô chạy vội vàng, bèn nhíu mày hỏi: “Đang đi đâu đây.”
Sở Nghiên lanh lẹ, phản ứng nhanh, lập tức trả lời: “Bọn em không đi đâu hết, xuống tầng hít thở không khí thôi ạ!”
Lão Trương vẫy tay ý bảo các cô ấy đi, nhưng gọi Lộ Tri Nghi lại: “Lộ Tri Nghi em đợi một lát, đúng lúc thầy đang định tìm em.”
Lộ Tri Nghi: “…”
Sở Nghiên và những cô gái khác đành phải nhìn Lộ Tri Nghi bằng ánh mắt tiếc nuối, sau đó buông tay cô ra, đi đến hội trường.
Sau khi các cô ấy đi, trái tim đập loạn xạ của Lộ Tri Nghi cũng dần bình tĩnh lại.
Cô sao vậy chứ, sao cũng điên theo vậy.
Bình thường trở lại, Lộ Tri Nghi hỏi lão Trương: “Thầy Trương, thầy tìm em có chuyện gì ạ.”
“Không có chuyện gì to tát lắm.” Lão Trương cười, “Còn 60 ngày nữa là thi đại học rồi, trường định tổ chức một buổi lễ tuyên thệ vào thứ hai tuần sau, mong lúc đó em sẽ lên bục diễn thuyết với tư cách là học sinh ưu tú.”
Lộ Tri Nghi ngẩn người: “Em ạ?”
Cô mới chuyển đến hơn một tháng thôi.
“Thầy ơi, em là học sinh chuyển trường, không thích hợp lắm đâu ạ.”
“Học sinh chuyển trường thì sao, với tư cách là học sinh xuất sắc đầu tiên nhận được offer của đại học nước ngoài, em hoàn toàn có tư cách.”
“…”
Mười phút sau, Lộ Tri Nghi về phòng học.
Bọn Sở Nghiên cũng đã về trước khi chuông reo, mấy cô gái che miệng cười, mặt như hoa đào hồng phấn.
Vừa ngồi xuống, Sở Nghiên đã nói với Lộ Tri Nghi: “Không được xem màn biểu diễn của thầy Thành, cậu lỗ to rồi, đáng lắm luôn, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một người đàn ông đàn piano mà dịu dàng như vậy, thầy ấy còn dạy hóa nữa!”
Lộ Tri Nghi cầm bút, cố gắng phác họa lại trong đầu cảnh mà Sở Nghiên miêu tả, qua một lúc lâu, cô mới quay đầu hỏi Sở Nghiên:
“Có phải thầy ấy cao, đeo kính gọng vàng đúng không?”
Sở Nghiên há hốc mồm: “Sao cậu biết?”
“…” Là anh ấy thật.
Thầy Thành.
Đọc cái tên này, Lộ Tri Nghi nhớ lại bàn tay đặt bên hông mình hôm đó, nhớ lại lúc ấy mình không biết nên làm gì, thậm chí là nhớ cả mùi hương trên người anh lúc anh lại gần cô.
Vành tai Lộ Tri Nghi bỗng đỏ ửng, cô vội vàng đọc sách bài tập, cố gắng khống chế mấy hình ảnh kỳ lạ trong đầu.
Thế giới này thật nhỏ, cũng thật trùng hợp.
–
Từ sau khi mái tóc đỏ của Lương Triển Triển bị ép nhuộm lại, cuối cùng Trình Tố đã được sống hai tuần gió êm sóng lặng.
Chiều nay, Trình Tố nhận được điện thoại của Lương Mỹ Lam, bảo anh đến nhà một chuyến.
Lương Mỹ Lam là mẹ của Lương Triển Triển, đồng thời là sếp lớn nhất của Toản Hào.
Lương Mỹ Lam ở trong một biệt viện kiểu Trung Quốc ở ngoại thành An Ninh. Thời còn trẻ bà ấy vất vả ra sức làm ăn, bây giờ kinh doanh ổn định, hầu hết thời gian là ở nhà nghe kinh Phật, nuôi hoa cỏ.
Trong sân, Trình Tố mới vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng càu nhàu:
“Dì Lam, dì nói xem có phải năm nay vận số con không may mắn không, ngày lành đến rồi, nhưng lại có người cướp miếng ăn.”
“Mình thì chạy ra nước ngoài hưởng phúc, ném lại gánh nặng cho chúng con, làm gì có đạo lý này?”
“Đã nói là đi Nhật ngắm hoa anh đào với con rồi, con gái anh ta nói một câu ngủ không ngon là anh ta liền mua một căn chung cư ở gần trường cho nó, căn bản là tên đó không để con vào mắt!”
Lương Mỹ Lam mặc thiền phục cài nút màu đen, cầm chén trà im lặng nghe, thỉnh thoảng trả lời một câu, “Là mẹ kế rồi mà chút tức giận đó cũng không kìm nén được.”
Thấy Trình Tố vào, Lương Mỹ Lam vỗ bên cạnh, “A Tố, lại đây.”
Cô ta chỉ vào Giang Ánh Nguyệt ngồi đối diện, giới thiệu: “Ánh Nguyệt, con biết đúng không?”
Trình Tố gật đầu ngồi xuống, lại làm ngơ cái vẫy tay thể hiện ý tốt của Giang Ánh Nguyệt đối diện.
Trước đây Giang Ánh Nguyệt làm việc ở một club dưới tay Lương Mỹ Lam, xinh đẹp, còn biết làm việc, quen biết Lộ Hoằng trong một lần ông ta đến club xã giao nào đó, giở vài chiêu trò là đã bay lên đầu cành.
Chẳng qua dù có phú quý như thế nào, vẫn không lấn át được khí chất tục tằn tục khí từ trong xương cốt.
Giang Ánh Nguyệt biết Trình Tố lạnh lùng thanh cao, tuy mình đã trở thành một phu nhân có tiền nhưng nếu Trình Tố không để ả ta vào mắt, ả ta cũng không dám xen mồm vào.
Dù sao thì anh cũng là con nuôi của Lương Mỹ Lam, là người gan dạ nhất toàn bộ Lương thị.
Nếu Lương Triển Triển được người ta gọi là con gái của Thái Tử, thì Trình Tố chính là một nửa Thái Tử gia.
Huống chi vị Thái Tử gia này tàn nhẫn thế nào, người khác không biết, người làm giàu từ Lương thị như Giang Ánh Nguyệt biết rõ nhất.
Bởi vậy, Giang Ánh Nguyệt không ở lại mặt nóng dán mông lạnh làm gì. Dù sao hôm nay ả ta chỉ đến hiếu kính Lương Mỹ Lam như thường lệ, tiện thể nói xấu con gái riêng của chồng mình thôi.
Dù sao thì giới phu nhân nhà giàu không ai biết quá khứ của ả ta, chỉ khi ở trước mặt Lương Mỹ Lam, bản tính của Giang Ánh Nguyệt mới lộ rõ.
Giang Ánh Nguyệt đi, Trình Tố nói với Lương Mỹ Lam, “Con đã đến trường, không có chuyện gì to tát.”
Lương Mỹ Lam gật đầu, vê chuỗi Phật châu, nói: “Con và A Duệ đều đã quen tính Triển Triển rồi, mẹ để con bé đi học ở trường cao cấp vốn muốn để nó ra dáng con gái một chút, ai ngờ đi đâu con bé cũng ương bướng không coi ai ra gì như vậy.”
Trình Tố im lặng nghe, không lên tiếng.
Anh biết hôm nay Lương Mỹ Lam gọi anh đến chắc chắn không phải vì Lương Triển Triển.
Quả nhiên, một lúc sau, tay Lương Mỹ Lam dừng lại ở một viên ngọc lam trên Phật châu, xương tay thon gầy làm lộ ra bầu không khí nặng nề: “Tuần sau con đi Thành Nam, bên đó mới mở, mẹ lo một mình A Duệ không đảm được.”
Trình Tố không hề cảm thấy bất ngờ, “Vâng.”
“Thành Nam nước sâu, quyền quý tụ tập, các con phải ứng phó cho tốt.”
“Con biết rồi.”
Lương Mỹ Lam dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trở thành người đứng đầu vũ trường thành phố An Ninh, là dì Lam mà trong giới ai cũng biết, trong tay có mười mấy cửa hàng, tất nhiên không thể không có thủ đoạn và cách thức của mình.
Sắp xếp của bà ấy, Trình Tố sẽ không hỏi nguyên nhân.
Nói xong chuyện công, Lương Mỹ Lam một lần nữa cầm chén trà lên, khẽ thổi hơi trà, hỏi: “Bên kia vẫn gửi tiền hàng tháng cho con à.”
Trình Tố im lặng vài giây, “Đúng vậy.”
Lương Mỹ Lam ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Lúc này điện thoại trong nhà reo lên, Lương Mỹ Lam nhận điện thoại, đầu tiên là quở trách vài câu, tiếp theo lại không ngừng đồng ý với yêu cầu của người gọi điện một cách cưng chiều.
Trình Tố không cần nghe đã biết, chắc chắn là Lương Triển Triển gọi đến.
Quả nhiên, sau khi cúp máy, Lương Mỹ Lam nói với Trình Tố: “Lát nữa con đi giúp mẹ một chuyến, con nhóc này vứt đồ bừa bãi, nói là quên sách gì ở nhà rồi.”
“…”
Năm giờ chiều, Trình Tố không thể không lái xe đến trường một lần nữa.
So với những chuyện khác, đến trường Lương Triển Triển giả làm phụ huynh là chuyện mà anh cảm thấy nhàm chán và mất kiên nhẫn nhất.
Lúc còn trẻ gia cảnh của Lương Mỹ Lam phức tạp, vì không để con gái bị chỉ trích, từ trước đến nay bà ấy chưa từng công khai xuất hiện. Cho nên mấy năm nay, “phụ huynh” của Lương Triển Triển có thể nói là cưỡi ngựa xem đèn, căn cứ vào tình huống mà không ngừng đổi người.
Từ khi lớp 11 đút tiền chuyển sang trường tư này, hình tượng phụ huynh trở thành tự phụ kiêu ngạo, bởi vậy mà Trình Tố bị chọn, khoác lên áo gió văn nhã, mang dáng vẻ quý công tử, trở thành phụ huynh mà Lương Mỹ Lam chỉ định.
Đã là phụ huynh, hình tượng phải được thống nhất.
Trước khi đến trường, Trình Tố về nhà thay quần áo phù hợp, tiện thể đeo chiếc kính kia.
Lúc đến trường thì đã là nửa tiếng sau.
Xe đỗ sau cổng trường, Trình Tố không xuống xe luôn, đầu tiên anh nới lỏng cổ áo sơ mi, sau đó hạ cửa sổ xe, châm một điếu thuốc.
Hít một hơi, làn khói xám trắng bay vào trong không khí, lan đến cổng chính trường học.
Khuỷu tay Trình Tố dựa vào mép cửa sổ, dần dần, cảnh tượng hai tuần trước bỗng nhiên hiện lên trước mắt anh.
Ánh mắt bối rối không biết phải làm sao, gương mặt đỏ ửng trong chớp mắt, cùng với lời xin lỗi hoảng loạn lúc cuối cùng.
Trình Tố khẽ cười, dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, anh mở hộp đồ phía sau phanh tay.
Có một chiếc băng cá nhân hồng nhạt lẳng lặng nằm bên trong.
Tối đó cô đưa cho anh ở Toản Hào.
Đồ vật rất thiếu nữ, mặt trên in đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, mềm mại, như nụ hoa chưa nở.
Hiển nhiên, cô bé kia không nhận ra người mà mình gặp hai ngày trước sau là cùng một người.
Cầm trong tay ngắm vài giây, hút xong thuốc, Trình Tố cho băng cá nhân vào trong túi áo khoác, cầm mấy quyển sách ở ghế sau xuống xe.
Có lẽ là nhan sắc quá kinh người, hoặc là đến quá thường xuyên, tóm lại bảo vệ cổng trường đã quen mặt “phụ huynh” này, cười chào hỏi: “Em Lương Triển Triển lại gây rắc rối rồi à?”
Trình Tố ngây người, sau khi phản ứng lại bèn gật đầu, cũng lười giải thích nhiều.
Bảo vệ làm tư thế mời, còn nhìn anh bằng ánh mắt khá đồng cảm.
Thấy nhiều người phải mời phụ huynh rồi, nhưng chưa thấy ai cứ dăm ba bữa lại bị mời một lần cả.
Cũng may đang là giờ tan học, học sinh tốp năm tốp ba ra khỏi phòng học, Trình Tố đi được một đoạn, nhớ lại Lương Mỹ Lam nói là đưa đến lớp 7 khối 11, nhưng hai lần trước đến đây anh toàn đến văn phòng giáo viên, học sinh học ở tòa nào, anh không biết.
Cũng không có kiên nhẫn để đi tìm, đi hỏi.
Nghĩ nghĩ, Trình Tố quyết định mang sách đến phòng bảo vệ để Lương Triển Triển tự đến lấy, nhưng mà vừa mới xoay người, anh lại nhìn thấy một hình bóng hơi quen thuộc.
Một cô gái mặc đồng phục đứng trước mặt anh cách năm mét.
Cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt có vẻ kinh ngạc.
–
Lộ Tri Nghi không ngờ lại gặp được Trình Tố,
Bạn cùng lớp ở thành phố trước kia cô sinh sống gửi bưu thiếp cho cô, cô vừa từ phòng gửi nhận đồ đi ra thì đã nhìn thấy Trình Tố, ban đầu thấy bóng lưng hơi quen mắt, nhưng không chắc chắn, bèn lặng lẽ đi theo, đến khi anh bỗng nhiên xoay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau, theo bản năng, Lộ Tri Nghi nhìn sách anh đang cầm trên tay.
Quyển trên cùng là giáo trình hóa học lớp 11.
Tuy đã chắc chắn bảy tám phần từ chỗ Sở Nghiên, nhưng tận mắt nhìn thấy quyển “chứng cứ” này, tim Lộ Tri Nghi bỗng đập nhanh hơn,
Cô cụp mắt, vô tình chú ý đến bàn tay anh.
Hình dáng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên tay có gân xanh rất nhỏ, nhưng không hề mang lại cảm giác nặng nề.
Ngược lại, có một cảm giác tràn trề sức mạnh khiến người ta cảm thấy an toàn.
Lộ Tri Nghi nhớ đến lời Sở Nghiên nói với cô – “Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một người đàn ông đàn dương cầm mà lại dịu dàng như thế.”
… Bàn tay đẹp như vậy, đánh đàn chắc chắn rất êm tai.
Đầu Lộ Tri Nghi bị lấp đầy bởi dòng suy nghĩ cuồn cuộn, mà người đàn ông đối diện thì đã không còn nhìn cô từ nãy, anh bước đến gần cô, hình như là muốn ra khỏi trường.
Tim Lộ Tri Nghi đập càng lúc càng nhanh.
Giả vờ không quen biết
Hình như không được lịch sự cho lắm, lần trước ở thư viện, nếu không phải anh nhắc nhở kịp thời thì trán cô đã đâm thẳng vào cây rồi.
Nhưng chào hỏi?
Phải mở lời thế nào…
Anh đi càng lúc càng đến gần, Lộ Tri Nghi cứ bối rối mãi, cuối cùng thì việc giáo dục từ nhỏ đã khiến cô không thể giả vờ không quen biết người đã từng giúp đỡ mình, cho nên khoảnh khắc hai người tiến đến gần nhau nhất, cô ra quyết tâm, nhắm mắt hô lên:
“Chào thầy Thành ạ.”
Chân Trình Tố khựng lại: “…?”