“Ồ, cái gì đây?” Một giọng nói trêu chọc đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu y.
Quý Hoài ngẩng đầu lên, bị nửa chiếc mặt nạ vàng chói mắt.
Quyền Ninh ngồi xổm trên mặt đất, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào miếng ngọc trên tay y, không hài lòng nói: “Ngươi lấy răng sói của ta rồi, sao còn nhận cả ngọc bích của người khác?”
Quý Hoài cảnh giác trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
“Trèo qua cửa sổ.” Quyền Ninh làm bộ định giật lấy miếng ngọc trên tay y.
Quý Hoài cầm miếng ngọc né sang bên cạnh, Quyền Ninh đã sớm đoán trước động tác của y, tay còn lại chờ sẵn, dễ dàng giật được miếng ngọc.
“Chậc chậc, sen tịnh đế.” Quyền Ninh vô tư chơi đùa với miếng ngọc trong tay, trêu chọc Quý Hoài: “Tên đầu trọc kia tặng ngươi à?”
Quý Hoài hơi tức giận: “Trả ta!”
Quyền Ninh linh hoạt né tránh tay y, đứng dậy tiện tay ném miếng ngọc lên rồi lại bắt được một cách vững vàng”A Hoài, ngươi nhận đồ của người khác là ta không vui đâu.”
Quý Hoài dựa lưng vào cửa, tay sau lưng cố mở cửa nhưng không tài nào kéo được.
“Ta khóa cửa rồi.” Quyền Ninh cười hì hì: “Bọn phế vật Thương Không Môn căn bản không bảo vệ được ngươi đâu, A Hoài, đi với ta đi, ta đảm bảo sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Quý Hoài quay người định đập cửa gọi người, nhưng Quyền Ninh từ sau lưng bịt miệng y và đè y vào cửa, Quyền Ninh lấy từ trong ngực ra một chiếc răng sói xâu bằng dây đen, bất chấp sự vùng vẫy của Quý Hoài, đeo vào cổ y, giọng điệu đe dọa: “A Hoài, nếu lần sau ngươi còn dám vứt đồ ta tặng ra ngoài cửa sổ, ta sẽ nổi giận thật đấy.”
Quý Hoài nhìn chằm chằm vào chiếc răng sói trên tay hắn, nếu Quyền Ninh không nhắc, y đã gần như quên mất chuyện này, y đã tiện tay để chiếc răng sói đó trên người, không hiểu sao nó lại trở về tay Quyền Ninh.
“Ta nhặt được ở ngoài cửa sổ quán trọ ở Trấn Cẩm Tú, A Hoài, ngươi thật quá đáng.” Quyền Ninh giả vờ làm bộ.
Quý Hoài bị oan, tức giận nhìn hắn.
Quyền Ninh rất khó hiểu: “Tên đầu trọc đó có gì tốt, hắn còn định luyện ngươi thành thuốc dẫn để nuốt, vậy mà ngươi vẫn còn nhớ thương hắn.”
Quý Hoài bị hắn bịt miệng, căn bản không nói được gì.
“A Hoài, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không dùng độc với ngươi.” Quyền Ninh đưa tay vén vạt áo che kín mít của y ra, trên cái cổ trắng ngần toàn là những vết tích không đẹp mắt, lập tức sắc mặt hắn chùng xuống, “Ta không để ý một chút, ngươi đã bị tên yêu tăng kia mê hoặc đến mức mụ mị đầu óc rồi.”
Quý Hoài dùng hết sức đẩy hắn ra, nhưng lại bị lưỡi dao lạnh lẽo chặn cổ họng.
Quyền Ninh lắc lắc miếng ngọc trước mặt y, cười nói: “Đi theo ta thì được coi là hợp lẽ, còn đi theo tên yêu tăng kia thì lại cam tâm tình nguyện?”
Quyền Ninh buông tay, nhưng vẫn kề dao vào cổ Quý Hoài.
Quý Hoài tức giận nói: “Quyền công tử tự trọng, đó là chuyện riêng của ta.”
“A Hoài, ta buồn lắm.” Quyền Ninh cười khẩy: “Nhưng ta thích ngươi gọi ta là Quyền công tử, nào, gọi ta nghe thử xem.”
Quý Hoài tức đến đỏ mặt.
—
“Bức họa đó rất quan trọng với chúng ta.” Triệu Việt mặt lạnh nói với người phụ nữ ngồi đối diện: “Tùng Ánh Thu, đừng nói là cô không biết ý định của Hành Lang.”
Tùng Ánh Thu lười biếng nhấc tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm: “Ngài đích thân hạ cố đến nhúng tay vào chuyện của chúng ta trong giang hồ, thật sự không phải là hành động quang minh chính đại.”
“Ta không quan tâm đến chuyện của các ngươi trong giang hồ, ta chỉ muốn bức họa đó và sự an toàn của Quý Hoài.” Triệu Việt lạnh lùng nói: “Bức họa đó vẽ bí kíp hay bảo vật gì thì không quan trọng, lúc đầu chúng ta đã nói bốn nhà chúng ta liên thủ, ta lấy bức họa các ngươi chia nhau bảo vật, vậy mà bây giờ Hành Lang lại định công bố cho thiên hạ biết? Quý Hoài không có võ công, các ngươi làm như vậy là đẩy cậu ta vào cảnh nguy hiểm.”
“Triệu môn chủ.” Tùng Ánh Thu chậm rãi nói: “Địa Ngục Hải đã nhúng tay vào, những người trong đó đều là kẻ điên, đã dính vào thì không thể thoát ra được, chắc ngài cũng đã điều tra ra Trạm Hoa là ai rồi, hắn ra tay sớm hơn chúng ta, hơn nữa hắn không muốn bức họa của Quý Hoài, mà muốn mạng của cậu ta–“
“Không thể nói đạo lý với kẻ điên.” Tùng Ánh Thu thở dài nói: “Hắn dẫn Quý Hoài đi trốn lâu như vậy mà chúng ta vẫn không tìm ra, nếu không phải Quý Hoài xuất hiện ở Trấn Thải Hà, thì không biết chúng ta còn phải tìm đến bao giờ nữa.”
“Bây giờ chúng ta phải bảo vệ mạng sống của Quý Hoài khỏi tay Trạm Hoa, Địa Ngục Hải cũng không phải là khối sắt liền,” Tùng Ánh Thu cười tủm tỉm nhìn Triệu Việt, “Hành Lang tuy rằng đôi khi có phần cố chấp, nhưng đầu óc vẫn rất thông minh, nước càng đục thì càng tốt, sao ngài lại không hiểu được?”
Triệu Việt nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ như đang cân nhắc lời nàng nói thật giả.
“Thật ra ta còn tò mò một chuyện, ngươi và vị Thất công tử nhà họ Quý kia rốt cuộc là có quan hệ gì? Sao lại hết lòng hết dạ muốn bảo vệ y?” Tùng Doanh Thu dùng những ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên bàn, cười nói: “Chẳng lẽ thật sự giống như tên thủ hạ Quyền Ninh của ta, tham luyến sắc đẹp của Thất công tử?”
“Ngươi to gan!” Triệu Việt vỗ bàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn nàng, “Ngày mai tại đại hội võ lâm nếu Quý Hoài xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải chịu trách nhiệm.”
Sau khi Triệu Việt rời đi, nụ cười trên mặt Tùng Ánh Thu liền biến mất.
Có người từ trong phòng đi ra, “Tên Triệu Việt này ra vẻ cao cao tại thượng, chủ nhân, có cần hay không–“
Hắn đưa tay ra làm động tác cắt cổ.
“Ngươi không muốn sống nhưng ta thfi có.” Tùng Doanh Thu liếc hắn một cái, “Bảo Quyền Ninh thành thật một chút, đừng đi trêu chọc Quý Hoài.”
“…… Chủ nhân, Quyền Ninh mới vừa đi.”
Tùng Doanh Thu nhíu mày, “Hắn đi làm gì?”
“Hắn nói là đi tìm tên bạc tình tính sổ.”
Tùng Ánh Thu: “…………”
Vì Quyền Ninh từng câu dẫn không biết bao nhiêu nam nhân, có thể bị hắn gọi là bạc tình thì thật sự không có mấy người, nàng trầm ngâm một lát, ” Gọi hắn trở về.”
“Tuân lệnh!”
—
Quyền Ninh đưa tay lau mặt, trên đầu ngón tay dính đầy máu nhớp nháp, nụ cười của hắn trở nên lạnh lùng, “A Hoài, chỉ có nửa khuôn mặt này của ta là lành lặn, ngươi còn muốn hủy hoại nó sao?”
Một tay Quý Hoài nắm chặt lấy con dao găm sắc bén, tay kia cầm miếng ngọc, vỏ dao rơi trên đất có khảm một viên ngọc lục bảo mắt rồng giá trị liên thành, nghe vậy không nói gì, chỉ cảnh giác lùi về phía cửa sổ, lạnh lùng nói: “Ta tuy không có võ công tự vệ, nhưng cũng tuyệt đối không để người khác bắt nạt.”
Quyền Ninh dang tay, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi làm mất đồ ta tặng, không cho ta tức giận sao?”
“Đùa giỡn như vậy có hơi thiếu tôn trọng.” Quý Hoài cau mày nói: “Ta không thích người khác động tay động chân.”
Quyền Ninh chua chát nói: “Tên hòa thượng giả kia động tay động chân với ngươi, ta cũng không thấy ngươi tức giận, ngươi còn coi miếng ngọc hắn tặng là bảo bối.”
Quý Hoài nghẹn lời, y không biết nói lời khó nghe, chỉ có thể nghiến răng nói: “Đó là chuyện riêng của ta, xin ngươi tự trọng.”
Thấy thật sự chọc giận người ta rồi, Quyền Ninh đưa tay lùi về phía sau hai bước, cười tủm tỉm dỗ dành y: “Được rồi, ta tự trọng, chỉ là đồ ta tặng ngươi phải nhớ cất giữ cho cẩn thận, nếu không lần sau ta thật sự sẽ nổi giận.”
Lúc này bên ngoài vang lên vài tiếng chim kêu kỳ lạ, Quyền Ninh khẽ nhíu mày, lao thẳng về phía Quý Hoài, Quý Hoài giơ dao lên đỡ, nhưng lại phát hiện đối phương chỉ lao về phía cửa sổ, hơi thở còn chưa kịp thở hết, Quyền Ninh đã thuận thế đưa tay sờ lên mặt y.
Quý Hoài dứt khoát giáng một nhát dao, nếu không phải Quyền Ninh rụt tay nhanh, với độ sắc bén của con dao găm này thì e rằng phải để lại một bàn tay ở đây.
Quý Hoài giật phắt chiếc răng sói trên cổ xuống, sắc mặt rất khó coi.
Y đã quên mất chiếc răng sói này, sao có thể ở trong quán trọ Trấn Thải Hà mà ném nó ra ngoài cửa sổ được?
Quán trọ Trấn Thải Hà, y chỉ cởi áo ngoài khi tắm– Quý Hoài ngẩn người.
Y tắm xong, mặc áo lót từ sau bình phong đi ra, Trạm Hoa liền đi vào, chẳng lẽ là Trạm Hoa…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Quý Hoài trở nên kỳ lạ, không có chuyện gì hắn lại ném chiếc răng sói này đi làm gì? Chẳng lẽ bên trong có chứa chất kịch độc gì đó?
Quý Hoài đột nhiên cảm thấy chiếc răng sói nhỏ bé này ẩn chứa đầy nguy hiểm, đang định đặt chiếc răng sói nhỏ bé này lên bàn, thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, không đợi y trả lời, cửa đã bị người ta từ bên ngoài phá ra một cách thô bạo.
Phong Tả mặc một chiếc áo choàng đen đẩy cửa bước vào, liền thấy Quý Hoài tay trái cầm miếng ngọc, tay phải cầm chiếc răng sói, trên bàn còn vứt một con dao găm dính máu.
“Quý công tử, vừa rồi có người đến không?” Phong Tả hỏi y.
Quý Hoài cất hết đồ đạc trong tay đi, cúi mắt nói: “Không có, ta chỉ vô tình cắt vào tay thôi.”
Ánh mắt Phong Tả dừng lại trên chiếc răng sói mà y đang cầm, khựng lại một chút, nói: “Ngày mai là đại hội võ lâm, kính mong Quý công tử nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được.” Quý Hoài cúi xuống nhặt vỏ dao trên đất, vừa lúc Phong Tả định đưa tay giúp hắn nhặt.
Hai bàn tay của hai người vô tình chạm vào nhau, đầu ngón tay lạnh lẽo quen thuộc.
Quý Hoài cúi đầu nheo mắt lại.