Ươm Mặt Trời – Lê Chúc

Chương 29: Cậu tỉnh lại đi



Editor: Chu

Trình Dư Hạ lấy hộp nhạc trong thùng giấy ra, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Sao nó lại ở đây?”

Mẹ Trình nhìn thoáng qua chỗ Trình Dư Hạ: “Đồ đều là do con tự mình cất hết, mẹ làm sao biết được.”

Trình Dư Hạ quay đầu hỏi mẹ Trình: “Mẹ còn nhớ cái hộp nhạc con mang đi sửa không?”

“Nhớ chứ, chắc là con lấy nhầm rồi, đây mới là cái bị hỏng nhỉ?” Mẹ Trình nói: “Mẹ nói rồi mà, con có hai cái y đúc nhau nên ngay cả bản thân còn không phân biệt được.”

“Hai cái giống nhau y đúc ạ?” Trình Dư Hạ hỏi: “Sao lại có hai cái?”

“Sao lại có hai cái á?” Mẹ Trình vừa lau kệ vừa nhớ lại: “Hình như cái đầu tiên là của Hà Ninh tặng con, rồi sau này còn lại mua thêm cái nữa.”

“……” Trình Dư Hạ trầm mặc vài giây, lẩm bẩm: “Quả nhiên, ký ức của mọi người đều đã thay đổi, ai cũng nhớ là Hà Ninh tặng mình, rốt cuộc sau khi mình trở về đã xảy ra chuyện gì?”

“Nếu con đã chủ động nhắc tới Hà Ninh.” Mẹ Trình quan sát vẻ mặt của Trình Dư Hạ: “Ba mẹ đều cảm thấy thằng bé Hà Ninh khá tốt, quan trọng là nó đối xử và chăm sóc con rất tốt. Ngẫm lại xem, lần trước con bị bệnh, nó ở bệnh viện chạy tới chạy lui, còn lo lắng hơn cả ba mẹ.”

“Mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con với Hà Ninh vốn không có khả năng.” Ngữ điệu của Trình Dư Hạ bình bình: “Con với cậu ta chỉ là bạn họ, cùng lắm chỉ coi nhau là bạn bè bình thường.”

“Gì kỳ vậy?” Nghe Trình Dư Hạ nói xong, động tác của mình Trình bỗng dừng lại, bà nhìn Trình Dư Hạ chằm chằm mà nói: “Trước kia, lần nào nhắc đến Hà Ninh, con đều giận như quả bom sắp nổ, sao hôm nay lại nói như không quan tâm?”

“Đâu có.” Trình Dư Hạ cúi đầu, phủi lớp bụi bám ngoài mặt kính của hộp nhạc: “Là do con đột nhiên thông suốt mà thôi. Dù mẹ nó cố gán ghép thế nào thì tụi con cũng chẳng thành đôi được cả, con có người mình thích rồi.”

Dứt lời, mẹ Trình không ừ hử gì với cô, ánh mắt bà dừng trên đỉnh đầu Trình Dư Hạ đang ngồi xổm trên mắt đất, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lẳng lặng thở dài.

Trình Dư Hạ cũng không để ý đến vẻ mặt của mẹ Trình, cô ấn mở nút hộp nhạc, điệu nhạc du dương lập tức vang lên.

“Không ngờ để lâu vậy rồi mà vẫn còn pin.” Trình Dư Hạ có chút kinh hỉ: “Hơn nữa linh kiện hình như không hề bị kẹt chút nào, hoạt động rất trơn tru…” Chưa kịp hết vui mừng, âm thanh hộp nhạc chợt im bặt.

“……” Trình Dư Hạ giơ hộp nhạc lên hỏi mẹ Trình: “Mẹ, đây là cái con mua hay là của Hà Ninh tặng?”

Mẹ Trình nhìn kỹ rồi đáp: “Chúng giống y hệt nhau, ngay cả con cũng không nhận ra thì làm sao mẹ biết được.”

“Ồ……” Trình Dư Hạ cầm hộp nhạc nghiên cứu một phen: “Quả thật không khác tí nào, để con đem đi sạc cái đã.”

Mẹ Trình nói: “Đừng có học ba con tìm cớ để trốn việc, lát nữa mà con còn chưa dọn xong đống này, mẹ sẽ quyên góp hết cho tổ chức từ thiện dưới lầu đấy!”

Hôm sau, Trình Dư Hạ đi dọc theo con đường ven bờ sông hướng đến tiệm sửa chữa, thật sự lại nhìn thấy hai chú mèo con đang nằm phơi nắng trong bụi cỏ giống trong trí nhớ của cô.

Lần này cô không đá viên sỏi để đánh thức chúng, nhưng mèo nhỏ vẫn nghe thấy động tĩnh nên duỗi người, rồi từ trong bụi cỏ chạy đến bên chân Trình Dư Hạ, “meo meo” bước vòng quanh cô.

Hôm nay Trình Dư Hạ cố tình mang theo vài con tôm đã bóc vỏ còn dư từ tối qua, cô dẫn bé mèo đứng cạnh chân đi về phía mèo con còn lại, đặt những con tôm đã bóc vỏ lên cỏ cho chúng, bé mèo còn lại ngửi thấy mùi hương thì “meo meo” vọt tới.

Cô duỗi tay sờ lông mèo con mềm mại: “Đã hứa lần sau gặp lại sẽ mang đồ ăn ngon chọn bọn em, không có gạt hai em đâu nhỉ.”

“Meo~” Mèo nhỏ ngẩng đầu, kêu một tiếng với Trình Dư Hạ.

Trình Dư Hạ mỉm cười, dùng đầu ngón tay vuốt ve đầu bé mèo: “Ừ ừ, chị hiểu, em muốn nói đây là lần đầu chúng ta gặp nhau chứ gì, thật ra không phải đâu…” Lúc cô đang nói chuyện với bé mèo, sau lưng có bóng dáng của một chàng trai mặc đồng phục đạp xe ngang qua.

Ánh ban mai nơi xa lờ mờ chuyển động, như bị bao phủ bởi sương mù, cậu thiếu niên rất nhanh đã biến mất trong những tia nắng sớm.

Trình Dư Hạ đứng dậy tạm biệt hai bé mèo nhưng không kịp nhìn thấy bóng dáng kia, lúc cô nhìn về phía xa, chỉ có những đốm sáng xuyên qua lá cây rọi xuống mặt đất.

Việc phủ xanh của khu phố cũ được thực hiện khá tốt, đi cả đoạn đường, chóp mũi Trình Dư Hạ đều ngửi được mùi hương nhàn nhàn của hỗn hợp cỏ cây.

Trước khi gặp Lộ Dương, cô chưa từng liên tưởng mùi hương này với bất kỳ người nào.

Nhưng hiện tại, hơi thở tự nhiên này không khỏi khiến cô nghĩ tới Lộ Dương, và khiến cô nhớ đến lần đầu tiên gặp anh trên sân thượng.

Nếu có thể thông qua một mùi hương để nhớ đến một người nào đó trong trí nhớ, Trình Dư Hạ cảm thấy Lộ Dương nhất định sẽ là mùi cỏ xanh phơi mình dưới ánh nắng, mang đến cảm giác tươi mát, sạch sẽ và rất mới mẻ.

Hai từ mới mẻ xuất hiện trong đầu, Trình Dư Hạ không nhịn được mà mỉm cười: “Lộ Dương mà biết mình dùng từ này để miêu tả cậu ấy, không biết vẻ mặt sẽ như thế nào ha?”

Đi đến tiệm sửa chữa Tân Tân, Trình Dư Hạ quét mắt một cái đã nhìn thấy ông phương ngồi sau bàn.

“Ông khoẻ ạ.” Sau đó Trình Dư Hạ đi vào trong: “Con tới lấy hộp nhạc hoa hướng dương mới đem đến chỗ ông sửa mấy hôm trước.”

Ông Phương ngẩng đầu, gỡ kính làn xuống, nhìn về phía Trình Dư Hạ: “Là Hạ Hạ à, mau vào đi.”

Trình Dư Hạ hiếu kỳ nói: “Ông còn nhớ con ạ?”

Ông Phương đặt kính lên bàn rồi đứng lên: “Ông bị làn chứ có phải lẫn đâu, đám tụi con tới đây với Tân Tân nhiều lần như vậy, ông đương nhiên nhớ rõ rồi.”

“……” Trình Dư Hạ đột nhiên quên mất sau khi trở lại từ năm học mười hai, hai người đã quen biết nhau rồi, nhưng khi nghe ông Phương nói bọn cô đã tới đây rất nhiều lần, Trình Dư Hạ lại không nhớ gì về điểm này, cô cười nói: “Ý là lâu rồi con không tới đây, không ngờ ông vẫn còn nhớ con rất rõ.”

“Mấy hôm trước con đến đưa hộp nhạc ông đã nhận ra rồi, nhưng thấy con đang vội, ông còn chưa kịp nói thêm mấy câu thì con đã bỏ đi….” Ông Phương lấy hộp nhạc trên kệ sau lưng xuống, vẫy tay với Trình Dư Hạ: “Sửa xong cho con rồi nè, hộp nhạc này không hỏng gì nhiều, chỉ bị thiếu linh kiện thôi.”

Trình Dư Hạ mở chốt mở hộp nhạc ra, điệu nhạc quen thuộc lại vang lên.

“Trình Dư Hạ?”

Nghe thấy có người gọi tên mình ở đằng sau, Trình Dư Hạ lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Sau khi quan sát, nhìn thấy người kia có chút quen mắt: “Cậu là… Tống Tân?” Trình Dư Hạ hỏi.

“Là tôi.” Tống Tân xách theo vali đi vào trong tiệm: “Mới không gặp một năm mà quên rồi hả?” Tiếp đó lại nói chuyện với ông Phương: “Con vừa đi công tác ở nơi khác về, tiện đường ghé đưa cho ông mấy món đặc sản của địa phương.”

“Đã dặn biết bao lần là khi về đừng có mua gì cho ông rồi mà.” Ông Phương nói: “Một mình ông có ăn hết đâu, quần áo cũng không thiếu, lãng phí tiền bạc làm gì.”

“Mua cũng mua rồi, đâu trả lại được ông.” Tống Tân nói: “Ông không nhận mới là lãng phí đấy ạ.”

“Ôi chao, nhận nhận.” Ông Phương cười ha hả nói: “Thằng nhóc này, từ nhỏ đã cố chấp.” Sau đó đẩy vali của Tống Tân vào sát tường.

Tống Tân hỏi: “Nghe nói cậu với Tề Duyệt mới mở studio?”

Trình Dư Hạ nói: “Nào có, tôi chỉ coi như đang làm công cho người ta thôi.”

Tống Tân thấy Trình Dư Hạ hay nhìn ra ngoài cửa, bèn hỏi: “Đang đợi ai à?”

“Không phải.” Trình Dư Hạ yên lặng bái phục sự nhạy bén của Tống Tân, cô đánh lạc hướng: “Đúng rồi, cậu có đến buổi họp lớp tối nay không?”

Tống Tân trả lời không chút do dự: “Không đi.”

“Hả?” Trình Dư Hạ kinh ngạc, cô nhớ rõ Tống Tân sẽ tham gia buổi tụ họp này.

“Không đi không được.” Tống Tân nói: “Người nào đó sẽ không vui.”

Trình Dư Hạ hỏi theo bản năng: “Ai cơ?”

Tống Tân bỗng nhiên nở nụ cười mờ ám: “Hiện giờ chưa nói được, à đúng rồi, không bận thì tìm chỗ nào đó mời cậu uống ly cà phê?”

Trình Dư Hạ nhìn thời gian trên đồng hồ, lại hướng nhìn ra ngoài cửa: “Uống cà phê thì không được rồi, dù sao tối nay cũng sẽ gặp lại.”

Tống Tân hỏi: “Thật sự không đợi ai à?”

“Được rồi, đúng là đang đợi một người.” Trình Dư Hạ nói: “Chỉ là không biết cậu ấy có đến hay không.”

Tống Tân: “Chờ bạn trai cậu hả?”

Trình Dư Hạ: “Cứ cho là vậy đi.”

Tống Tân: “Hai người…, cãi nhau?”

“Cãi nhau? Tôi cũng muốn lắm đó, nhưng bọn tôi ngay cả mặt còn không thấy thì nói chi là cãi nhau.” Trình Dư Hạ nhớ rõ Tống Tân trước kia không có nhiều chuyện như bây giờ.

Tống Tân tiếp tục hỏi: “Thế hai người yêu xa à?”

Mặt trời ngoài cửa đã lên rất cao, độ ấm cũng từ từ tăng lên, rất khó để nhìn thấy bóng người qua lại trên đường vào lúc này.

“Bọn tôi không có yêu xa.” Trình Dư Hạ nghiêm túc suy nghĩ về định nghĩa của từ yêu xa, cô và Lộ Dương hoàn toàn không hề liên quan đến từ này, cô nói: “Là tôi đơn phương bị chia tay.”

Tống Tân: “……”

Trình Dư Hạ nói: “Không từ mà biệt thì thôi đi, nhưng nhiều năm vậy rồi mà chẳng thèm liên lạc với tôi lần nào.”

“Người mà cậu đang đợi…” Tống Tân thử hỏi dò cô: “Chẳng lẽ là Lộ Dương?”

Trình Dư Hạ nhìn về phía Tống Tân: “Đúng vậy, bằng không còn có thể là ai?”

Vừa dứt lời, hai người đều trầm mặc.

Ngay lúc sự im lặng sắp chuyển thành ngại ngùng, ông Phương cầm cái chậu tráng men nói với Tống Tân: “Hai đứa trông tiệm giúp ông một lát, ông đi múc chậu nước.”

“Để con đi cho.” Tống Tân lập tức đứng lên đi lấy chậu nước trong tay ông Phương.

“Lấy chậu nước thôi mà, không cần nhờ đến con đâu.” Ông Phương nói: “Lâu rồi không gặp, hai đứa cứ hàn huyên với nhau đi.”

Chờ ông Phương rời đi, bầu không khí yên tĩnh lại tiếp diễn.

Cuối cùng vẫn là Tống Tân cất lời trước: “Cậu biết Lộ Dương đã xảy ra chuyện gì chứ?”

“Biết.” Trình Dư Hạ bình tĩnh nói: “Nhưng tôi vừa trải qua một vài chuyện, nên trí nhớ của tôi và các cậu không giống nhau lắm.”

“Không giống nhau lắm?” Tống Tân tò mò hỏi: “Không giống là vì cậu không muốn tin Lộ Dương đã chẳng còn trên đời, nên mới ở đây chờ cậu ta?”

Trình Dư Hạ: “……”

“Không phải sao?” Tống Tân nói.

“Đương nhiên là không rồi.” Trình Dư Hạ sờ nắp thuỷ tinh của hộp nhạc: “Cậu có tin tôi đã trải qua hai cuộc đời giống nhau không? Ở lần gặp đầu tiên, cậu ấy chỉ rời đi mà không báo trước…”

“Cứ coi như cậu đã trải qua hai cuộc đời giống nhau đi.” Tống Tân đột nhiên cắt ngang lời nói của Trình Dư Hạ: “Cậu cũng giống như hiện tại không muốn tin cậu ta không còn nữa, chẳng lẽ ở lần đầu tiên cậu ta cũng chỉ im lặng bỏ đi hả? Bất kỳ ai cũng nhìn thấy rõ mà, sao có thể xảy ra chuyện cậu ấy rời đi mà không có tiếng nào với cậu.”

“Tôi…” Lồng ngực Trình Dư Hạ bỗng đau điếng, cô há miệng thở dốc, đầu óc trở nên trống rỗng.

Tống Tân nói: “Trình Dư Hạ, cậu nên tỉnh lại đi.”

2290 words

17.09.2024


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.