Tuyết Muộn - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 43



“Đó là một thanh niên trông dáng vẻ mới chỉ vừa đến tuổi cập quan, sắc mặt rất kém, mặc áo choàng chất liệu rất tốt, trên tay áo còn thêu hoa văn, chỉ nhìn thôi cũng biết là con nhà giàu sang.” Người giữ cửa nhíu mày nhớ lại, “Lúc đó trông hắn rất gấp gáp—”

Người thanh niên đó chắp tay chào hắn, “Đại ca, bên ngoài trời lạnh, cho phép tiểu đệ vào trong sưởi ấm được không?”

Người thanh niên này tướng mạo đoan chính, lại rất lễ phép, người giữ cửa đương nhiên vui lòng cho hắn vào, vội vàng đứng sang một bên, nói: “Ôi chao, trời lạnh chết đi được, nhanh vào nhanh vào.”

Trong phòng chỉ có hai người họ, người giữ cửa vốn là người hay nói, thấy người thanh niên kia vẻ mặt buồn rầu, ông ta liền hỏi: “Sao trông ngươi buồn rầu thế?”

Người thanh niên thở dài nói: “Nhà ta xảy ra chút chuyện.”

Thế là người giữ cửa hỏi hắn nhà xảy ra chuyện gì, lúc đầu người thanh niên còn rất cảnh giác, không muốn nói nhiều, nhưng sau khi ở đây mấy ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói nhiều hơn với hắn

“Mấy hôm trước, ta vô tình phát hiện ra, cha ta không phải là cha ruột của ta, mà là một kẻ giả mạo mượn danh cha ta để chiếm đoạt gia sản.” Người thanh niên nói.

Người giữ cửa kinh ngạc, “Cái này, cái này… sao lại thế được? Mẹ ngươi, người nhà ngươi không phát hiện ra sao? Ngươi chưa từng gặp cha ruột của mình sao?”

“Cha ta thường xuyên đi xa, không thường về nhà, ta và huynh đệ tỉ muội không thân thiết với ông ấy, ta mới vừa chào đời thì mẹ ta đã mất, thế là tên kia đội lốt cha ta đến nhà chúng ta, nói rằng sẽ không đi nay đây mai đó nữa, sẽ kiên nhẫn kinh doanh sản nghiệp của gia đình… Lúc đầu dung mạo của hắn còn giống hệt cha ta, sau hai mươi mấy năm mới từng chút một trở về nguyên dạng, những người hầu già trong nhà đều bị đuổi đi gần hết, thế mà lại có thể che giấu được hơn hai mươi năm mà không ai hay biết…”

Người giữ cửa kinh ngạc, “Vậy thì ngươi biết được bằng cách nào?”

“Vợ ta có tin vui, muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, ta liền đến thư phòng của cha ta để nói với ông ấy một tiếng, ai ngờ đẩy cửa vào thì không thấy ai bên trong, ta vô tình đụng phải bình hoa bên bàn, thì trong thư phòng lại xuất hiện một đường hầm bí mật, bên trong lờ mờ truyền đến tiếng nói chuyện… Ta lặng lẽ đi xuống, ai ngờ lại nghe thấy bọn chúng đang bàn mưu…”

Người giữ cửa nghe đến nỗi không dám thở mạnh, thấy hắn đột nhiên không nói nữa, liền tò mò hỏi: “Bàn mưu gì?”

Ai ngờ người thanh niên kia nhìn ông ta bằng ánh mắt phức tạp, “Ta không thể nói, nếu ông biết, e rằng cũng sẽ mất mạng.”

Người giữ cửa thấy da đầu tê dại, một lúc sau mới phản ứng lại, “Cái gì mà ‘cũng’? Chẳng lẽ ngươi…”

Người thanh niên gật đầu, căm hận nói: “Ta không biết võ công, bị tên ác nhân kia phát hiện, may mắn chạy thoát được, nhưng lại bị hạ độc, không sống được bao lâu nữa.”

Người giữ cửa thở dài, nhưng vẫn sợ hãi, “Tên ác nhân kia có đang truy đuổi ngươi không?”

Người thanh niên gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Hắn biết ta không còn sống được bao lâu nữa, cũng không dám làm ầm ĩ, không đuổi kịp ta, chỉ là ta còn ba người con và vợ ta vẫn ở trong phủ, vợ ta còn đang mang thai…”

Người giữ cửa tuy lớn tuổi hơn hắn một chút, nhưng chuyện kỳ lạ như thế này là lần đầu tiên nghe thấy, thấy sắc mặt hắn khó coi, bèn hỏi: “Chất độc trên người ngươi không có cách nào giải được sao?”

“Chất độc đã ngấm vào tận xương tủy rồi.” Người thanh niên lắc đầu, vẻ mặt bi thương, “Chỉ hận ta thế cô lực mỏng, không thể báo thù cho cha, giờ đây còn phải chết nơi đất khách quê người… May mà ta đã trộm được thứ mà tên trộm kia rất xem trọng…”

Quý Hoài nghe đến đây, không nhịn được hỏi: “Hắn có từng nhắc đến thứ mang ra là gì không?”

Người giữ cửa lắc đầu, “Hắn không chịu nói, cứ cảnh cáo ta không được nói chuyện này với bất kỳ ai, nếu không sẽ mất mạng.”

Quý Hoài và Trạm Hoa nhìn nhau, Quý Hoài tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, không lâu sau, hắn biến mất.” Người giữ cửa khịt mũi nói.

“Biến mất?” Trạm Hoa nhíu mày.

“Đúng vậy, ta đã lục tung cả nghĩa trang mà không tìm thấy hắn.” Người giữ cửa vẻ mặt tiếc nuối nói: “Sau đó ta sợ hắn trượt chân ngã xuống nước, còn xuống đáy hồ tìm kiếm một lần, cũng không tìm thấy người.”

“Hai vị đại hiệp, chuyện này đã qua hơn hai mươi năm rồi… Ta, ta nói ra không sao chứ?” Người giữ cửa vẻ mặt lo lắng nói: “Ta thực sự chỉ biết có thế thôi!”

Người giữ cửa này trông có vẻ chất phác thật thà, nhưng khi Quý Hoài nhìn vào mắt ông ta, luôn có cảm giác trái khoáy không nói nên lời, chưa đợi ông ta mở miệng, đã thấy Trạm Hoa hỏi: “Ngươi đã giấu người này ở đâu?”

Quý Hoài sửng sốt, nhưng thấy người giữ cửa vốn vẻ mặt đau buồn kia bỗng cứng đờ, cao giọgn lên bất thường, “Ngài đang nói gì vậy!? Làm sao ta có thể giấu xác hắn được chứ? Ta không tìm thấy hắn—”

Chưa đợi ông ta nói xong, thanh kiếm đã kề vào cổ ông ta, Nam Ngọc nói: “Chúng ta không nói hắn đã chết, sao ngươi lại khẳng định là xác chết?”

Người giữ cửa sửng sốt, lắp bắp nói: “Không, không phải, lúc đó hắn nói với ta là trúng độc, tôi cứ tưởng, tưởng hắn đã chết.”

“Nói dối không biết ngượng mồm.” Nam Ngọc cười lạnh một tiếng, nhìn Trạm Hoa, “Chủ tử, lời của hắn không câu nào là thật, giết đi cho xong!”

Người giữ cửa cũng là một kẻ nhát gan, nghe Nam Ngọc nói vậy, lập tức sợ hãi quỳ xuống, “Nữ hiệp tha mạng! Tha mạng! Ta nói ta nói!”

“Hắn, hắn nói hắn trúng phải kịch độc, sống không được bao lâu nữa, ở lại mấy ngày rồi thì phải đi, ta thấy hắn ra tay hào phóng, ăn mặc giàu sang—”

Quý Hoài túm lấy cổ áo hắn, trong mắt đầy vẻ giận dữ, “Ngươi đã làm gì hắn!?”

“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng! Ta thề ta chỉ là nhất thời hồ đồ! Hắn, hắn lúc đó thực sự sắp chết rồi, những thứ đó sinh không mang đến, chết không mang đi, nhà t thực sự không có gì để ăn…” Người giữ cửa nước mắt nước mũi chảy ròng, túm lấy cánh tay Quý Hoài cầu xin, “Ta thực sự không muốn giết hắn—”

Một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cổ tay Quý Hoài.

Quý Hoài quay đầu lại, hốc mắt đỏ hoe, không biết là vì tức giận hay đau buồn, Trạm Hoa dùng chút sức, kéo người giữ cửa đó ra khỏi tay y, ném cho Nam Ngọc, “Hỏi hắn đã giấu xác Quý Du ở đâu.”

“Vâng.” Nam Ngọc túm lấy người đang khóc lóc không ngừng, ra khỏi phòng.

“Quý Du không phải cha ruột của ngươi, sao phải như vậy?” Trạm Hoa hỏi.

Vẻ giận dữ trong mắt Quý Hoài chưa tan, ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng hồi lâu mới nói: “… Ta không biết.”

Vài tháng trước, y vẫn luôn cho rằng cha ruột của mình là Quý Du.

Đối với y, Quý Du là bài vị lạnh lẽo trong từ đường, nhưng lại không chỉ là một bài vị.

Y luôn bị phạt đến từ đường quỳ.

Mẹ không yêu thương, ca ca xa lánh, người hầu đàm tiếu… Những lời đồn đại lọt vào tai y, có lẽ trong mắt Triệu Kiệm, cha ruột của y, so với an nguy tính mạng, thì đây đều là những chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng đối với một Quý Hoài nhạy cảm từ nhỏ thì đây lại là toàn bộ cuộc sống của y.

Y luôn có lúc cảm thấy ngột ngạt.

Y luôn quỳ trong từ đường, nhìn vào bài vị có khắc hai chữ Quý Du, không ngừng nói với bản thân rằng, đó mới là cha ruột của mình.

Nói nhiều thành quen, chính ym cũng có thể tin.

Y không biết sự thật rốt cuộc như thế nào, nhưng đối với Quý Hoài, người trên bài vị đã chống đỡ cho y một góc nhỏ để có thể thở, để y có thể ngẩng cao đầu làm người.

Mặc dù Quý Du đã chết nhiều năm.

Cái tên này và Quý Du mà y chưa từng gặp mặt, đối với Quý Hoài là chỗ dựa duy nhất trong những ngày tháng tăm tối đó.

Nhưng tất cả đều trở thành trò cười theo lá thư của Triệu Kiệm, cơn giận dữ hiện tại càng khiến người ngoài không hiểu.

Những chuyện trong đó, không thể nói với người ngoài.

Mẹ không phải mẹ ruột, cha không phải cha ruột, y không nên và không cần phải giải thích lý do tức giận với Trạm Hoa.

Nhưng Trạm Hoa thoạt nhìn thì không hiểu

“Ta…” Quý Hoài dừng lại một chút, giọng nói rất nhỏ: “Ta coi hắn như cha ruột.”

Trạm Hoa im lặng một lúc, sau đó vỗ vai y, “Nén bi thương.”

Quý Hoài sửng sốt, mất một lúc mới nói: “Nén bi thương?”

“Hoặc là ngươi tự tay giết người này để báo thù cho cha.” Trạm Hoa bình tĩnh nói.

Đến lượt Quý Hoài không hiểu, “Nhưng hắn… không phải cha ruột của ta, ta cũng không có tư cách này.”

Cho dù là đau buồn hay báo thù, y đều không có tư cách, càng không có lập trường.

“Nếu Triệu Kiệm không nói sự thật cho ngươi biết, ngươi vẫn không phải con trai ruột của Quý Du.” Trạm Hoa bình tĩnh nói: “Sự thật và chân tướng rành rành ở đó, sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ tùy ngươi làm thế nào.”

“Nếu ngươi thực sự coi hắn như cha, thì huyết thống cũng không quan trọng đến vậy.”

Quý Hoài sửng sốt hồi lâu, nhìn hắn, “Ngươi cũng… không để ý sao?”

Trạm Hoa khẽ nhếch mày, “Liên quan gì đến ta.”

Quý Hoài: “…………”

Không lâu sau, Nam Ngọc gõ cửa đi vào, nói với bọn họ: “Hắn khai rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.