Editor: Chu
Ngày thứ hai của lễ Quốc khánh, thời tiết bỗng trở nên u ám.
Sau khi gia đình Trình Dư Hạ và Tề Duyệt ăn xong cơm chiều, bốn người tụ tập trước TV để thảo luận xem nhân vật nào chính là hung thủ trong một bộ phim trinh thám đang hot.
Mẹ Trình đã theo dõi bộ phim này hơn nửa tháng, hằng ngày đều đợi tới giờ chiếu phim, một tập cũng không bỏ sót, cũng vì vậy mà người luôn tiết kiệm như bà còn bỏ tiền mua một tháng hội viên VIP.
Thấy họ thảo luận hăng say, Trình Dư Hạ không nỡ nhẫn tâm nói cho mẹ mình biết về kết thúc phim theo kiểu đầu voi đuôi chuột đến mức ngay cả mẹ cũng chẳng nhận ra.
Mẹ Trình nói: “Trước kia người này còn giúp anh ta, trông thế nào cũng không giống hung thủ nhỉ?”
“Anh thấy cái tên theo dõi trong đêm mưa mới giống hơn.” Ba Trình đáp lại.
Tề Duyệt nói: “Tên tóc vòng đang đánh người vừa nhìn thấy nhân vật chính đã bỏ chạy, chắc chắn hắn có vấn đề.”
Dứt lời, ba người cùng nhìn về phía Trình Dư Hạ: “Con/Mày cảm thấy sao?” Ngay lúc này, tiếng sấm ầm ầm trên trời vọng xuống.
Trình Dư Hạ bị dọa suýt nhảy dựng khỏi sofa, cô nói lắp bắp: “Đánh đánh đánh, sét đánh…”
Mẹ Trình nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “Nghe thấy rồi, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa.”
Ba Trình hỏi mẹ Trình: “Có nên tắt TV không?”
“Cứ tắt đi.” Dù không đành lòng, nhưng mẹ Trình vẫn bảo ba Trình tắt TV, bà nói: “Sét đánh thế này nguy hiểm lắm.”
Bỗng nhiên, lại một tiếng rầm vang lên.
“Áaa!” Trình Dư Hạ lập tức ôm lấy Tề Duyệt ngồi bên cạnh: “Đúng là kiếp nạn ngàn năm mà!”
Mẹ Trình đứng lên, nói: “Tắt đèn, đóng cầu dao, về phòng ngủ đi.”
Trình Dư Hạ ôm Tề Duyệt hỏi lại: “Mới 8 giờ sao ngủ được mẹ?”
“Hồi nhỏ đúng 8 giờ là con phải đi ngủ ngay đó thôi.” Mẹ Trình nói tiếp: “Ngủ không được thì hai đứa nằm tâm sự với nhau đi, kể chút chuyện cho nhau nghe trước khi ngủ, hoặc là đếm cừu hay đếm gì đó.”
Trình Dư Hạ và Tề Duyệt liếc nhìn nhau, đồng thanh trả lời: “Mày kể.”
Trình Dư Hạ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà nói chuyện với Tề Duyệt: “Nếu ngày mai tao hỏi mày tại sao lại ở trong nhà tao thì mày cũng đừng sợ nhá.”
Tề Duyệt thắc mắc: “Sao mày lại nhắc đến chuyện này nữa?”
“Tao sợ mày quên thôi.” Trình Dư Hạ nói: “Lỡ mày quên, sáng mai lại bị tao dọa sợ thì biết làm sao?”
“Mày cứ lo lắng về mấy vấn đề không có thật chi vậy?” Tề Duyệt nói: “Hơn nữa, có bộ dạng nào của mày mà tao chưa từng gặp qua đâu, sao có thể dễ dàng bị mày doạ sợ được chứ.”
Trình Dư Hạ kéo chân xuống dưới cằm, cảm khái: “Có mày bên cạnh tốt thật, chúng ta phải ám nhau cả đời nha.”
Tề Duyệt nghiêng đầu nhìn cô: “Sao bữa nay nói chuyện buồn ngôn dữ.”
Trình Dư Hạ cũng nghiêng đầu nhìn Tề Duyệt, ánh mắt sáng rực: “Thế, với tư cách là người bạn thân cả đời này, tao muốn mày hứa với tao, tối nay lỡ có đá rớt chăn của mình thì mày cũng đừng cướp lấy chăn của tao nhá?”
“Mày tệ quá đó Trình Dư Hạ, sao mày có thể tính toán chi li như vậy với người mà mày muốn làm bạn thân cả đời vậy?” Tề Duyệt bắt lỗi cô: “Chẳng phải đã là bạn thân thì phải chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau sao? Biết tao hay đá rơi chăn của mình, mày không nhặt lên giúp tao tao đã không nói gì rồi, mày không chủ động cho tao đắp chăn cùng tao còn chưa tính, thế mà mày không biết xấu hổ trách tao cướp chăn của mày?”
“Tao sai rồi.” Trình Dư Hạ bỗng bắt đầu xin lỗi: “Con sai rồi được chưa, sư phụ đừng niệm chú nữa….”
“Mày nói mày sai rồi được chưa là có ý gì?” Tề Duyệt nói: “Thái độ nhận sai của mày chả chân thành gì cả.”
Trình Dư Hạ lập tức thay đổi thái độ, nói một cách chân thành: “Tối nay tao sẽ chia chăn cho mày, tới mai thì mày khao tao uống trà sữa hé.”
“Thành giao!” Tề Duyệt vô cùng vui vẻ mà đồng ý.
Đêm đã về khuya, mỗi khi Trình Dư Hạ cảm giác bản thân sắp đi vào giấc ngủ, ngay lập tức sẽ bị tiếng sấm đánh thức.
Cuối cùng, thật sự không cố chịu được nữa, cô tìm nút bịt tai lại rồi trùm kín chăn, ngủ thẳng một mạch đến hừng đông.
Hôm sau, vừa mở mắt ra, Trình Dư Hạ không còn nhìn thấy khung cảnh trong phòng ngủ ở nhà cô.
Sáng ngày 2 tháng 6, bầu trời đầy nắng, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Cánh lá của những chậu cây ngoài ban công loé lên những tia sáng khi ánh nắng rọi vào, quả cà chua nhỏ ra trái duy nhất trong bồn hiện giờ đang trở thành món ăn sáng thơm ngon cho hai chú chim nhỏ.
Lệnh báo thức vào lúc 8 giờ sáng trong điện thoại Trình Dư Hạ đúng giờ vang lên, sau khi tắt báo thức, cô đặt hộp nhạc cạnh gối nằm về lại trên tủ đầu giường.
Mở cửa phòng ra, nhìn thấy Tề Duyệt đang đắp mặt nạ, tay thì nướng bánh mì.
Tề Duyệt nhìn thấy Trình Dư Hạ, có chút kinh ngạc: “Tao còn tưởng hôm nay mày sẽ không dậy nổi.”
Trình Dư Hạ vừa đi về phía toilet, vừa trả lời Tề Duyệt: “Sao muộn rồi mà mày không gọi tao thức, chẳng phải hôm nay có lịch quay chụp à?”
“Không phải Tiểu Trần về rồi sao, hôm qua mày uống nhiều như vậy nên tao bảo cậu ấy chụp thế mày một ngày rồi.” Tề Duyệt nói: “Bữa nay mày cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Trình Dư Hạ nói: “Tiểu Trần vừa về đã bị mày gọi tăng ca, chẳng khác gì đang bốc lột nhân viên.”
Tề Duyệt bất đắc dĩ: “Thế giờ phải làm sao, không nhờ Tiểu Trần rồi mày thì lại dậy muộn, muốn để bà chủ là tao tự mình làm hả?”
“Cũng đâu phải không được.” Trình Dư Hạ vừa đánh răng vừa nói chuyện với Tề Duyệt: “Thỉnh mày tin rằng bản thân có thực lực đi bà chủ Tề.”
Bà chủ Tề cho cô một ánh mắt khinh thường: “Ăn bánh mì không, tao nướng cho mày hai lát.
Trình Dư Hạ đáp: “Không cần đâu, lát nữa chuẩn bị ra ngoài tao sẽ lấy hai miếng đem theo ăn trên đường.”
“Đúng rồi…” Tề Duyệt hỏi: “Chuyện Văn Tư Tư nói hôm qua, mày suy nghĩ thế nào?”
“Chuyện Văn Tư Tư nói hôm qua?” Trình Dư Hạ lau nước trên mặt rồi đi tới: “Là chuyện gì?”
“Xem ra ngay cả một câu cũng không nghe thấy.” Tề Duyệt cắn bánh mì xong thì nói: “Nó sắp kết hôn, muốn tụi mình làm phù dâu cho nó.”
“Văn Tư Tư sắp kết hôn!” Trình Dư Hạ cảm thấy khó tin: “Hôm qua nó có nhắc câu nào với việc sắp kết hôn đâu?”
Cô cố gắng nhớ lại buổi họp lớp vào tối qua, tuy rằng phần lớn thời gian cô đều mất tập trung, nhưng cũng không hoàn toàn không nghe thấy người khác nói chuyện, huống chi là tin tức Văn Tư Tư sắp kết hôn quan trọng như vậy.
Trình Dư Hạ lại hỏi: “Sao tao nhớ rõ ràng suốt buổi lớp tối qua đâu có nghe nó nhắc tới chuyện này?”
Tề Duyệt tháo mặt nạ xuống, nhìn Trình Dư Hạ chằm chằm: “Tối hôm qua mày đi họp lớp với ai?” “
“Đêm qua không phải là tiệc họp lớp của lớp tụi mình hả?” Trình Dư Hạ cũng cảm thấy khó hiểu: “Tổ chức ở Minh Hải đó.”
“Uống nhiều quá nên vẫn chưa tỉnh hẳn à?” Tề Duyệt nắm cằm Trình Dư Hạ: “Hôm qua là Văn Tư Tư hẹn tụi mình đi ăn.”
“Không thể nào.” Trình Dư Hạ cực kỳ tin tưởng vào trí nhớ của mình: “Nếu là Văn Tư Tư hẹn đi ăn thì tại sao tao lại xỉn?”
“Mày còn ở đây giả bộ với tao nữa hả?” Tề Duyệt nói: “Không phải là do mày nghe được tin Tống Tân muốn định cư luôn ở nước ngoài, nên mới đau lòng uống đến mức xỉn quắc cần câu ư.”
Nhất thời, cô không hiểu được việc mình uống rượu có liên quan gì với Tống Tân, tại sao Tống Tân không về nước lại khiến cô đau lòng, cô bèn hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì tới Tống Tân?”
Tề Duyệt ngỡ ngàng, lôi Trình Dư Hạ về phòng: “Mày xem album ảnh đi, rồi lại đọc nhật ký của mày, mày thích thầm cậu ta lâu như vậy, uống rượu vào rồi quên cậu ta luôn đấy à?”
“Tao thích thầm ai cơ?” Trình Dư Hạ choáng váng cả người: “Mày nói tao thích thầm Tống Tân á? Đã vậy còn rất lâu?”
“Trong album của mày đều là ảnh của cậu ta nè.” Tề Duyệt mở quyển album của Trình Dư Hạ ra: “Còn có nhật ký mày viết hai năm trước, chắc không cần tao giúp mày mở ra đâu ha.”
“Sao tao có thể yêu thầm Tống Tân được?” Trình Dư Hạ ngẫm nghĩ, cho rằng Tề Duyệt có lẽ đã hiểu lầm, dù sao cô cũng chỉ nói với cô nàng là mình sùng bái Lộ Dương, nên bèn nói rõ: “Người tao thích là Lộ Dương, cứ cho là đêm qua không phải uống rượu với mấy người bạn học, nhưng lí do tao uống đến xỉn cũng là vì Lộ Dương, hoàn toàn không liên quan gì đến Tống Tân hết.”
“Lộ Dương?” Tề Duyệt bỗng dời ánh mắt lên người Trình Dư Hạ, hỏi: “Lộ Dương là ai?”
“Mày cứ nói giỡn hoài.” Trình Dư Hạ đi đến bên cạnh Tề Duyệt, lật về phía trước album: “Mày mà không biết Lộ Dương là ai à?” Động tác lật trang của cô từ từ dừng lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Cả quyển album không hề có lấy một tấm hình của Lộ Dương, tất cả đều thay bằng ảnh của Tống Tân.
Trình Dư Hạ sợ tới mức lui về phía sau một bước, cô chỉ vào album rồi hỏi Tề Duyệt: “Sao lại không có ảnh Lộ Dương, tụi mình rõ ràng còn cùng nhau nhờ cậu ấy dạy thêm mà.”
Mặt Tề Duyệt không có chút biểu cảm, cô nàng nói: “Người dạy thêm cho mày vẫn luôn là Tống Tân, tao thật sự không biết Lộ Dương mà mày nói, trong lớp chúng ta có người này hả?”
Cô lại lùi về phía sau một bước: “Sao mày lại không biết Lộ Dương được chứ?”
Lúc này, ngoài ban công bỗng nhiên nổi lên một trận gió to, thổi bay bức màn trong phòng, sắc trời cũng ngay tức khắc chuyển thành màu xám đen.
“Trời sắp mưa rồi.” Trình Dư Hạ vội vàng ra đóng cửa ban công, sau đó xoay người nói với Tề Duyệt: “Mặc kệ chuyện này đi, cứ đến chỗ chụp ảnh trước…” Nói được một nửa, cô chợt phát hiện Tề Duyệt không còn ở trong phòng mình.
Cô lập tức sốt ruột chạy khắp nhà gọi tên cô nàng, trong lúc đang gọi, trên má đột nhiên bị cảm giác lạnh lẽo kích thích.
Sau đó, cô liền tỉnh dậy.
Tề Duyệt chớp mắt, chăm chú nhìn Trình Dư Hạ đang ngủ say: “Gọi tao chi vậy?”
Trình Dư Hạ sờ mặt mình vài cái, cảm giác ươn ướt.
“Mới vừa rửa mặt xong đã nghe thấy mày gọi tên tao.” Tay Tề Duyệt chùi lung tung trên quần áo: “Sao vậy, nằm mơ thấy tao à?”
Trình Dư Hạ lập tức trở người, dựa vào giường, tiếp đến cô nhìn thấy thời gian hiện trên lịch điện tử ở tủ đầu giường, than thở: “Sao trở lại nữa rồi…”
“Rời giường nhanh lên, dì nấu cơm xong hết rồi.” Tề Duyệt nhận ra mấy ngày nay Trình Dư Hạ vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, cô nàng xoay người đi ra ngoài.
Lát sau, tay Trình Dư Hạ cầm lịch điện tử trên bàn đi ra, cô vào phòng bếp hỏi: “Mẹ, mẹ xem hôm nay là ngày mấy…”
Tề Duyệt đang đứng trước bàn ăn phụ bà bày chén đũa, trả lời: “Ngày 3 tháng 10.”
“Không có hỏi mày.” Trình Dư Hạ hỏi tiếp: “Mẹ, mẹ biết hôm nay là ngày mấy không?”
“Thứ tư, ngày 3 tháng 10 năm 2018.” Mẹ Trình tiện tay đẩy cô qua một bên: “Đứng sang một bên, cách cái nồi xa một chút.”
Ba Trình đang phụ rửa trái cây, lên tiếng hỏi: “Bữa nay hai đứa có chuyện gì hả?”
“Không có gì đâu ạ.” Nếu Trình Dư Hạ cứ hỏi tiếp, không chừng ba mẹ sẽ nhìn ra điểm khác thường, lập tức khoa trương mà nói: “Nhưng mà đã ngày 3 tháng 10 rồi, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đã trôi qua một nửa!”
Mẹ Trình hỏi: “Con có muốn đi ra ngoài chơi không?”
“Không đi đâu ạ.” Trình Dư Hạ không thấy hứng thú: “Bài tập về nhà hôm nay vẫn còn chưa làm xong.”
“Hôm nay ngoan thế nhỉ?” Mẹ Trình ngạc nhiên nói: “Hoá ra cũng biết tự giác làm bài tập về nhà của mình đấy à?”
Hơn 10 giờ, Trình Dư Hạ – người tự giác làm bài tập đang chau mày ủ rũ nằm trên mặt bàn, tay lăn qua lăn lại cây bút dùng để làm bài tập, sau đó gõ gõ vào ly thuỷ tinh bên cạnh, kế tiếp lại nhéo bàn tay mập mạp của gấu bông nhỏ làm bằng len, hơn nửa tiếng trôi qua, trên vở bài tập vẫn không có một chữ.
Bản thân Tề Duyệt cũng rất hay bị phân tâm, cô nàng nhìn gấu bông nhỏ trong tay Trình Dư Hạ, hỏi cô: “Hình như tao chưa thấy con gấu bông này của mày lần nào, trông đẹp đấy.”
Trình Dư Hạ nói: “Bà ngoại tự mình làm đó, mấy hôm trước tìm đồ thì nhìn thấy nó trong thùng nên lấy ra luôn, có điều tao quên là được bà tặng hồi Tết thiếu nhi năm nào rồi.”
Tề Duyệt nói: “Ba mẹ tao chưa bao giờ nhớ đến ngày Tết thiếu nhi.”
“Tết thiếu nhi cũng bình thường thôi mà, một năm còn biết bao nhiêu ngày lễ giống vậy.” Trình Dư Hạ an ủi Tề Duyệt: “Với lại, đó giờ chú dì đâu có quên sinh nhật của mày lần nào.”
Tề Duyệt hừ nói: “Nhưng tao chỉ muốn mừng Tết thiếu nhi thôi.”
“Được rồi, tao sẽ đón với mày.” Trình Dư Hạ hỏi: “Mà 18 tuổi rồi vẫn có thể mừng Tết thiếu nhi hả?” Dường như bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô lập tức ngồi thẳng dậy: “Là Tết thiếu nhi!” Cô nói.
2633 words
02.09.2024