Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 12: C12: Bất công



Trans: Uyên

Beta: Nê

———

“Ừ, cũng được.” Nguyễn Sơ Tinh cười nhẹ, Đàm Tễ còn chưa kịp vui mừng thì cô nói tiếp, “Chị còn tưởng cậu sẽ yêu cầu chị thêm Wechat. Chị nhắc này, nếu đã đổi yêu cầu khác rồi thì không có chuyện thêm Wechat đâu.”

Người đại diện làm sao có thể không thêm Wechat của nghệ sĩ chứ? Cũng chỉ có tên Đàm Tễ ngốc nghếch này hoảng sợ đến luống cuống không biết nên làm sao, sau này mới biết bản thân chịu thiệt thòi, vì thế nên mới ủy khuất nói: “Chị à, chị cũng xấu xa quá đi.”

Khó trách lúc đó cô dễ dàng đồng ý như vậy, hóa ra là có một âm mưu đang chờ đón cậu.

“Cậu suy nghĩ cho kỹ đi.”

Đàm Tễ do dự một lúc, cậu ngước nhìn ánh mắt có chút đắc ý của Nguyễn Sơ Tinh, lại tựa như có chút miễn cưỡng với yêu cầu mà mình vừa đưa ra, nhưng mà lỡ như cô không thêm Wechat thì làm sao đây?

“Hay… hay là…” Cậu cắn răng, “Hay là chị thêm Wechat em lại đi.”

Nguyễn Sơ Tnh nhịn cười, nhưng ngoài mặt lại giả vờ lạnh lùng: “Được thôi.”

Đáng ra lúc đầu đang rất vui vẻ mà bây giờ tâm trạng lại chùng xuống rồi, Đàm Tễ miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ nói với Nguyễn Sơ Tinh: “Vậy em về trước đây.”

Cậu còn chưa quay người, Nguyễn Sơ Tinh đã hôn lên ngón tay rồi đặt vào má cậu.

Đàm Tễ đơ người ra một lát, vành tai đã đỏ hết lên.

Cậu đột nhiên phản ứng lại, theo bản năng nắm lấy bàn tay cô đặt lên đôi môi ấm nóng của mình. Nguyễn Sơ Tinh giật mình, rút tay ra khỏi bàn tay cậu, sau khi chạy ra ngoài cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng là chính cô chủ động, tại sao cuối cùng người đỏ mặt lại là cô chứ?

Đàm Tễ đứng ngay đó rất lâu, lâu đến nỗi Diệp Diễm đã đi đến chỗ của cậu: “Nè, đứng đây làm gì vậy?”

Hắn cũng thấy nơi này không còn ai nữa.

Đàm Tễ thất thần trở về cùng Diệp Diễm, Diệp Diễm nghi hoặc nói với đồng đội: “Vừa nãy còn rất vui vẻ mà, hay là chịu đả kích gì rồi?”

Đàm Tễ ngồi vào chỗ, đột nhiên lại cong môi cười. Diệp Diễm kinh ngạc nhìn cậu, phát hiện nụ cười của cậu vừa có chút hoài nghi lại có chút ngốc nghếch, nhìn giống như thằng nhóc mới biết yêu vậy.

Máy quay lúc này không hướng về phía bọn họ, Diệp Diễm nghi ngờ hỏi: “Cậu bắt đầu yêu đương rồi đúng không?”

“Làm gì có.” Đàm Tễ trả lời, trong đáy mắt vẫn tràn đầy vui vẻ.

“…” Vậy mà nói không có? Diệp Diễm cạn lời rồi: “Cậu có thể kiềm chế một chút không? Đội thua vẫn đang nhìn cậu đấy.”

Đàm Tễ ngước đầu lên, nhìn phía đối diện có vài người đang trừng mắt nhìn mình, cậu không những không kiềm chế mà còn lộ liễu cười nhe cả răng, đôi mắt anh đào cũng cong cong lên.

Mấy người phía đối diện muốn mắng cậu nhưng đều mắng không thành tiếng.

Sự hưng phấn này kéo dài đến tận tối, Diệp Diễm hỏi cậu rất lâu mới biết được thì ra là cậu được hôn gián tiếp, Diệp Diễm nhịn không nổi liền xem thường cậu: “Cậu cũng quá không có tiền đồ rồi. Vậy sau này hôn trực tiếp chắc cậu phải mấy ngày mấy đêm ngủ không yên à?”

Hắn ta chỉ là đưa ra giả thiết, ai mà biết Đàm Tễ sau khi nghe xong liền tưởng tượng một chút, càng lúc càng vui vẻ.

Diệp Diễm: “…”

Nguyễn Sơ Tinh hiển nhiên không biết có người lại mất ngủ rồi, sau khi tách khỏi Đàm Tễ, tối đó cô lại được Hứa Diệc Nhiên mời đi ăn. Nguyễn Sơ Tinh nghĩ một lúc: “Để em mời anh.”

Hứa Diệc Nhiên cũng không từ chối, đến nơi anh ta tháo khẩu trang ra rồi ngồi xuống, ánh mắt có ý cười: “Em đang muốn hối lộ anh sao?”

Nguyễn Sơ Tinh chớp mắt một cách tinh nghịch, bồi thêm câu nói đùa: “Đúng vậy đó, mua chuộc được anh rồi thì anh phải chiếu cố các thực tập sinh trong công ty em nha.”

Anh ta bình thản hỏi: “Không phải Đàm Tễ, mà là tất cả thực tập sinh trong công ty sao?”

Nguyễn Sơ Tinh ho khan một tiếng, có cảm giác bí mật của bản thân bị người khác phát hiện: “Anh thấy em bất công ư?”

“Em nghĩ em rất công tâm sao?” Hứa Diệc Nhiên ngước mắt nhìn cô, khóe miệng lộ ra ý cười.

Nguyễn Sơ Tinh có chút ngượng ngùng rồi cười: “Người do em dẫn dắt, đương nhiên phải quan tâm chứ.”

Người đàn ông đối diện không lên tiếng, đáy mắt có ý cười nhẹ: “Bởi vì còn trẻ, còn có chút ngây thơ nên em xem cậu ta như em trai à?”

Nguyễn Sơ Tinh sững sờ một lát, hoang mang không biết phủ nhận như thế nào: “Đúng là tính tình của cậu nhóc ấy có chút trẻ con, nhưng về thực lực thì không thua kém bất cứ một thực tập sinh nào.”

Trong lòng Hứa Diệc Nhiên nhói lên vì ghen tị, anh ta thoáng thấy nụ cười trên khóe môi của cô khi nhắc đến Đàm Tễ, nhưng dường như cô vẫn chưa nhận ra cảm xúc của mình. Vậy nên anh ta mới ti tiện nói với cô rằng cô chỉ xem cậu ta là em trai.

Hứa Diệc Nhiên đưa thực đơn cho cô: “Vậy em phải liên lạc với anh nhiều lên, anh sẽ xem xét xem có nên giúp em đi cửa sau hay không.”

Tuy Tinh Thần Chi Danh không phải do anh ta làm chủ, nhưng với tư cách là một trong các nhà đầu tư, lời nói của anh ta nhất định có trọng lượng.

Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được cười: “Vừa nãy nói đùa với anh thôi.”

“Vậy anh có thể hiểu là, em thật ra không muốn liên lạc với anh?” Nụ cười trên môi Hứa Diệc Nhiên vẫn còn đó, ánh mắt lại có vài phần đáng sợ.

Cô có chút run sợ, theo bản năng phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”

“Nếu đã như vậy thì cứ liên hệ với anh thường xuyên đi.”

Cô còn chưa phản ứng lại thì đã bị Hứa Diệc Nhiên chiếm thế thượng phong rồi. Nguyễn Sơ Tinh có chút hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Hứa Diệc Nhiên mấy lần, vừa hay bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh ta, lúc này mới buông xuống hoài nghi trong lòng.

Tốc độ lên món của nhà hàng này rất nhanh, Nguyễn Sơ Tinh còn đang nghịch điện thoại, cô vừa thêm Wechat của Đàm Tễ, thằng nhỏ liền hỏi: [Chị chị chị, hôm nay chị đặc biệt đến là vì em à?]

[Không phải.] Nguyễn Sơ Tinh phủ nhận: [Tình cờ có chút việc cần làm, làm gì có thời gian rảnh mà đặc biệt gặp cậu.]

“Em mặc kệ, chị nhất định là đặc biệt đến gặp em.” Đàm Tễ vô cùng kích động.

Nguyễn Sơ Tinh bật cười, cái thằng nhóc này.

Nụ cười ngọt ngào của cô khiến Hứa Diệc Nhiên đau đớn, anh ta khẽ cười, nói: “Ăn cơm đi, đừng nghịch điện thoại nữa.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Tạ Đông Tự Xuân
3. Mùi Thơm
4. Hướng Dẫn Thuần Hóa Bệnh Kiều
=====================================

Sự dịu dàng đó luôn khiến người ta khó có thể kháng cự. Hứa Diệc Nhiên chính là một người như vậy, cho dù là trong sự dịu dàng đó ẩn chứa con dao, cũng sẽ khiến người ta muốn cam tâm tình nguyện đắm chìm.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Nguyễn Sơ Tinh đeo khẩu trang rồi tạm biệt anh ta, Hứa Diệc Nhiên giơ tay định vén tóc cho cô. Ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào thì Nguyễn Sơ Tinh theo bản năng tránh đi, lùi về sau một bước, cười nói: “Em về trước đây.”

Lúc trước khi Đàm Tễ ôm cô, anh ta đều nhìn thấy. Cô có thể cùng người khác làm những hành động thân mật như vậy, mà anh ta chỉ động một ngón tay cũng không được.

Hứa Diệc Nhiên cố nén sự lạnh lùng, ôn nhu nói: “Chú ý an toàn nhé.”

Vốn dĩ đây chỉ là một buổi hẹn giữa những người bạn bình thường, ai mà biết ngày hôm sau Nguyễn Sơ Tinh lại trở thành nhân vật chính trên bản tin tầm phào đó. Cô liếc mắt nhìn tiêu đề — Mối quan hệ của Hứa Diệc Nhiên bị phanh khui! Tham gia tuyển nghệ sĩ nhưng lại hẹn hò với một cô gái bí ẩn.

Nguyễn Sơ Tinh cười phá lên, trong ảnh không có mặt chính diện của cô, bức ảnh cuối cùng là Hứa Diệc Nhiên vén tóc cho cô trông có chút ái muội, xét qua tổng thể, sợ rằng chỉ có người đặc biệt thân thuộc mới có thể nhận ra cô.

Lôi Nhất Đồng đi vào trong, đường như đang tìm cô tính sổ: “Cô gái bí ẩn, cậu và Hứa Diệc Nhiên là như thế nào?”

Nguyễn Sơ Tinh nghe xong cách xưng hô này lại cười, ai có thể tin rằng một người đại diện như cô hằng ngày đều xuất hiện trên các tiêu đề tầm phào đó chứ.

“Đừng có cười, yêu đương thật rồi hả?” Lôi Nhất Đồng một mặt đầy buồn bã, “Cậu có xứng với Đàm Tễ không? Tại sao cậu có thể phụ cậu ta như vậy chứ? Cậu nhóc đó vì cậu mà bỏ ra bao nhiêu cậu có biết không? Cậu ta nỗ lực bao nhiêu cậu có biết không? Hơn nữa cậu ta còn thầm thích cậu rất…”

“Dừng lại.” Nguyễn Sơ Tinh liếc sơ qua máy tính: “Ở đây có một chương trình hài kịch, là đối thoại với nhau, cậu có muốn đi xem không?”

“Nè!” Lôi Nhất Đồng thiếu chút tức đến phát khóc.

“Được rồi, mình với Hứa Diệc Nhiên chỉ là ăn bữa cơm thôi mà. Mình đã bị tế lên loại tiêu đề này mấy lần rồi chứ? Cậu còn không tin ư?” Nguyễn Sơ Tinh dở khóc dở cười: “Lần trước còn không phải nói mình được tổng tài của công ty giải trí nào đó bao nuôi sao?”

Biên soạn tài liệu một năm Nguyễn Sơ Tinh lên hot search cộng lại còn nhiều hơn minh tinh tuyến mười tám.

“Vậy cậu không giải thích với Đàm Tễ sao? Lỡ như cậu ta cho là thật thì sao đây?”

Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy buồn cười: “Cậu ấy cho là thật thì là thật à, liên quan gì tới mình đâu.”

Lôi Nhất Đồng còn định nói thêm gì đó, Nguyễn Sơ Tinh đã cầm tài liệu, vỗ vai anh ta: “Lát nữa họp đã chuẩn bị xong chưa? Nhanh đi!”

Lôi Nhất Đồng miễng cưỡng đi thu xếp.

Nguyễn Sơ Tinh chủ yếu là nghe người đại diện báo cáo lịch trình của nghệ sĩ một chút, trong lúc cô làm việc, mấy người mới vẫn khá sợ cô, cũng chỉ có Trương Kim Vũ là người đã theo cô lâu rồi, sau khi cuộc họp kết thúc mới dám trêu chọc cô: “Chị Tinh Tinh, lại đổi người tình tin đồn à?”

Nguyễn Sơ Tinh nhìn cánh tay bị đụng phải một lát: “Bạn bè bình thường thôi.”

“Có thể tiếp tục phát triển một chút nữa mà, người đàn ông ưu tú như Hứa Diệc Nhiên bình thường ngay cả nghệ sĩ trong giới đều rất khó có tin xấu với anh ta. Cố tình cùng người quản lý như chị có chuyện là muốn nói lên điều gì chứ?” Trương Kim Vũ có chút kích động, “Hơn nữa lần trước hợp tác với anh ta, chị không thấy anh ta chỉ nói chuyện nhỏ nhẹ với mỗi chị thôi sao?”

Nguyễn Sơ Tinh đã nhận được quá nhiều sự nịnh nọt rồi, cô rất ít khi làm rõ những người này có ý đồ gì với mình, cho nên những gì mà Trương Kim Vũ nói cô thật sự không quá để ý.

“Đi công việc thôi, ăn có bữa cơm mà bị cậu liên tưởng ra nhiều như vậy à.”

Thấy sắc mặt lãnh đạm của cô, Trương Kim Vũ hiểu rồi: “Ồ, chị vẫn thích cái tên Đàm Tễ mới đến kia à?”

Hai má Nguyễn Sơ Tinh nóng lên, cô vừa thẹn vừa giận: “Cút ra xa chút.”

“Dạ được, tiểu nhân cút đây.” Trương Kim Vũ ôm tập tài liệu trên tay bước đi.

Nguyễn Sơ Tinh đến phòng trà pha một tách cà phê, vài phút sau khi uống xong cà phê, cô đã kiểm tra điện thoại mấy chục lần. Có cần phải liên lạc cho Đàm Tễ không? Nhưng mà tại sao phải liên lạc cho Đàm Tễ chứ? Đàm Tễ tại sao không hỏi cô? Đàm Tễ tại sao phải hỏi cô?

Nguyễn Sơ Tinh nhìn đáy cốc trống không, đột nhiên ý thức được bản thân có chút điên rồ.

Điểm này cũng không giống cô.

Cô đặt điện thoại qua một bên, nghiêm túc xem kỹ tài liệu, cho đến giữa trưa mới thấy Đàm Tễ gửi tin nhắn cho cô: [Chị, hôm nay em đọc được một tin đồn, người trong ảnh nhìn giống chị thật đấy.]

Ở dưới còn có một liên kết.

Rõ ràng đã nhận ra cô, còn nói là giống.

Nguyễn Sơ Tinh không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, liền trêu cậu: [Chị không quen, ai đây?]

[Phải không đó? Em còn tưởng đó là chị.] Đàm Tễ cố ý nói: [Nhìn như một con ngốc, hẳn không phải là chị rồi.]

Sau đó là biểu tượng đỏ mặt.

Nguyễn Sơ Tinh: “…”

Thằng nhóc này là đang muốn tạo phản sao?

Cô nghĩ một lúc, giải thích: [Chỉ là một bức ảnh, phía sau toàn bộ đều là chỉnh sửa.]

Đàm Tễ nhìn thấy, liền từ trên giường nhảy lên, không cẩn thận đụng đầu vào bên trên tạo ra tiếng động lớn, Diệp Diễm cùng Lý Minh Học hoảng sợ: “Này, cậu sao vậy?”

“Không có gì.”

“Không có gì?” Diệp Diễm há hốc mồm, đụng đầu rồi mà vẫn còn cười vui vẻ như vậy, thằng nhóc này không phải ngốc thật đấy chứ?

Đàm Tễ run tay gõ chữ: [Ý của chị có phải là, chị với Hứa Diệc Nhiên chỉ là bạn bè bình thường?]

Nguyễn Sơ Tinh bật cười: [Chứ không thì sao?]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.