Một lúc lâu sau, giọng Trạm Hoa mới lại vang lên bên tai Quý Hoài: “Ta–“
“Câm miệng.” Quý Hoài cả giận nói.
Quả nhiên Trạm Hoa im miệng không nói.
Quý Hoài tức giận một hồi, xung quanh đều không nghe thấy tiếng hít thở của người khác, trong lòng lại đột nhiên hoảng hốt, “… Trạm Hoa?”
“Ừ.” Giọng Trạm Hoa lại vang lên trong bóng tối, chỉ là lần này có vẻ xa hơn một chút.
Không biết vì sao, Quý Hoài lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi giải huyệt đạo cho ta.” Quý Hoài nói.
“Không.” Trạm Hoa dứt khoát từ chối y.
Quý Hoài tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Nghe nói ngươi bị bệnh.” Trạm Hoa dừng lại một chút, dường như cảm thấy hơi khó nói, “Đến đưa thuốc cho ngươi.”
Quý Hoài: “…”
Tên hòa thượng giả này nhất định là có vấn đề về não!
Y nghĩ như vậy, môi liền dính vị đắng ấm áp, vô thức nhíu mày, mím chặt môi không chịu há miệng.
Cái thìa đựng thuốc đặt bên môi y, dường như còn cố chấp hơn cả y.
Quý Hoài tức giận hồi lâu, mới mở miệng.
Vị thuốc đắng ngắt theo cổ họng chảy thẳng đến tận tim, Quý Hoài trầm giọng nói: “Ta tự uống.”
Lần này Trạm Hoa không từ chối, đưa tay giúp y giải huyệt đạo.
Mỗi lần giải huyệt, vị trí bị châm đều rất đau, Quý Hoài nghiến răng xoa xoa ngực, đưa tay định kéo tấm vải đen che mắt xuống, nhưng lại bị Trạm Hoa nắm chặt lấy cổ tay.
Quý Hoài cười lạnh một tiếng.
Trạm Hoa nắm chặt lấy cổ tay y không buông, đưa bát thuốc đến tay y, Quý Hoài bịt mũi uống một hơi cạn sạch bát thuốc, vừa đặt bát xuống, miệng đã bị người ta nhét vào một quả táo tàu.
Quý Hoài ngẩn ra một chút, nhai nhai quả táo tàu trong miệng, môi răng vẫn còn hơi đắng.
“Vừa rồi, là ta lỗ mãng.” Trạm Hoa nhỏ giọng xin lỗi y
Quý Hoài đột nhiên bị sặc, ho đến long trời lở đất, Trạm Hoa vỗ lưng cho y vô tác dụng, quay người đi rót nước cho y.
Quý Hoài nhân cơ hội kéo tấm vải đen che mắt xuống, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn thấy một Trạm Hoa toàn thân đẫm máu.
Chiếc áo trắng bị máu nhuộm đỏ, dưới ánh trăng trông vô cùng kỳ dị yêu dị, Trạm Hoa bưng cốc nước ấm quay người lại, chạm mắt với Quý Hoài.
Khóe miệng Trạm Hoa cong lên một độ cong nhỏ, vừa như tự giễu vừa như tiếc nuối, “Sao ngươi cứ thích tự cho mình là thông minh vậy?”
Hắn đã giết nhiều người như vậy mới khiến mình không quá nóng nảy tức giận, muốn bình tĩnh đến đưa thuốc cho Quý Hoài.
Nhưng Quý Hoài lại cứ thích giẫm lên giới hạn của hắn.
Hắn mặt mày u ám đi đến bên giường, thậm chí còn nghĩ đến việc tối nay sẽ trực tiếp mang Quý Hoài đi, nhưng không ngờ lại bị người ta túm lấy tay áo.
“Ngươi lại bị thương rồi à?” Quý Hoài cau mày hỏi hắn.
Trạm Hoa im lặng nhìn y.
Quý Hoài vừa nói ra lời đã muốn tự khâu miệng mình lại, mất tự nhiên dời mắt đi, buông tay nắm lấy tay áo Trạm Hoa.
Trạm Hoa đưa cốc trà trong tay cho y.
Quý Hoài nhận lấy nước uống vài ngụm, Trạm Hoa nhỏ giọng nói: “Không phải máu của ta.”
“Ừ.” Quý Hoài vô thức vuốt ve miệng cốc, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này càng thêm rùng rợn.
Trạm Hoa nhìn chằm chằm y “Quý Hoài, ta muốn máu.”
Quý Hoài thầm nghĩ, tên này quả nhiên là có mục đích mà đến, cái gì mà đưa thuốc cái gì mà trúng gió đều là cái cớ–
Y hơi bực bội giơ cổ tay lên, ra hiệu là muốn tự rạch lấy máu.
Nhưng cổ tay lại bị một bàn tay lạnh băng đè lên trên chiếc chăn dày, Trạm Hoa đè lên người y, ép y áp sát vào đầu giường.
Hơi thở của Trạm Hoa gần trong gang tấc, mùi thuốc đắng và mùi máu trên người hắn hòa quyện vào nhau, khiến Quý Hoài hơi choáng váng.
Trạm Hoa cúi đầu nhìn vào cần cổ trắng nõn của y, trầm giọng nói: “Ta muốn máu trên cổ ngươi.”
Trong lòng Quý Hoài đột nhiên dâng lên một cơn giận dữ uất ức, y thậm chí không biết mình lấy đâu ra can đảm, nắm lấy cổ áo Trạm Hoa, đẩy mạnh hắn ngã xuống giường, cả người đè lên người hắn.
Ánh mắt Trạm Hoa thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhất thời quên mất phản kháng.
Quý Hoài giật tung vạt áo chỉnh tề của hắn, hung hăng cắn vào cần cổ hắn, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tanh nồng.
Hành động này của Quý Hoài thực sự quá nhanh và bất ngờ, Trạm Hoa cứng đờ dưới thân y, cổ truyền đến một cơn đau nhói ấm áp, ánh mắt hiếm khi có chút hoang mang và bối rối.
Hắn nên đẩy Quý Hoài ra, nên quát mắng y, thậm chí trực tiếp giết y, bóp chết nguồn cơn những suy nghĩ phiền nhiễu kia–
Thay vì đưa tay ôm lấy người kia.
Quý Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng còn dính máu của hắn, nở một nụ cười đắc ý với hắn, khiến Trạm Hoa cảm thấy một chút nguy hiểm không ổn.
“Máu của ngươi đắng lắm.” Quý Hoài liếm liếm máu trên khóe miệng, cúi mắt nhìn hắn, hàng mi dài rủ xuống trên khuôn mặt trắng nõn tạo thành một bóng quạt đẹp đẽ.
Quý Hoài không phải lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối đáng thương như vậy, thậm chí y còn cứng rắn và cố chấp hơn nhiều người.
Y biết cách ứng phó và khôn khéo, thậm chí bịt mũi làm việc còn làm rất tốt, nhưng Quý Thất công tử không nuốt trôi được cục tức trong lòng.
Khi y hôn Trạm Hoa, y nghĩ mình nên đâm một nhát vào tim tên hòa thượng giả này.
Nhưng sự việc đã phát triển ngoài tầm kiểm soát.
Bên ngoài gió lạnh hú hét, trời giá rét, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song cửa sổ chiếu vào tấm chăn bông dày, cũng chiếu vào người còn lạnh lẽo hơn cả trăng.
Quý Hoài vốn định trút giận, nhưng chẳng mấy chốc nụ hôn đó đã biến mất.
Nươi tới ta lui, không ai chịu thua ai, nhưng lại không nỡ để đối phương rời đi, những tình cảm bị đè nén trong lòng chỉ cần xuất hiện một lỗ hổng nhỏ, liền không thể kiểm soát được, tuôn trào ra ngoài.
Cái gọi là ý loạn tình mê, chính là như vậy.
Tay Quý Hoài đặt trên eo Trạm Hoa, đưa tay định cởi thắt lưng của hắn, nhưng lại bị một bàn tay lạnh ngắt giữ chặt, Trạm Hoa dường như đang cố gắng kiềm chế ẩn nhẫn điều gì đó, hơi thở cũng trở nên không đều.
Quý Hoài chỉ cảm thấy cả người mình như bị chia làm hai, một nửa đứng nhìn lạnh lùng nghĩ rằng đây là một kế hay, một nửa lại muốn phát điên, cho dù y phải chết, trước khi chết cũng phải ngủ với tên này–
“Cốc cốc.”
Bên ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa, ngọn nến vàng mờ đục xuyên qua giấy cửa sổ chiếu vào một chút, khiến hai người trên giường quần áo không chỉnh tề đột nhiên tỉnh táo lại.
“Thất lang, ngươi ngủ chưa?” Giọng nói say sưa của Triệu Việt truyền vào qua tấm ván cửa.
“Ta– ưm.” Quý Hoài định mở miệng trả lời, nhưng Trạm Hoa lại lật người đè y xuống chăn, hung hăng cắn vào cổ y.
Quý Hoài đau đến hít một hơi lạnh, đưa tay bóp chặt vào phần thịt mềm ở eo Trạm Hoa, nhưng kết quả là cổ lại bị cắn mạnh hơn.
“Thất lang?” Triệu Việt ở bên ngoài lại gọi y
“Ta… đã ngủ rồi.” Giọng Quý Hoài hơi run, may là cách một cánh cửa bên ngoài nghe không rõ lắm, ngược lại vì giọng y hơi khàn nên có thêm chút buồn ngủ.
“Được, vậy Thất lang tiếp tục ngủ đi, ngày mai ta sẽ nói chuyện với ngươi sau.” Triệu Việt có chút tiếc nuối nói ngoài cửa: “Thất lang, nếu ngươi lạnh thì hãy thêm than, cửa sổ phải hé ra để thoáng khí… Ta về đây.”
“Triệu huynh… đi thong thả.” Quý Hoài nói được một nửa thì hết hơi, trừng mắt nhìn Trạm Hoa.
Ngọn nến ngoài cửa theo tiếng bước chân mà xa dần, Quý Hoài vẫn chưa kịp thở phào thì vết thương đau nhói trên cổ đã bị người ta liếm nhẹ, lập tức một luồng tê dại lạnh lẽo chạy thẳng lên da đầu, khiến y suýt kêu lên.
Quý Hoài tức giận quát khẽ: “Ngươi có bị điên không!”
Trạm Hoa đè cả người lên y, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi sợ ta bị người của Thương Không môn phát hiện?”
“Máu cũng đã uống rồi, ngươi còn không đi?” Quý Hoài cau mày muốn lật hắn xuống khỏi người mình, nhưng lại không lật nổi.
“Vừa rồi sao ngươi lại hôn ta?” Trạm Hoa không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Trước đó sao ngươi lại hôn ta?” Quý Hoài không chịu thua.
Hai người cùng im lặng.
“Ta sẽ không thay đổi chủ ý.” Trạm Hoa đưa tay lau sạch máu trên cổ y, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh nói: “Ngươi là vị thuốc dẫn duy nhất.”
“Nhưng ta đã thay đổi chủ ý rồi.” Quý Hoài nhìn hắn, nhếch mép, “Cho dù ta có chết–
Cũng sẽ kéo ngươi chết cùng.”