Trương Hoành Bác vô cùng tức giận, Lâm Phi Vũ là sư đệ chưởng môn của ông ấy, việc tôn sư trọng đạo trong mắt ông già này còn lớn hơn cả trời.
Mà có lẽ con trai ông ấy trông thấy Lâm Phi Vũ còn quá trẻ, mà bản thân ông ta lại có địa vị cao nên không muốn hạ thấp thể diện, vì thế không chịu gọi Lâm Phi Vũ là sư thúc.
Người khác có gọi như nào thì Trương Hoành Bác cũng chẳng quan tâm, nhưng Trương Hoàn dám gọi thẳng tên của Lâm Phi Vũ thì nhất định không được.
Trương Hoàn bị mắng cho không nói nên lời, cho dù ông. †a là bí thư của Liễu Thành thì chuyện bị cha mình mắng cũng là chuyện hiển nhiên.
“Sư huynh, không sao đâu. Việc nào ra việc nấy, cũng đã thời đại nào rồi. Trước tiên chúng ta xem bệnh cho lão lãnh đạo này đi” Lâm Phi Vũ nhìn dáng vẻ không cam tâm tình nguyện của Trương Hoàn, anh nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Hừ”” Trương Hoành Bác trừng mắt nhìn con trai, ông ấy hừ lạnh một tiếng.
Sau đó ông ấy nhìn Hạ Chính Dương và nghiêm túc nói: “Lão lãnh đạo, khiến ông chê cười rồi, để sư đệ của tôi khám bệnh cho ông trước đã.”
“Được.” Hạ Chính Dương nhìn thấy hai cha con Trương Hoành Bác có chút xích mích, ông ta cũng không biết nên khuyên nhủ hai người này như thế nào.
Lúc này Lâm Phi Vũ đi tới bên cạnh Hạ Chính Dương, anh ngồi xổm xuống và đưa tay bắt mạch cho Hạ Chính Dương, Hạ Chính Dương nói với vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn cậu, tiểu thần y”
Mặc kệ Lâm Phi Vũ có thần kỳ như Trương Hoành Bác nói hay không thì người ta cũng có lòng tốt, cho nên đương nhiên
Hạ Chính Dương phải nói lời cảm ơn.
“Không có gì.” Lâm Phi Vũ mỉm cười.
Khi Lâm Phi Vũ bắt mạch cho Hạ Chính Dương, tất cả mọi người đều im lặng và chăm chú theo dõi chuyển động của Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ không mất nhiều thời gian để bắt mạch như Trương Hoành Bác, chỉ qua một chút thời gian là anh đã bỏ tay ra, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Hoành Bác Và nói:
“Sư huynh, cho tôi mượn kim bạc của sư huynh một lát.”
Nghe thấy vậy, Trương Hoành Bác nhanh chóng đưa kim bạc qua, Lâm Phi Vũ cầm lấy kim bạc và bät đầu chuẩn bị châm cứu cho Hạ Chính Dương.
Lâm Phi Vũ không châm từng cái như Trương Hoành Bác, mà anh lưu loát châm xuống bảy chiếc kim bạc cùng một lúc, vị trí phân bố của bảy chiếc kim bạc trông giống như bắc đẩu tinh nối tiếp nhau.
Trương Hoành Bác nhìn thấy vậy thì tròng mắt như muốn lồi hẳn ra, ông ấy sửng sốt nói: “Sư đệ, đây… đây là Thất Tinh Tục Mệnh Châm, sư đệ đã luyện thành rồi sao?”
Những người khác không thể nhìn hiểu được châm pháp của Lâm Phi Vũ nhưng Trương Hoành Bác có thể hiểu được, Thất Tinh Tục Mệnh Châm không thể thiếu dù chỉ một chiếc kim, có luyện đến sáu kim cũng vô dụng, nhất định phải luyện toàn bộ bảy kim đến mức hoàn hảo thì mới có hiệu quả.
Ngay cả sư phụ của bọn họ cũng chỉ mới luyện được đến cây kim thứ sáu, đó là lý do tại sao Trương Hoành Bác lại hoảng hốt như vậy.
Mọi người thấy Trương Hoành Bác bỗng nhiên hoảng hốt thì ngoài tò mò ra, mọi người còn công nhận Lâm Phi Vũ.
Với thủ pháp châm kim vừa rồi, dù bọn họ chưa từng học y thì cũng đều có thể thấy Lâm Phi Vũ giỏi giang hơn rất nhiều.
Mọi người như thể nhìn thấy hy vọng, kể cả bản thân Hạ Chính Dương, lúc này ông ta cảm thấy vị trí châm kim trên chân mình bắt đầu nóng lên, giống như một giọt nước nhỏ xuống tờ giấy trảng, chậm rãi lan ra bốn phía.
Hiện tại Hạ Chính Dương có cảm giác như vậy, ông ta cảm giác hai chân vô cùng thoải mái, khắp xung quanh đều có luồng khí lan tràn.
Ước chừng năm phút sau, trên trán Hạ Chính Dương bắt đầu đổ mồ hôi, bởi vì nhiệt độ phát ra từ kim bạc đã lan ra toàn thân.
Các kinh mạch trong cơ thể con người liên thông với nhau, nguyên nhân chính khiến Hạ Chính Dương đột quy dẫn đến phần th@n dưới bị tê liệt là do các kinh mạch bị tắc nghẽn hoàn toàn, não bộ mất quyền kiểm soát các dây thần kinh ở phần dưới cơ thể, do vậy mới không thể cử động.
Ở bên ngoài nhìn vào cũng thấy được Lâm Phi Vũ đang châm kim, nhưng trong cây kim bạc lại đang ẩn chứa tu vi của anh, do đó mới có thể khai thông kinh mạch và kết nối hệ thống thần kinh của phần dưới cơ thể với não bộ.
Lâm Phi Vũ nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Trương Hoành Bác, anh mỉm cười gật đầu.
Sau khi Trương Hoành Bác nhận được sự xác nhận của Lâm Phi Vũ, ông ấy nghĩ thầm trong lòng: “Không hổ là người kế vị mà sư phụ nhìn trúng.”
“Ông Hạ, ông cảm thấy thế nào?” Lâm Phi Vũ cảm thấy thời gian cũng đã đủ rồi, anh nhìn Hạ Chính Dương và hỏi.
“Tôi có thể cảm nhận được, tôi có thể cảm nhận được cảm giác nóng rát ở chân.” Hạ Chính Dương vui sướng la lớn.
“Vậy tôi thu kim lại đây.” Lâm Phi Vũ nói xong, anh siết chặt bàn tay, bảy cây kim bạc tự động bay vào trong tay anh.
Thao tác này khiến tất cả mọi người chấn động, bao gồm cả Trương Hoàn cũng nhìn đến há hốc mồm.
Sư thúc của mình lợi hại vậy sao?
Trương Hoàn vô thức gọi một tiếng “sư thúc” ở trong lòng.
Sau khi kim bạc được rút ra, Lâm Phi Vũ nhanh chóng ấn mấy cái huyệt vị trên chân Hạ Chính Dương, lúc này Lâm Phi
Vũ mới đứng dậy cười nói: “Ông Hạ, ông có thể đứng lên thử xem”
Không cần Lâm Phi Vũ phải nói, trong lòng Hạ Chính Dương đã sớm sục sôi, ông ta hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác trên hai chân, cho dù hiện tại ông ta đang nằm thì vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đôi chân mình.
Trước đó, Hạ Chính Dương hoàn toàn không cảm nhận được mình còn có chân.
Nhìn thấy Hạ Chính Dương chuẩn bị đứng dậy, hai nhân viên y tế bên cạnh nhanh chóng bước tới giúp một tay.
“Ha ha… Tiểu thần y, y thuật của cậu thật sự không ai sánh bằng.” Hạ Chính Dương mỉm cười vui vẻ, loại vui sướng khi mất đi rồi mà vẫn lấy lại được này, những người ngoài căn bản không thể hiểu được.
Hạ Chính Dương vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng sẽ mất đi đôi chân và phải làm bạn với chiếc xe lăn, nhưng không ngờ khi đến nhà Trương Hoành Bác, ông ta lại gặp được một thần y, điều này khiến Hạ Chính Dương vui sướng tột cùng.
Trong khi Hạ Chính Dương đang phấn khởi thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước y thuật của Lâm Phi Vũ, đúng là không thể chỉ thấy Lâm Phi Vũ còn trẻ mà lầm, y thuật này hoàn toàn đạt tiêu chuẩn cao thủ quốc gia.
Hai cha con Trương Hoành Bác đều cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng khi nhìn thấy Hạ Chính Dương có thể đứng lên.
Đặc biệt là Trương Hoành Bác, sư đệ chưởng môn có y thuật như vậy, đây chính là niềm tự hào của ông ấy.
“Tiểu thần y, phí khám bệnh là bao nhiêu thế?” Hạ Chính Dương hưng phấn nhưng cũng không quên phí khám bệnh.
“Không cần.” Lâm Phi Vũ xua tay tỏ vẻ không cần. Sở dĩ anh ra tay chữa trị cho Hạ Chính Dương chủ yếu là vì nể mặt Trương Hoành Bác, hơn nữa Lâm Phi Vũ thấy Hạ Chính
Dương là người chính trực, là quan phụ mẫu của dân chúng.
Ngoài ra, đây cũng coi như có duyên phận, tình cờ gặp. được Lâm Phi Vũ.
“Sao có thể như thế được? Tôi chữa bệnh bên ngoài đều tốn tiền, nếu tiểu thần y không thu phí khám bệnh thì trong lòng tôi sẽ cảm thấy không yên tâm đâu.” Hạ Chính Dương nhất quyết muốn trả cho Lâm Phi Vũ phí khám bệnh.
Trương Hoành Bác nhìn thấy hai người đùn đẩy qua lại chuyện phí khám bệnh, ông ấy ra mặt nói: “Lão lãnh đạo, ông dựa theo phí khám bệnh của tôi mà trả.”
“Ông Trương, ông tính phí khám bệnh như thế nào?” Hạ Chính Dương nhanh chóng hỏi.
“B§00.’ Trương Hoành Bác nói.
“Cái này… Hạ Chính Dương nghe xong không nói nên lời, 500 tệ còn không phải là tương đương với việc miễn phí sao.
Đối với căn bệnh này của ông ta, chỉ phí khám riêng các phương diện đã tiêu tốn mấy chục ngàn tệ, mặc dù được nhà nước chỉ trả nhưng vẫn là chỉ phí thực tế.
Nếu ra nước ngoài trị liệu, cho dù chữa trị tốt cũng ít nhất phải tốn mấy triệu, hiện tại Trương Hoành Bác nói 500 tệ, đây không phải là miễn phí sao?
“Lão lãnh đạo, tôi có quy tắc của mình, ông đừng cố chấp nữa.” Trương Hoành Bác thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hạ Chính Dương, ông ấy vội vàng lên tiếng.
“Được rồi, ông Trương, tiểu thần y, tôi sẽ khắc ghi tình nghĩa này ở trong lòng.” Hạ Chính Dương vội vàng bày tỏ lòng biết ơn.
Sau đó ông ta bảo nhân viên y tế đi cùng lấy ra 500 tệ tiền mặt và đưa cho Lâm Phi Vũ.
Lúc này Lâm Phi Vũ không từ chối nữa, anh nhận lấy 500 tệ tiền mặt, nếu cứ tiếp tục đùn đẩy thì sẽ khiến Hạ Chính Dương càng thêm khó xử.
Đúng lúc trong túi anh không có tiền, ngày hôm qua anh đã đưa 5000 tệ cho Đỗ Mỹ Thanh, tuy hiện tại 500 tệ phí khám bệnh này không nhiều lắm nhưng ít nhất cũng có thể cho Lâm Phi Vũ có cơm ăn trong thời gian sắp tới.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Phi Vũ cảm thấy yên ổn hơn một chút, trước tiên anh phải nhanh chóng tìm việc làm để nuôi sống bản thân đã.
Mặc dù Lâm Phi Vũ có tài nghệ, nhưng anh sẽ không dùng. tài nghệ của mình để kiếm tiền, sư phụ yêu cầu anh ra ngoài trải sự đời, anh sẽ tuân theo lệnh của sư phụ.