Editor: Sel
Trình Dư Hạ nhận lấy chiếc máy ảnh từ Thẩm Xuyên rồi nói: “Nói trước nhé, nếu anh không hài lòng với ảnh thì cũng đừng nói thẳng mặt em, em dễ bị tổn thương lắm đấy.”
Thẩm Xuyên vỗ ngực nói: “Không sao đâu, em cứ tự nhiên chụp đi. Nếu chụp không tốt thì cứ coi như để tham khảo cũng được.”
Trước tiên Trình Dư Hạ chỉnh chế độ chụp của máy ảnh thành chế độ chụp tĩnh vật, rồi vừa điều chỉnh các thông số, vừa nói: “Có mấy lời này của anh thì em yên tâm rồi.”
Dù khiêm tốn là cần thiết, nhưng cô cũng không phải là người học nghề chỉ để cho có. Sau bốn năm học chuyên ngành nhiếp ảnh ở đại học và thêm vài hoạt động nhiếp ảnh thương mại cùng Tề Duyệt ngay sau khi ra trường, việc chụp những món bánh ngọt này không phải là điều khó khăn.
Thẩm Xuyên đứng bên cạnh xem Trình Dư Hạ thành thạo điều chỉnh các thông số, trầm trồ khen: “Em gái này, kỹ thuật của em trông rất chuyên nghiệp đấy.”
“Cũng bình thường thôi.” Trình Dư Hạ đưa ống kính về phía chiếc bánh trên bàn: “Máy ảnh của em cũng là loại này, nên em chỉ điều chỉnh theo thói quen của mình thôi.” Sau đó, cô quay ống kính ra ngoài: “Chúng ta chụp ở ngoài nhé.” Đặt máy ảnh xuống, Trình Dư Hạ hỏi Thẩm Xuyên: “Có bát màu cam hoặc màu gần giống không? Em còn cần một bát nước nữa.”
Khi Thẩm Xuyên mang nước đến, Trình Dư Hạ và mọi người đã chuyển địa điểm chụp ra ngoài. Anh ấy để bát xuống và nhìn vào sảnh phía sau: “Những người khác vẫn chưa đi làm, hiện tại có bốn, năm khách đã đến. Hay là để anh làm xong công việc rồi chụp sau?”
Trình Dư Hạ nói: “Em không cần nhiều người vậy đâu, có em với Tề Duyệt là được rồi.”
Thẩm Xuyên đáp: “Vậy vất vả cho hai em rồi, anh vào làm trước nhé.”
Khoảng hai mươi phút sau, ánh sáng trước ống kính của Trình Dư Hạ đột nhiên giảm xuống.
Tề Duyệt hỏi: “Ai vậy trời?” Cả hai cùng nhìn về phía người đã che mất ánh sáng.
Chỉ thấy Chu Mai Mai mặc một chiếc váy màu xanh dương đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hai người: “Các cậu đang chụp gì thế?”
Trong ký ức của Trình Dư Hạ thì lúc này cô chưa từng nói chuyện với cậu ta, huống chi là thường xuyên gặp nhau thế này.
Lúc này Tề Duyệt lẩm bẩm một câu: “Đối thủ của mày tới rồi đó.”
Trình Dư Hạ còn đang thắc mắc về ý nghĩa của từ “đối thủ” mà Tề Duyệt nói, thì Chu Mai Mai đã đi đến trước mặt.
Chu Mai Mai quan sát Trình Dư Hạ và Tề Duyệt: “Đừng nói hai cậu đang làm thêm ở quán cafe này đấy nhé?”
Bấy giờ Tề Duyệt mới bỏ bát nước trên tay xuống, hỏi: “Đúng đó rồi sao? Tụi tôi làm ở đây thì có vấn đề gì hả?”
Chu Mai Mai ngạc nhiên nói: “Nhưng chúng ta vẫn còn là học sinh mà, không phải chuyện quan trọng nhất là việc học sao? Vậy mà bố mẹ các cậu vẫn cho các cậu đi làm thêm…”
Trình Dư Hạ nói: “Cậu nói đúng đấy, đúng là học sinh phải lấy việc học làm đầu.”
Tề Duyệt cố ý nói: “Vậy phải làm sao đây? Không đi làm thêm thì chờ chết đói hả?”
“Xin lỗi.” Nghe Tề Duyệt nói vậy, Chu Mai Mai đột nhiên xin lỗi: “Tôi không biết điều kiện nhà hai cậu khó khăn vậy…”
Với bộ đồ thể thao không có nhãn hiệu mà Tề Duyệt mua từ quầy hàng lưu động dưới khu chung cư của họ, thật khó để ai đó có thể nhận ra điều kiện gia đình của cô nàng.
“Đúng vậy.” Tề Duyệt nói: “Vậy xin cậu đừng làm phiền tụi này nữa, nếu không lát nữa ông chủ trừ vào tiền lương mất.”
“Trừ lương của ai cơ?” Đúng lúc này Văn Tư Tư và Tống Tân đến nơi.
Tề Duyệt nói: “Tao với Hạ Hạ đang làm thêm mà, chụp ảnh thuê đó.”
Trình Dư Hạ giơ máy ảnh lên: “Sắp xong rồi.” Cô nhìn ra ngoài nhưng không thấy Lộ Dương đâu, hiếm khi anh là người đến cuối cùng thế này.
Văn Tư Tư tò mò: “Chụp món mới à?”
“Cậu cũng chụp cho tôi vài bức đi.” Chu Mai Mai ngây thơ nói: “Tôi sẽ trả tiền cho cậu, như vậy hôm nay cậu có thể kiếm được hai phần lương rồi.”
Trình Dư Hạ thấy Chu Mai Mai thật sự khá ngây thơ, ở thời này chẳng có mấy ai mà người ta nói gì là tin cái đó như cậu ta.
“Xin lỗi nhé.” Trình Dư Hạ nói: “Đây là máy ảnh của ông chủ.”
Chu Mai Mai kiêu ngạo nói: “Thì sao, cậu chụp ảnh cho tôi thì tôi trả tiền cho cậu, chẳng phải cậu đang thiếu tiền sao? Hơn nữa tôi là khách của quán, nếu để tôi yêu cầu với ông chủ thì cậu sẽ không nhận được một xu nào đâu.”
Thái độ của Chu Mai Mai khiến Trình Dư Hạ cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng máy ảnh đúng là của Thẩm Xuyên, cô dĩ nhiên không có quyền sử dụng máy ảnh của người khác để chụp những bức ảnh không liên quan được.
Tề Duyệt: “Thế cậu đi ý kiến với ông chủ đi, Hạ Hạ nhà tôi chụp một bức ảnh không có rẻ đâu nha, chẳng biết cậu đủ tiền để chụp mấy tấm?”
“Tôi….” Ánh mắt của Chu Mai Mai muốn vô tội bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Tôi nghe nói làm thêm vất vả nên muốn giúp các cậu thôi mà….” Nói xong cậu ta còn giả vờ chực rơi nước mắt.
Dù không biết cậu ta có thật lòng không, nhưng diễn xuất của cậu ta quả thật có thể làm nhiều ngôi sao mạng phải chào thua.
Trong khi Tống Tân đang ngồi múa bút thành văn trên ghế, thì Trình Dư Hạ, Tề Duyệt và Văn Tư Tư đều chăm chú nhìn Chu Mai Mai đang diễn xuất hết mình.
Chu Mai Mai lấy ra một chiếc khăn giấy từ trong túi, rồi dùng nó lau khóe mắt không có nước mắt của mình: “Từ nhỏ gia đình tôi đã dạy rằng không được phân biệt đối xử với các bạn học có hoàn cảnh khó khăn, phải giúp đỡ họ trong khả năng của mình.”
Chờ cậu ta nói xong, ba người quay qua nhìn nhau.
“Sao thế?” Thẩm Xuyên đi tới: “Anh thấy tụi em đứng tụ tập ở chỗ này.”
“Em chụp xong rồi.” Trình Dư Hạ nhanh chóng đưa “củ khoai nóng bỏng tay” cho Thẩm Xuyên: “Anh có thời gian thì xem thử đi.” Cô vốn định chụp lại những bức ảnh ánh sáng không tốt, nhưng giờ nhìn tình hình, cô nhanh chóng thuyết phục bản thân không nên quá khắt khe.
“Được đó em gái.” Thẩm Xuyên vừa xem ảnh chụp vừa khen không dứt miệng: miệng: “Chuyên nghiệp thật đấy, vừa nhìn là biết có kỹ thuật chứ không phải chụp chơi chơi, xem ra hôm nay phải học hỏi em cách chụp ảnh rồi.”
“Không thành vấn đề.” Trình Dư Hạ chỉ vào đạo cụ chụp ảnh, hỏi: “Mấy cái này cất được chưa ạ, để chúng em cất giúp cho.”
“Em gái đùa gì vậy?” Thẩm Xuyên nói: “Em đã chụp ảnh giúp anh rồi, sao anh có thể bắt các em dọn đồ được?”
Lúc này Chu Mai Mai đột nhiên hỏi: “Không phải các cậu ấy đến đây làm thêm sao?”
Tề Duyệt vội vàng nói: “Đương nhiên là tới làm thêm rồi, nhưng hôm nay là cuối tuần, ông chủ có tấm lòng nhân hậu đây cho tụi tôi được nghỉ một ngày đó.”
Thẩm Xuyên nửa đùa nửa thật nói tiếp Tề Duyệt, hỏi Chu Mai Mai: “Sao thế em gái? Cũng muốn đến đây làm thêm à?”
“Tôi không phải em gái của anh….” Chu Mai Mai lập tức cảnh giác rồi lùi lại nửa bước: “Tôi không thiếu tiền, cũng chẳng cần phải đi làm thêm.”
Từ đầu Trình Dư Hạ cũng không quen với cách xưng hô “em gái” của Thẩm Xuyên, nhưng dần dà cô mới nhận ra chỉ cần ít hơn anh ấy mấy tuổi, anh ấy đều gọi người ta là em gái.
Thẩm Xuyên hơi xấu hổ cười nói với Chu Mai Mai: “Giỡn thôi.” Rồi quay sang nói với đám Trình Dư Hạ: “Tiểu Trần vừa đến rồi, lát nữa anh sẽ bảo cậu ấy dọn mấy cái này. Các em mau đi học đi, làm mất nhiều thời gian của mấy em lắm rồi.” Cuối cùng anh ấy còn nói thêm: “Hôm nay có dưa hấu ngọt lắm, lát nữa anh sẽ cắt mấy miếng để tụi em thưởng thức.”
Ba người Trình Dư Hạ đồng thanh nói: “Cảm ơn ông chủ!”
Đang chuẩn bị rời đi thì thấy Thẩm Xuyên ngập ngừng hỏi: “Thế cô bạn này… là bạn học của mấy em hả?”
Câu hỏi này khiến tất cả đều ngập ngừng, nói thật Trình Dư Hạ không có ấn tượng đặc biệt sâu sắc về Chu Mai Mai, sau này nếu không phải trong buổi họp lớp Tề Duyệt có nhắc đến sự kiện “chụp lén” thì cô cũng chẳng nhớ nổi Chu Mai Mai là ai.
“Chúng tôi học cùng một trường.” Chu Mai Mai lập tức vòng qua, đứng cùng phía với Trình Dư Hạ: “Chúng tôi ngồi cùng nhau.”
“….”
Khoảng 35 phút sau, Lộ Dương vẫn chưa đến, Trình Dư Hạ bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng.
Tề Duyệt ngồi cạnh thì thầm: “Mày không cần cứ cách một phút lại xem đồng hồ thế đâu.”
Trình Dư Hạ nói: “Mày không hiểu đâu, trước kia cậu ấy chưa bao giờ đến muộn.”
Tề Duyệt hỏi nhỏ: “Nếu mày lo thì sao không gọi điện hỏi thẳng cậu ấy?”
Trình Dư Hạ: “Nhỡ đâu cậu ấy đang bận gì đó, tao gọi đến thành làm phiền người ta mất.”
Tề Duyệt cảm thán: “Con nhỏ này, mày ngốc vãi.”
“Không được bảo tao ngốc.” Trình Dư Hạ túm lấy cánh tay của Tề Duyệt: “Tao chỉ tôn trọng sự riêng tư của người khác thôi.”
Vì ngồi chung bàn nhưng không phải để học, Chu Mai Mai vẫn đang mải chơi điện thoại. Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Trình Dư Hạ và Tề Duyệt, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn về phía họ.
Cảm nhận được ánh nhìn đó, Trình Dư Hạ liền nới lỏng tay đang nắm cánh tay Tề Duyệt: “Ngày mai tao phải về nhà ông bà với bố mẹ rồi.”
“Ờ.” Tề Duyệt đáp: “Tao biết rồi, mày đang báo cáo với tụi tao là mai mày không đến được chứ gì?”
“Đúng đúng đúng.” Trình Dư Hạ từ bỏ ý định tranh cãi với Tề Duyệt, rồi lại liếc nhìn đồng hồ.
Mãi đến hơn một tiếng sau, quả nhiên Thẩm Xuyên bưng tới một đĩa dưa hấu cắt sẵn, đằng sau là Lộ Dương – người đã muộn được một lúc lâu.
Nhìn thấy Lộ Dương, Trình Dư Hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không thể chịu đựng được việc anh lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới của cô mà không để lại dấu vết. Dù anh có muốn tránh mặt cô thì cô cũng nhất định phải biết anh đi đâu.
Thẩm Xuyên đặt đĩa dưa hấu lên bàn: “Ăn dưa hấu đi, ngọt lắm, các em thử xem.”
Trình Dư Hạ đứng dậy để nhường chỗ cho Thẩm Xuyên đặt đĩa dưa hấu xuống.
Trong khi mọi người vui vẻ chia nhau dưa hấu, Trình Dư Hạ lặng lẽ chặn Lộ Dương lại, sau đó ghé sát hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không có gì.” Lộ Dương nói: “Sáng nay tôi đưa bà ngoại đi kiểm tra sức khỏe nên mới đến muộn.”
“Vậy kết quả kiểm tra thế nào?” Tình Dư Hạ hỏi: “Sức khỏe của bà thế nào?”
Lộ Dương mỉm cười: “Bà vẫn khỏe, chỉ là mấy ngày gần đây bà bị rối loạn tiêu hóa một chút, bác sĩ dặn tôi phải nhắc bà ăn ít bánh hơn.”
Nghe rằng bà bị rối loạn tiêu hóa do ăn bánh, Trình Dư Hạ chợt nhớ ra hôm thứ Năm mình đã nhờ Lộ Dương mang bánh về cho bà, mặt cô lập tức đỏ bừng: “Tôi thấy bà thích nên mới… Thôi, từ giờ tôi ít mang bánh cho bà vậy.”
Lộ Dương gần như vô thức giơ tay lên, nhưng giơ được một nửa anh lại lúng túng chỉ vào bên kia: “Ăn dưa hấu đi.” Bàn tay giơ lên của anh vốn dĩ muốn chạm vào đầu Trình Dư Hạ.
2218 words
13.09.2024