Vương Đại Đức nghe vậy gật đầu, anh ta nói với A Lượng: “Cậu ra ngoài gọi bọn họ vào.”
A Lượng nghe lời chạy ra ngoài, một lúc sau Chu Bách Hào dẫn một nhóm người đi vào trong phòng riêng.
Người dẫn đầu mang theo vẻ mặt cứng cỏi, khắp người toát ra khí tức lạnh lẽo và nghiêm nghị, khiến những người đứng xung quanh ông ta cảm thấy có chút ớn lạnh.
Còn cục trưởng cục thành phố đang đi theo phía sau ông †a, lần này Chu Bách Hào rất tự tin rằng hôm nay sẽ làm mất hết mặt mũi của mọi người.
Không ai dám động vào con trai ông ta, người đàn ông mặt lạnh trước mặt chính là em họ Chu Bỉnh của ông ta, người của bộ phận đặc biệt ở Trung Quốc.
Sau khi Chu Bỉnh ra khỏi nhà Lý Đạo Minh, ông ta có hẹn đi uống rượu với cục trưởng Phùng thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Chu Bách Hào nên hai người trực tiếp chạy tới đây.
Đánh Chu Vĩ thành ra như vậy ở nơi công cộng thực sự là coi trời bằng vung, mặc dù Chu Bỉnh không nói gì nhưng trong lòng lại bùng lên lửa giận ngút trời.
Dù đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, đánh người là không đúng.
Chu Bỉnh còn chưa mở miệng nói chuyện thì Chu Bách Hào đã lên tiếng trước, ông ta lớn tiếng quát: “Hôm nay tất cả những người ở đây đừng ai mong sẽ được sống yên ổn, toàn bộ nhân viên hãng hàng không bị sa thải, niêm phong quán bar, những kẻ nào đánh người thì chuẩn bị vào tù đi.”
Các đồng nghiệp của Đỗ Mỹ Thanh nghe xong thì cảm thấy có chút đau lòng, công việc tốt như vậy đã không còn nữa.
Nhưng sự việc đã xảy ra, không ai trách Đỗ Mỹ Thanh và Lâm Phi Vũ, dù sao bọn họ cũng không làm gì sai cả.
Không có cách nào khác, trước mặt các nhân vật lớn này thì bọn họ chỉ là những con người nhỏ bé, chỉ một lời nói của họ cũng có thể khiến bọn họ mất chén cơm.
Chu Bỉnh vừa bước vào thì chợt cảm thấy người đàn ông ngồi trong phòng nhìn trông có chút quen mắt, sau khi nhìn kỹ hơn, trong lòng Chu Bỉnh dâng lên một cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi.
Đây không phải là sư công của ông ta sao?
Lúc này Chu Bỉnh cực kỳ sợ hãi, xúc phạm Lâm Phi Vũ chẳng khác nào khi sư diệt tổ, không cần Lâm Phi Vũ tự tay xử lý, chỉ cần mỗi Lý Đạo Minh thôi là có thể dễ dàng xử gọn ông ta.
Tất cả những gì ông ta có đều là do sư phụ của Lý Đạo Minh ban cho, nếu Lý Đạo Minh muốn lấy lại thì cũng chỉ mất vài phút.
Đừng đánh giá thấp năng lực của võ giả Hóa Kình, Chu Bỉnh là người của một bộ phận đặc biệt nên biết rất rõ võ giả Hóa Kình mạnh đến mức nào.
Huống chỉ, vị sư công trước mặt này đã đạt tới trình độ sâu không thể lường, đừng nói là đối đầu với Lâm Phi Vũ, cho dù đứng bên cạnh Lâm Phi Vũ thôi cũng khiến hai chân Chu Bỉnh không khỏi run lẩy bẩy.
Chu Bỉnh nghe thấy Chu Bách Hào nói năng ngạo mạn thì vội đẩy ông ta ra, Chu Bách Hào bị đẩy đến mức loạng choạng, suýt chút nữa ngã dúi mặt xuống đất.
Khi Chu Bách Hào đang hết sức buồn bực, ông ta đã nhìn thấy một chuyện mà cả đời ông ta sẽ không bao giờ quên.
Chỉ thấy Chu Bỉnh vội vã đi tới trước mặt Lâm Phi Vũ, sau đó ông ta nặng nề quỳ xuống, khi hai chân chạm đất có thể nghe thấy một tiếng “bụp’ rất lớn.
Đây là quỳ xuống mà không hề suy nghĩ gì cả, hoàn toàn không quan tâm liệu có làm đau đầu gối hay không.
“Sư công, đồ tôn không biết ngài ở đây, xin sư công trừng phạt.”
Chu Bỉnh nói xong thì đập mạnh đầu xuống đất, cái trán áp sát mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Mọi người đều ngẩn tò te, đặc biệt là Chu Bách Hào và cục trưởng Phùng, những người khác không biết rõ thân phận của Chu Bỉnh nhưng hai người bọn họ biết.
Đây là một người có địa vị rất lớn, cục trưởng Phùng nhìn thấy Chu Bỉnh như vậy thì trong lòng phát hoảng, lúc này ông ta lại đang khúm núm quỳ trước mặt một thanh niên, hơn nữa trong giọng nói còn lộ ra sự run rẩy.
Mặc dù Chu Bỉnh là người của một bộ phận đặc biệt nhưng nguyên tắc tôn sư trọng đạo yêu cầu ông ta phải làm điều này.
Trong mắt những người này, địa vị của sư phụ khá cao, quỳ lạy thuộc loại lễ nghi bình thường, đối với Chu Bỉnh mà nói thì đây là hành vi bình thường, thế nhưng nó lại trở thành một chuyện cực kỳ kh ủng bố trong mắt người khác.
Cả phòng không ai dám nói chuyện, đến cả thở cũng không dám thở gấp, đặc biệt là đồng nghiệp của Đỗ Mỹ Thanh, bọn họ nhìn người mà ông chủ dẫn tới nghênh ngang bước vào, không ngờ lại quỳ rạp xuống trước mặt bạn trai của Đỗ Mỹ Thanh.
Cả đời bọn họ cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, nhìn Lâm Phi Vũ lúc này, bọn họ đã không thể dùng ánh mắt ngang hàng để nhìn anh nữa mà mang theo sự sùng bái và kính trọng sâu sắc.
Bản thân Đỗ Mỹ Thanh cũng đang bị vây trong trạng thái mông lung, đây thực sự là nhân viên bảo vệ sao?
Ngay từ đầu khi A Lượng bước vào, Lâm Phi Vũ đã nói rằng trước đây anh đánh anh ta nên anh ta mới sợ anh và Đỗ Mỹ Thanh đã tin anh.
Tiếp theo đó là Vương Đại Đức đuổi Chu Bách Hào ra khỏi phòng riêng, thân là ông chủ của quán bar Âu Hoàng, Vương Đại Đức cũng là một người tàn nhãn, nhưng đối với Lâm Phi Vũ lại cực kỳ tôn trọng, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Lâm Phi Vũ nói với cô ấy rằng anh biết bói toán và Vương Đại Đức tôn trọng anh vì anh đã giúp anh ta bói một quẻ, Đỗ
Mỹ Thanh lại tin anh.