Kiều Thu Mộng ngay lập tức được Tề Đẳng Nhàn dẫn tới nhà ở của Lâm Vãn Thu.
Ngoài cửa, Lâm Vãn Thu có thuê vệ sĩ đứng canh gác.
“Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có kích động vậy được không? Anh tỉnh táo chút đi! Anh kéo tôi qua đây, cô ta không muốn gặp chúng ta thì sao?” Kiều Thu Mộng lúc này mới hoàn hồn lại, khó chịu hỏi.
“Cô ta không gặp chúng ta, vậy chúng ta gặp cô ta không được sao?” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nhìn Kiều Thu Mộng nói.
Kiều Thu Mộng không nói được gì, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn và mình căn bản không phải người cùng một thế giới.
Vệ sĩ thấy hai người tới gần, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Dừng lại, mấy người là ai?”
“Tôi là Kiều Thu Mộng, hôm nay vội vàng đến đây là để xin lỗi Lâm tiểu thư.” Kiều Thu Mộng mím môi, giọng điệu có chút bực bội.
Vệ sĩ cười khẩy nói: “Cô chính là Kiều Thu Mộng ngày hôm qua đã chọc giận Lâm tiểu thư sao? Xin lỗi, Lâm tiểu thư nói rồi, trừ phi cô bị trói đem tới, hơn nữa còn phải quỳ ở trước cửa, bằng không tiểu thư nhất định sẽ không gặp cô.”
Kiều Thu Mộng trở nên bối rối, không biết phải trả lời câu này như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn bước lên phía trước, nói: “Xin lỗi, chúng tôi đến tìm Lâm Vãn Thu để giải quyết chuyện hôm qua, nếu như cô ta cứ tránh né không gặp, tôi nghĩ sau này hậu quả cô ta gánh không nổi đâu.”
Vệ sĩ sắc mặt lạnh lùng, cười nhạo nói: “Cậu đang đùa tôi sao?”
“Lâm tiểu thư đã muốn khống chế Kiều thị rồi, người chịu thiệt chính là cô ta! Còn có thể có hậu quả gì?”
“Hơn nữa, Lâm tiểu thư đã nói rõ ràng, muốn gặp cô ấy, vậy nhất định phải quỳ xuống! Chẳng lẽ cậu nghe không hiểu tiếng người sao?”
Kiều Thu Mộng nói: “Anh, anh có thể châm chước một chút, để chúng tôi vào trong trước.”
Vệ sĩ lắc đầu nói: “Không được, cô quỳ xuống thì tôi mới vào thông báo! Còn nữa, tôi cũng không phải anh của cô, đừng gọi tôi như vậy, cô không xứng.”
“Chỉ là một tên vệ sĩ, ra vẻ gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi bật cười.
“Tôi là vệ sĩ, nhưng tôi cũng là vệ sĩ của Lâm tiểu thư, muốn gặp Lâm tiểu thư thì phải quỳ xuống, cô có đáng để tôi liếc mắt nổi một cái hay không? Hai thứ phế vật, còn không quỳ xuống? Nếu không thì cút nhanh lên, tôi không có tâm trạng ở đây lải nhải với mấy người.” Tên vệ sĩ ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Anh có biết cảm giác đầu dụi xuống đất là như thế nào không?”
Vệ sĩ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nói: “Tôi từng là đặc công trong một đội tuyển tinh anh, mấy lần thi đấu lớn đều đạt được top10, muốn thử cảm giác này, ta tôi cũng không có cơ hội.”
Kiều Thu Mộng thấy Tề Đẳng Nhàn hình như lại sắp động thủ, không khỏi lo lắng nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh đừng ra tay. . .”
Vừa dứt lời, Tề Đẳng Nhàn đã trực tiếp ra đòn.
Tên vệ sĩ phẫn nộ mắng: “Muốn chết!”
Tề Đẳng Nhàn vừa đưa tay ra trong chớp mắt, cơ thể của người vệ sĩ đã di chuyển, một đòn kỹ thuật tiêu chuẩn trong quân đội đã quật ngã tên đó trên mặt đất.
Không chờ tên đó đến gần, khí thế đáng sợ của Tề Đẳng Nhàn lập tức đâm xuyên qua toàn thân hắn, thân hình cao lớn vạm vỡ lập tức siêu vẹo, bịch một tiếng, hắn đã bị Tề Đẳng Nhàn quật ngã xuống đất.
“Rầm!”
Mặt tên vệ sĩ bị đập mạnh xuống đất, cả người hầu như bất tỉnh.
Hắn che mũi lại, khóc lóc thảm thiết, r3n rỉ nói: “Sao cô dám làm càn trước cửa nhà Lâm tiểu thư! Cô có biết ai đã mua căn biệt thự này cho Lâm tiểu thư không? Là Triệu Hắc Long tiên sinh, hội trưởng thương hội Hắc Long!”
“Ầm!”
Tề Đẳng Nhàn nhấc chân đạp một cái, cửa lớn đột nhiên mở ra.
“Đi thôi, còn đứng đó làm gì, không mau giải quyết đi?” Hắn quay đầu, thản nhiên nói với Kiều Thu Mộng.
Kiều Thu Mộng vô cùng đau đầu, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể cùng hắn vào biệt thự.
Cửa đột nhiên mở, làm Lâm Vãn Thu sợ hãi, cô ta đang trang điểm để che đi vết bầm tím trên mặt, cái tát mà Tề Đẳng Nhàn tặng cho cô ta ngày hôm qua quả nhiên không nhẹ.
“Các người thật to gan, đến gặp tôi còn không lo quỳ xuống, lại còn dám đá vào cửa lớn!” Lâm Vãn Thu đứng dậy, vừa sợ hãi vừa tức giận nói.
Kiều Thu Mộng cười khổ, nói: “Lâm tiểu thư, oan gia nên giải không nên kết, hi vọng cô giơ cao đánh khẽ với Kiều thị, tôi bằng lòng làm tất cả mọi chuyện chỉ mong được cô tha thứ.”
“Tha thứ cho cô?”
“Không phải tôi nói cô quỳ trước nhà tôi ba ngày ba đêm sao!”
“Cô quỳ xong ba ngày ba đêm, tôi tự nhiên sẽ cho cô cơ hội cùng tôi thương lượng lại.”
“Nhưng cô ngay cả yêu cầu này cũng không làm được, còn có mặt mũi xin tôi giơ cao đánh khẽ?”
“Nếu đã như vậy, sao tôi còn phải nương tay với mấy người?”
Thái độ của Lâm Vãn Thu rất hung hăng, kiêu ngạo.
Kiều Thu Mộng khổ sở nói: “Dù sao chúng ta cũng từng là bạn học, chút chuyện này với cô mà nói, chẳng qua là chuyện mà một câu nói có thể giải quyết được mà, sao phải cứ ép nhau không tha chứ?”
“Bạn học? Cô cũng xứng? Đừng nói đến chuyện thân phận , nhắc tới tôi chỉ thấy buồn nôn, tôi không có người bạn nào như cô cả.” Lâm Vãn Thu cười khẩy nói.
Tề Đẳng Nhàn vỗ nhẹ vai Kiều Thu Mộng, nói: “Được rồi, Thu Mộng, cô không cần phải nói chuyện vô nghĩa với loại cặn bã này. Cho dù cô có qùy ba ngày, bọn họ nhất định cũng sẽ không buông tha cho cô đâu!”
Lâm Vãn Thu cười chế nhạo, “Ha, anh nói cũng đúng, cho dù cô ta có quỳ ba ngày, tôi cũng chưa chắc đã đồng ý giải hòa!”
Kiều Thu Mộng sững người, nói: “Rốt cuộc thì cô muốn thế nào mới buông tha cho Kiều thị?!”
Lâm Vãn Thu vẻ mặt nanh ác, nói: “Anh có biết trong bữa tiệc hôm qua tôi đã rất mất mặt mũi không? Anh có biết tôi đã tổn thất bao nhiêu tiền và danh tiếng khi chấm dứt hợp đồng với Hướng thị không?”
“Bây giờ, mấy người lại muốn tôi bỏ qua cho Kiều thị mấy người? Xin lỗi, tuyệt đối không thể nào!”
“Nếu không làm cho Kiều thị mấy người chết trôi chết nổi, tôi sẽ không bỏ cuộc!”
“Thậm chí, tôi còn muốn cả nhà mấy người từ già đến trẻ đều sống không được yên!”
Kiều Thu Mộng đau khổ nói, “Nhưng … nhưng rõ ràng hôm qua cô là người gây sự trước!”
“Tôi gây chuyện trước thì sao?”
“Bây giờ thân phận của tôi cao quý cỡ nào, cô có thể so được với tôi?”
“Tôi trêu chọc cô trước, là còn nghĩ đến tình cảm bạn học năm đó, chỉ đùa với cô một chút, cho cô ở trước mặt tôi còn có cảm giác tồn tại!”
“Nếu như tôi thật sự muốn làm gì cô, vậy thì cô chỉ còn cách cố gắng chịu đựng thôi, không những vậy còn phải cười thật vui vẻ cảm ơn vì tôi vẫn còn nhớ tới cô đó, đồ con kiến!”
Lâm Vãn Thu khoanh tay, nhìn Kiều Thu Mộng đầy khinh bỉ và nói: “Quỳ xuống, nếu bây giờ cô quỳ xuống, dập đầu với tôi, tôi còn có thể cân nhắc mà buông tha cho mấy người, đồng thời đưa cho cô hai điều kiện, nếu cô có thể làm được, tôi sẽ không làm khó Kiều thị nữa.”
Kiều Thu Mộng nghe những lời nói của Lâm Vãn Thu thì trở nên tức giận rất tức giận, nhưng cô không dám thể hiện trước mặt người phụ nữ này , giờ sinh tử của Kiều thị đều nằm trong tay cô ta, cô chỉ có thể nuốt giận vào trong.
“Cô có phải đã quên hôm qua tôi nói những gì rồi không?” Tề Đẳng Nhàn ở phía sau lên tiếng, ánh mắt của hắn lướt quanh khuôn mặt của Lâm Vãn Thu như một con dao.
Lâm Vãn Thu nghe thấy lời hắn nói, cô ta càng tức giận hơn, căm phẫn nói: “Đúng, còn có tên chồng phế vật của cô! Cô cũng phải bẻ gãy tay phải của hắn trước mặt tôi, hôm qua, hắn đã dùng chính tay này đánh tôi.”
“Nếu cô không làm được thì đừng nói nữa!”