Nghe thấy Đỗ Mỹ Thanh nói vậy, Lâm Phi Vũ đâu dám phản đối, anh lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình đã quên rồi.
“Nếu anh cũng đã ở lại, vậy chúng ta lập ba điều quy ước. Điều thứ nhất, ngoài phòng của mình ra, không được phép ở trần chạy khắp nơi.”
“Điều thứ hai, không được tùy tiện dẫn người khác về nhà, không được động vào đồ của tôi”
“Điều thứ ba, lúc tôi không ở nhà, anh phải dọn dẹp vệ sinh trong nhà sạch sẽ.”
Đỗ Mỹ Thanh đếm ngón tay nói với Lâm Phi Vũ ba điều, bảo Lâm Phi Vũ tuân theo.
“Để bày tỏ sự tôn trọng, anh có thể đưa ra ba điều quy ước với tôi, anh có muốn bổ sung gì không?” Đỗ Mỹ Thanh thấy Lâm Phi Vũ chỉ gật đầu mà không nói gì, cô ấy chủ động hỏi.
“Tôi không.” Lâm Phi Vũ lắc đầu nói.
“Tôi tên là Đỗ Mỹ Thanh, anh tên là gì?” Đỗ Mỹ Thanh tự giới thiệu một câu, sau đó nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.
“Tôi tên là Lâm Phi Vũ.” Lâm Phi Vũ trả lời.
Sau một lúc giày vò, cuối cùng Lâm Phi Vũ cũng ở lại, còn sống chung với một người phụ nữ xinh đẹp, có điều Lâm Phi Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh là một người vừa bước vào xã hội, tâm tư khá đơn thuần.
“Vừa từ nông thôn đến thành phố lớn, anh có dự định gì không?” Nhìn thấy Lâm Phi Vũ thật thà chất phác, Đỗ Mỹ Thanh dần dần buông lỏng cảnh giác, còn hỏi về chuyện của Lâm Phi Vũ.
“Đi tìm một người bạn trước rồi đi tìm công việc sau.” Lâm Phi Vũ trả lời.
“Được, sáng sớm ngày mai tôi có chuyến bay, tôi đi ngủ trước đây.”
Nói xong, Đỗ Mỹ Thanh hất tóc, đi về phía phòng ngủ của mình, sau đó đóng cửa lại, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng khóa cửa.
Lâm Phi Vũ vừa xoay người lại ngồi xuống, Đỗ Mỹ Thanh lại mở cửa và thò đầu ra, hét lên với Lâm Phi Vũ: “Hai căn phòng còn lại đều có chăn, vốn dĩ là mua giúp bạn của tôi, hiện giờ không cần dùng đến nữa, anh cứ dùng trước đi, đến lúc có tiền thì trả lại cho tôi”
Ẩm…
Lâm Phi Vũ há miệng, vẫn chưa kịp nói gì thì Đỗ Mỹ Thanh đã đóng cửa lại.
Đến giờ trời vẫn chưa tối, Lâm Phi Vũ xuống dưới tầng đi dạo một vòng, đi dạo đến khi trời tối ăn bữa tối xong mới trở về, vào cửa không nhìn thấy Đỗ Mỹ Thanh đâu, có lẽ cô ấy vẫn đang ngủ.
Lâm Phi Vũ dọn dẹp một lúc mới trở về phòng của mình, đến ba giờ sáng mới nghe thấy tiếng Đỗ Mỹ Thanh mở cửa phòng và ra khỏi nhà.
Ngày hôm sau.
Lâm Phi Vũ chuẩn bị đi tìm Tam sư huynh là Trương Hoành Bác, hiện giờ anh đã đến Liễu Thành nên nhất định phải chào hỏi Tam sư huynh.
Trương Hoành Bác sống trong khu nhà tập thể của nhân viên của bệnh viện tỉnh, mấy năm trước Lâm Phi Vũ từng đến một lần với sư phụ.
Mấy trăm trôi qua, ở đây vẫn không thay đổi, Lâm Phi Vũ vừa đến khu nhà tập thể của nhân viên thì nhìn thấy Trương Hoành Bác đang chơi với chim ở bên ngoài.
Trương Hoành Bác là lão trung y của bệnh viện tỉnh, cũng là chuyên gia y học nổi tiếng ở Trung Quốc, đang ở trạng thái bán nghỉ hưu, rất ít khi ra ngoài khám bệnh, nếu gặp một vài triệu chứng bệnh khó nhắn thì ông ấy vẫn sẽ ra tay.
“Tam sư huynh.”
Lâm Phi Vũ đứng từ xa gọi một tiếng.
Lúc này Trương Hoành Bác mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phi Vũ, ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ, sao cậu lại đến đây? Sư phụ có đến không?”
“Sư phụ theo đuổi đại đạo đi đến nơi xa rồi, sư phụ đuổi tôi xuống núi, muốn tôi ra ngoài trải sự đời” Lâm Phi Vũ lúng túng mỉm cười.
Trương Hoành Bác đã 72 tuổi, còn Lâm Phi Vũ chỉ mới 22 tuổi, hơn anh hẳn 50 tuổi, gọi sư huynh hơi kỳ cục.
“Sư phụ vẫn ổn chứ? Cậu đến Liễu Thành từ lúc nào vậy?
ện giờ cậu vẫn chưa có chỗ ở phải không? Căn nhà trước. đây chuẩn bị cho sư phụ đã được cho thuê rồi, cậu đến nhà sư huynh ngủ đi”
Trương Hoành Bác đột nhiên nhớ ra căn nhà đó đã bị mình cho người khác thuê.
Ông ấy cũng không ngờ răng Lâm Phi Vũ đột nhiên lại đến đây, căn nhà đó vốn để trống mấy năm nay, Trương Hoành Bác cảm thấy hơi lãng phí nên dứt khoát cho người khác thuê.
“Sư phụ vẫn rất khỏe, sư huynh đừng lo về chỗ ở của tôi, tôi đã có chỗ ở rồi”
Lâm Phi Vũ không nói mình sống ở căn nhà của sư phụ, dù sao thì Đỗ Mỹ Thanh cũng đang sống trong đó, nếu sư: huynh mà hỏi thì giải thích hơi rắc rối.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt” Trương Hoành Bác áy náy gật đầu, lúc này mới nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lâm Phi Vũ, bèn hỏi: “Sư đệ, sư phụ truyền cho cậu à?”
“Vâng” Lâm Phi Vũ gật đầu.
“Mau đi theo sư huynh vào đây.” Nói xong, Trương Hoành Bác đặt lồ ng chim xuống và kéo Lâm Phi Vũ đi vào nhà.
Vừa vào đến nhà, sắc mặt Trương Hoành Bác trở nên nghiêm túc, quỳ xuống trước mặt Lâm Phi Vũ, cung kính nói: “Bái kiến chưởng môn”
Lâm Phi Vũ muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa, anh lập tức đỡ ông ấy dậy và nói: “Sư huynh, đừng như vậy, chúng ta ra ngoài thì không còn những quy tắc này nữa”
“Không, môn quy không được phá vỡ.” Trương Hoành Bác vẫn khăng khăng nói.
Tất cả y thuật của Trương Hoành Bác đều do sư phụ dạy, có thể nói răng không có sư môn thì không có ông ấy của ngày hôm nay. Người ở tuổi như Trương Hoành Bác coi trọng việc tôn sư trọng đạo nhất.
“Sư huynh cứ như vậy thì sau này tôi sẽ không đến gặp sư huynh nữa đâu” Lâm Phi Vũ cố tình tức giận nói.
“Chưởng môn, đây là quy tắc đã tồn tại hàng trăm hàng ngàn năm nay.” Trương Hoành Bác vẫn không vui nói.
“Sư huynh gọi tôi là chưởng môn thì phải nghe lời tôi, sau này ở bên ngoài không được hành đại lễ, sư huynh cũng không được gọi tôi là chưởng môn, cứ gọi tên của tôi là được.” Thấy Trương Hoành Bác khuyên nhủ thế nào cũng không dao động, anh cố tình dùng thân phận chưởng môn để bắt ông ấy chấp. nhận.
“Vâng, chưởng môn.” Lúc này Trương Hoành Bác mới đứng dậy.
“Sư huynh, gọi tên của tôi đi, xã hội bây giờ đã khác, hãy nhớ kỹ đừng đưa theo những quy tắc này ra ngoài” Lâm Phi Vũ lại dặn dò Trương Hoành Bác.
“Được, Phi Vũ, chị dâu của cậu ra ngoài mua thức ăn rồi, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé.” Trương Hoành Bác nói.
Lâm Phi Vũ gật đầu.
“Đại sư huynh và Nhị sư huynh biết chuyện cậu ra ngoài không?” Trương Hoành Bác đột nhiên hỏi.
“Đại sư huynh và Nhị sư huynh đều không biết, có cơ hội sẽ nói với họ.”
“Được, nghe lời cậu.” Trương Hoành Bác trả lời.
Lúc này chuông điện thoại của Trương Hoành Bác lại vang lên, là con trai Trương Hoàn của ông ấy gọi đến.
“Cha ơi, cha ở nhà không?” Giọng nói gấp gáp của Trương Hoàn truyền đến từ điện thoại.
“Ở nhà, xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Hoành Bác cau mày hỏi.
“Một lãnh đạo già của con đột nhiên bị đột quy, bây giờ bị liệt nửa người, đến tất cả các bệnh viện rồi, chuẩn bị đưa đến chỗ cha để xem thử” Trương Hoàn nói.
Trương Hoàn là bí thư của Liễu Thành, cũng là lãnh đạo đầu tiên của Liễu Thành.
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của con trai mình, Trương Hoành Bác thúc giục nói: “Cha đang ở nhà, con nhanh chóng đưa người đến đây đi.”
Đột quy là một vấn đề lớn, càng để lâu càng khó chữa trị, đến lúc đó sẽ thật sự liệt nửa người.
Trương Hoành Bác biết tính nghiêm trọng của chuyện này, ông ấy vội vã thúc giục con trai mình đến đây.
“Phi Vũ, lát nữa sư huynh còn có việc, đến khi bận rộn xong chúng ta hãy uống vài chén nhé.” Sau khi cúp điện thoại, Trương Hoành Bác áy náy nói với Lâm Phi Vũ.
“Được, sư huynh cứ làm việc quan trọng đi.” Lâm Phi Vũ nói.
Vừa nãy khi Trương Hoành Bác nghe điện thoại, Lâm Phi Vũ cũng đã nghe thấy, một lãnh đạo già của sư điệt bị trúng gió, hình như tình hình khá nghiêm trọng.