Vu Khai Hà cười lạnh, Hắc Long Thương Hội chính là bá chủ của Trung Hải, hắn còn cần phải nể mặt hai người phụ nữ sao?
“Cô là cái gì, còn muốn tôi cho cô mặt mũi, cô ấy không uống, cô uống à?!” Vu Khai Hà lạnh lùng nhìn về phía Lý Vân Uyển, nhạt nhẽo hỏi
Anh em xung quanh Vu Khai Hà cũng nở nụ cười, cả đám dùng ánh mắt trêu chọc đánh giá Lý Vân Uyển cùng Kiều Thu Mộng.
Theo như bọn họ nghĩ, hai người phụ nữ này đã trở thành con cá trong chậu.
Sắc mặt Lý Vân Uyển trắng bệch, tửu lượng của cô ta không tốt, bình rượu này nếu như uống vào, chỉ sợ say rồi phải trực tiếp đến bệnh viện rửa dạ dày.
Vu Khai Hà nói: “Kiều tổng, cơ hội cho cô đó, xem chính cô có nắm chắc được hay không. ”
Kiều Thu Mộng mím môi cầm bình rượu, có chút do dự.
“Không thể uống…” Lý Vân Uyển cắn răng, vẫn kiên trì ý kiến của mình.
Vẻ mặt của Vu Khai Hà khó chịu, giáng thẳng một cái tát vào mặt Lý Vân Uyển, cười lạnh nói: “Cô không cho cô ấy uống, vậy cô uống! ”
Lý Vân Uyển là cành vàng lá ngọc, chưa từng bị ai đối đãi thô lỗ như vậy?
Nhưng sau khi bị một cái tát này, cô ta hết lần này tới lần khác lại một câu cũng không dám dong dài, đối phương là người của Hắc Long thương hội, cô đắc tội không nổi.
Hắc Long thương hội, đây chính là sự tồn tại có thể ngang hàng sánh vai cùng với người giàu nhất Trung Hải – Vương Vạn Kim và đầu rồng của Trung Hải – xí nghiệp Hướng Thị.
Kiều Thu Mộng biết rõ tửu lượng của Lý Vân Uyển, thật không ngờ đòi lại hai mươi triệu tiền nợ này lại khó khăn như vậy, chỉ có thể quyết tâm nói: “Tôi uống, hai mươi triệu nợ tiền kia, Vu tổng anh không được quỵt nợ! ”
Sau khi nói xong lời này, Kiều Thu Mộng nâng miệng bình đặt vào môi mình, ừng ực ừng ực rồi thổi bay hết một bình rượu tây.
Vu Khai Hà cười to nói: “Được, Kiều tổng quả nhiên thẳng thắn! ”
Kiều Thu Mộng chịu đựng nỗi thống khổ như dao cắt nóng chảy ở cổ họng, đem chai rượu tây này cương quyết rót vào trong bụng mình.
Rượu vừa ngấm xuống, cả người nàng sắp tê liệt, ánh mắt lờ đờ mê ly vì men rượu nói với Vu Khai Hà: “Vu tổng, bình rượu này tôi đã uống rồi, tiền nợ hai mươi triệu kia, anh cũng nên trả lại cho tôi…”
“Hiện tại tửu lượng của tôi không đủ, đi trước một bước, trở về đã…”
Vu Khai Hà lại giữ chặt cổ tay Kiều Thu Mộng, cười nói: “Tiền, nhất định sẽ trả lại, dù sao khó có được nhìn thấy có một nữ trung hào kiệt sảng khoái như Kiều tổng! ”
“Nhưng mà, hiện tại tôi còn chưa uống đã đâu, Kiều tổng đi rồi, có phải có chút không nể mặt tôi không?”
Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy trong dạ dày dời sông lấp biển, Lý Vân Uyển gấp đến không chịu nổi, nếu tiếp tục phát triển như vậy, không chừng Kiều Thu Mộng sẽ bị tên Vu Khai Hà này ăn sạch sẽ mất!
“Tề Đẳng Nhàn, tên phế vật này còn không tới, Mộng Mộng sẽ chịu thiệt thòi lớn!”
Lý Vân Uyển gấp đến độ dậm chân, nhưng cô cũng không dám trêu chọc Vu Khai Hà.
Ông chủ của Vu Khai Hà chính là hội trưởng Hắc Long thương hội Triệu Hắc Long, Triệu Hắc Long là hạng người như thế nào? Hôm nay thậm chí cùng Ngọc Tiểu Long bắn tên, có thể tưởng tượng được bối cảnh đáng sợ cỡ nào.
Chân của Kiều Thu Mộng sắp đứng không vững, cầu xin nói: “Vu tổng, buông tha cho tôi đi, để cho tôi về nhà, tôi không thể uống nữa! ”
Vu Khai Hà lại cười nói, “Uống thêm một ly nữa, uống xong một ly này thì thả cô đi. ”
“Ngươi cút đi!”
Kiều Thu Mộng không thể chịu đựng được nữa, một tiếng thét chói tai, chai rượu trong tay bay thẳng về phía đầu Vu Khai Hà một cái.
“Choang”
Vu Khai Hà đau đến lui về phía sau một bước, ôm đầu mình rên thảm một tiếng.
“Cô! Đồ tiện nhân này!” Vu Khai Hà tức giận đến hai mắt đỏ bừng, một cước đạp vào bụng Kiều Thu Mộng, đá bay cả người cô ra ngoài.
Lý Vân Uyển nhìn thấy một màn này, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nàng cũng không nghĩ tới lá gan của Kiều Thu Mộng lại lớn như vậy, cầm bình rượu lên cho đầu Vu Khai Hà một phát đập.
“Xong rồi, Mộng Mộng gây đại họa rồi!”
“Uống con mẹ mày mà uống, muốn uống rượu sao không tự mình uống?” Cửa lớn của gian phòng ghế lô bị một cước đá văng ra, Tề Đẳng Nhàn xông vào, thanh âm lạnh lùng.
Thân thể Kiều Thu Mộng bay ngược lại phía hắn, đúng lúc đang ngã vào trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hắn bước nhanh lên, vừa vặn làm cho cô mềm nhũn tựa vào trong ngực mình.
Dựa vào một chút ý thức cuối cùng, Kiều Thu Mộng mơ màng nhìn thoáng qua người đàn ông đang ôm mình, sau đó liền nặng nề nhắm hai mắt lại.
Khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn biến thành màu đen, ôm Kiều Thu Mộng tiến một bước liền đến trước mặt Vu Khai Hà, giơ tay lên chính là một cái tát vang dội!
“Ba!”
Cơ thể Vu Khai Hà bay lên rời khỏi mặt đất, cả người đều xoay tròn trên không trung, sau khi xoay hai vòng, lúc này mới nặng nề ngã xuống đất.
Lý Vân Uyển không nhịn được mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn Tề Đẳng Nhàn, đồ cai ngục vô dụng này, vì Kiều Thu Mộng, lại dám động thủ đánh người của Hắc Long thương hội?!
Thành viên Hắc Long thương hội ngồi cùng bàn thoáng cái đứng dậy, không nói hai lời, một đám xông về phía Tề Đẳng Nhàn.
Mặt Tề Đẳng Nhàn không chút thay đổi, một tay ôm Kiều Thu Mộng, một tay bảo vệ cho của cô, hai chân linh hoạt giống như Xuyên Hoa Hồ Điệp* tung cước, rầm rầm rầm, chỉ chốc lát sau, người đã nằm đầy đất, một đám che bụng khom người, giống như biến thành tôm luộc.
*Xuyên Hoa Hồ Điệp: một trong các bộ quyền của Tung Hạc quyền.
“Chúng mày uống rượu không liên quan đến tao, nhưng bắt nạt vợ của tao, vậy thì chắc cần phải thương lượng lại rồi.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói, một cước đạp lên đầu Vu Khai Hà.
Vu Khai Hà đau đến kêu thảm thiết, giận dữ quát: “Thằng ch*, mày gây chuyện rồi, mày có biết mày đã đắc tội ai không? ”
“Chúng ta là người của Hắc Long Thương Hội! Ông chủ của ta là Triệu Hắc Long Triệu tiên sinh! ”
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt khinh thường, lạnh lùng nói, “Thủ hạ của Triệu Nê Trích, từ khi nào có tư cách ức hiếp người phụ nữ của tao?! ”
Tuy rằng hắn đối với Kiều Thu Mộng tạm thời không có tình cảm sâu sắc gì, nhưng dù sao hai người cũng mới lĩnh chứng kết hôn, trên danh nghĩa chính là vợ chồng.
Nghe Tề Đẳng Nhàn gọi Triệu Hắc Long như vậy, hai mắt Lý Vân Uyển tối sầm lại, suýt chút nữa trực tiếp ngất đi.
Lời này, nếu để cho Triệu Hắc Long nghe thấy, đừng nói là Đẳng Nhàn, chỉ sợ cả Kiều gia đều vì vậy mà diệt vong.
“Đem số tiền nợ đến, bằng không hôm nay sẽ giế t chết ngươi.” Tề Đẳng Nhàn khom lưng một chút, trực tiếp xách Vu Khai Hà lên, tiện tay ném tới bên cạnh bàn ăn.
Lý Vân Uyển nghe được sởn tóc gáy, Tề Đẳng Nhàn đúng là điên rồi, đánh người thành như vậy, còn muốn trả lại hai mươi triệu tiền nợ?!
“Con mẹ nó mày còn đòi trả nợ sao? Động đến tao, cả nhà mày đều phải chết sạch! ”
“Tao nói cho mày biết, mày không những phải trả lại tiền, còn phải quỳ ba ngày ba đêm cho tao, cầu xin tao tha thứ cho mày! Nếu không…”
Vu Khai Hà còn muốn mở miệng mắng hai câu, kết quả cái gáy liền trực tiếp bị Tề Đẳng Nhàn đè lại, hung hăng đập vào mặt bàn, chảy ra một mảng lớn máu tươi, sau đó phát ra trong miệng là một trận khóc thảm thiết kêu cha gọi mẹ.
Vu Khai Hà hoàn toàn bị đánh đến sợ hãi, kêu r3n nói: “Đại gia, đừng đánh… Tôi không lấy tiền nữa. ”
“Số tiền này, cần Triệu tiên sinh tự mình ký tên, mới có thể từ trong tài chính xuất ra trả lại cho nhà họ Kiều.”
“Ngài bây giờ coi như là đánh chết tôi, tôi cũng không lấy ra được mà!”
Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, hờ hững nói, “Được, vậy mày bảo Triệu Nê Trích chuẩn bị sẵn tiền cho tao, sau này tao tự mình tới lấy! ”
Vu Khai Hà liên tục gật đầu, trong lòng lại chửi thề, “Mẹ kiếp, còn muốn tiền? Trở về lão tử triệu tập anh em đánh cho mày tàn phế! ”
“Đi thôi, còn sững sờ làm gì nữa!” Tề Đẳng Nhàn nói với Lý Vân Uyển, ôm Kiều Thu Mộng xoay người rời đi.
Lý Vân Uyển giống như ở trong mộng vừa tỉnh, vội vàng đuổi kịp Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nơi thị phi này, về phần sau này sẽ có phiền toái như thế nào, cũng không phải điều cô nên suy nghĩ.
“Tề Đẳng Nhàn, con mẹ nó, anh không muốn sống nữa à, xuống tay tàn nhẫn như vậy, biết sẽ mang đến hậu quả gì không?!” Lý Vân Uyển trong lòng sợ hãi đi theo bên cạnh hắn, một đường liên tục quở trách trở về.
Tề Đẳng Nhàn lười nói chuyện, sau khi ra khỏi cửa, trực tiếp đem Kiều Thu Mộng giao cho Lý Vân Uyển, bảo nàng đưa người về Kiều gia, mà hắn thì trực tiếp trở về Vân Đỉnh sơn trang.
Sáng sớm hôm sau, Tề Chờ Nhàn lái chiếc Phaeton khiêm tốn này, đến nhà họ Kiều xem xét.