“Nhược Hy, nào, chú dẫn cháu vào trong.” Phùng Lãng Khôn vẫy tay với Vu Nhược Hy.
“Vâng.” Vu Nhược Hy đáp một tiếng.
“Người này là…?” Nhìn thấy Lâm Phi Vũ đi theo sau Vu Nhược Hy, Phùng Lãng Khôn bèn hỏi.
“Anh ấy là bạn của cháu, không tiện sao ạ? Không tiện thì thôi vậy, vậy cháu cũng không vào nữa.”
Tuy Vu Nhược Hy cau có với Lâm Phi Vũ nhưng cũng chỉ là bực mình chút thôi, ở trường hợp quan trọng như vậy, cô vẫn rất bảo vệ Lâm Phi Vũ.
“Không có gì không tiện cả, cùng nhau vào đi.” Phùng Lãng Khôn lắc đầu, để ý đến Lâm Phi Vũ hơn.
Phùng Lãng Khôn là người có nhiều kinh nghiệm, ông ta nhận ra Vu Nhược Hy có phần bảo vệ Lâm Phi Vũ.
Hai người họ đi theo Phùng Lãng Khôn vào bên trong câu lạc bộ, dạ tiệc đã bắt đầu, mọi người đang tụm năm tụm ba ăn uống chơi đùa một cách vui vẻ.
“Nhược Hy, chú Phùng giới thiệu vài doanh nhân địa phương giàu có ở Hương Giang cho cháu.” Phùng Lãng Khôn dẫn Vu Nhược Hy đi về phía một nhóm người.
“Vâng.” Vu Nhược Hy gật đầu, sau đó xoay người nhìn Lâm Phi Vũ và nói: “Anh tự đi ăn chút gì đó trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm anh.”
Lâm Phi Vũ gật đầu.
Sau khi hai người họ tách ra, Lâm Phi Vũ đi đến bên bàn bày thức ăn, lấy một bộ bát đũa, bắt đầu dùng bữa.
Cứ giống như một bữa tiệc buffet với đầy đủ các loại đồ
Hơn nữa đều là những món ăn cao cấp, trong đó có một số hải sản ngon nhất được vận chuyển bằng đường hàng không.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phi Vũ ăn uống phong phú như vậy.
Anh không khỏi ăn nhiều một chút, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác.
Dù sao thì món ăn dọn ra là để cho người khác ăn, Lâm Phi Vũ không cảm thấy có gì không đúng.
Có những người sĩ diện rất ít khi động vào những món ăn đó, dù sao cũng là xã hội thượng lưu mà, giống như ma chết đói thì còn ra thể thống gì.
“Hừ… Ma chết đói đến đây bằng cách nào vậy, khuôn mặt hơi lạ nhỉ.”
Lâm Phi Vũ đang ăn uống ngon lành, một nam một nữ đứng đằng sau chê giễu móc mỉa.
“Anh Phạm, anh nhìn quần áo anh ta mặc đi, rõ ràng là hàng vỉa hè, chắc chắn anh ta trà trộn vào đây để ăn chực uống chực đấy.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh Phạm Lạc Thiên chỉ vào Lâm Phi Vũ và nói với giọng điệu ghét bỏ.
Nghe thấy người phụ nữ nói vậy, Phạm Lạc Thiên bắt đầu chú ý đến Lâm Phi Vũ, bộ quần áo này có lẽ có giá mấy chục tệ?
“Thiệp mời của anh đâu? Đưa đây cho tôi xem?” Phạm Lạc Thiên rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu làm khó
Lâm Phi Vũ.
Loại người như anh ta là mắt cao hơn đầu điển hình, coi thường những người thấp kém hơn mình.
Hơn nữa anh ta còn thuộc loại người thích gây chuyện, tự nhận là đồ ngu bênh vực kẻ yếu.
“Cút.” Lâm Phi Vũ quay đầu lại quát một tiếng.