Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương 15: Mặt khác của Tạ chó con



Khương Hoài lòng tràn đầy bi phẫn, cảm thấy bản thân sập bẫy của Tạ Cẩn —— Đây có phải là tình huống mà một bác sĩ tư nhân phải trải qua đâu!

Nhưng ngẫm lại cái giá mà Tạ Cẩn đưa ra, y vẫn có chút do dự, một công việc có tiền lương cao như vậy dễ gì tìm được chứ? Bắt y ăn nhiều cơm ch…… Xì, cùng lắm thì bố đây ăn cơm chó thôi! Có gì to tát?

Chỉ cần ông chủ ra giá đủ cao, có gì mà y không làm được? Cho dù bây giờ đổi nghề làm thú y, cũng không thành vấn đề!

Bác sĩ Khương sau khi giải tỏa tâm lý cho chính mình xong, lập tức cảm thấy chén mì trước mặt lại thơm. Y cầm đũa gắp một miếng to, húp sùm sụp vào trong miệng, thấy hai người trước mặt thuận mắt không ít.

Tạ Hành Dữ kỳ quái mà liếc y một cái: “Bác sĩ Khương có chuyện gì vui vậy?”

Khương Hoài lấy vận tốc ánh sáng húp sạch chén mì, đứng dậy: “Không có gì, để chú nhỏ cậu ăn xong rồi đo nhiệt độ cơ thể lần nữa. Nếu đã hoàn toàn hết sốt thì tôi về làm cho xong báo cáo kết quả kiểm tra sức khoẻ.”

Tạ Hà cầm sandwich trong tay, cảm thấy mình bây giờ đã khỏe, đầu óc cũng thanh tỉnh, liền nói: “Tôi khỏe rồi, anh về đi.”

“Vậy không được, cậu nói khỏe rồi không có nghĩa là khỏe rồi. Nghe lời tôi đo nhiệt độ lần nữa, bằng không tôi không biết phải ăn nói với anh cả cậu thế nào. Xin hãy hiểu cho tôi.”

Tạ Hà có chút bất đắc dĩ, cảm thấy anh cả tìm tư nhân bác sĩ cho mình vốn là chuyện bé xé ra to, với anh mà nói cảm mạo phát sốt đều như cơm bữa, không cần phải phô trương như vậy.

Song anh cũng không muốn phụ tấm lòng của anh cả, ngoan ngoãn đo nhiệt độ cơ thể. Xác nhận bệnh nhân đã hết sốt, cũng không có chỗ nào khác không khoẻ, lúc này Khương Hoài mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. “Nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái, nhanh chóng điện thoại cho tôi.”

Mưa ngoài trời đã dứt, Tạ Hành Dữ tiễn y ra cửa, nhìn thấy y rời đi, mới đóng cửa lại và nói: “Chú nhỏ phải cố lên, đừng để hở chút là bệnh. Chú cứ bệnh là con phải gặp ông bác sĩ Khương này.”

Tạ Hà thầm mắng bệnh hay không bệnh anh có thể tự quyết định sao? Sau đó trong đầu lại chuyển sang vấn đề khác, biểu tình anh có chút kỳ quặc. “Con không muốn gặp anh ta sao?”

“Đương nhiên là không muốn rồi.Tối hôm qua con gọi ổng lại đây, ổng mặt nặng mày nhẹ một hồi. Với lại trước đó ở bệnh viện, đã kêu ổng hỏi ít thôi, ổng lại không chịu nghe. Nếu không phải quan hệ của ổng với ba con khá tốt, thể nào con cũng kêu ba đổi ổng đi.”

Tạ Hà hơi nhướng mày, hiểu được thằng nhóc này thù rất ghê, liền trấn an hắn. “Được rồi, được rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng để trong lòng.”

“Chú nhỏ, có phải cái gì trong mắt chú đều có thể là chuyện nhỏ không?” Không biết Tạ Hành Dữ vì một câu nói của anh mà liên tưởng đến chuyện gì, bỗng trở nên nghiêm túc, giọng nói hắn thật nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng. “Chuyện của Chu Diệp hôm tiệc rượu làm trò, trước mặt nhiều người lớn tiếng nghị luận chửi bới chú, với cả chuyện cái tên thủ phạm dạ dược vào rượu vang kia thế mà dám oan hãm hại chú, với chú nhỏ đều là “chuyện nhỏ” ạ?”

Tạ Hà bị hắn hỏi đến ngây người, do dự mà nói: “Về mặt pháp luật và đạo đức, đương nhiên là không……”

Anh chưa kịp nói xong, Tạ Hành Dữ đột nhiên tiến đến, dựa vào tai anh mà nói: “Chú nhỏ yên tâm, chú muốn nằm làm một con cá mặn cũng không sao. Con sẽ thay chú xử lý sạch sẽ từng một trong bọn họ. Trong mắt con, không có chuyện gì là “chuyện nhỏ”.”

Thời điểm hắn nói lời này, ngữ điệu dường như khác hẳn bình thường, nhưng ngay sau đó hắn lại nhanh chóng tách ra khỏi đối phương, khôi phục biểu cảm thường ngày. “Chú có muốn ăn gì không? Bữa trưa con làm cho chú.”

Tạ Hà bị câu nói bất thình lình của hắn làm cho sửng sốt, ngồi ngốc tại chỗ hơn nửa ngày, thế nên hoàn toàn xem nhẹ hắn mặt sau vấn đề.

“Sẽ xử lý sạch sẽ bọn họ” là ý gì? Hơn nữa cái giọng điệu kia…… thực sự làm anh sởn tóc gáy.

Anh đột nhiên nhớ lại cốt truyện nguyên tác —— Tạ Hành Dữ trong sách bởi vì bị chú nhỏ hãm hại mà hắc hóa, tuy người đem Tạ Hà nguyên chủ trục xuất khỏi gia môn là Tạ Cẩn, nhưng trong quá trình, cũng không thiếu Tạ Hành Dữ giúp ba hắn bày mưu tính kế.

Bản thân anh hiện tại không giết Tạ Hành Dữ, Tạ Hành Dữ không thù hận gì anh, nhưng phần thù hận này dường như lại chuyển dời lên người người khác.

Chẳng lẽ chuyện hắc hóa là không thể tránh khỏi? Dù anh không hãm hại hắn, cũng sẽ có nhân tố khác thúc đẩy?

Tạ Hà bỗng nhiên rùng mình một cái, trong tâm tự bảo không phải đâu, có lẽ cốt truyện có khả năng tự chỉnh sửa, tỉ như việc hạ dược ở tiệc rượu, chuyện Tạ Hành Dữ hắc hóa cũng vậy, đều bắt buộc phải diễn ra.

Anh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. “Hành Dữ…… hứa với chú đừng làm chuyện trái pháp luật, được không?”

Tạ Hành Dữ khó hiểu mà nâng mày: “Chú nhỏ nói cái gì vậy ạ? Nấu cơm sao lại trái pháp luật? Chẳng lẽ ý chú là con đoạt công việc của đầu bếp, làm người ta thất nghiệp sao? Chú yên tâm, chúng ta không thiếu tiền lương của ổng.”

Tạ Hành Dữ không nhắc lại cái chủ đề “xử lý sạch sẽ”, tựa như người vừa nói ra mấy lời vừa rồi không phải hắn. Tạ Hà gãi gãi trán, càng cảm thấy đây là chuyện lớn, dùng sức đè một hơi ——

Không được.

Anh thân là thầy giáo…… à không, đã từng là thầy giáo, có nghĩa vụ dạy dỗ học sinh của mình, kéo những người trẻ tuổi lạc lối từ vực sâu trở về.

Với học sinh đã phải như vậy, huống chi là cháu trai mình.

Tạ Hành Dữ sau khi hắc hóa làm không ít “chuyện tốt”, liên tiếp đùa giỡn trên ranh giới của pháp luật. Một cậu nhóc đơn thuần thiện lương, một cậu sinh viên kính già yêu trẻ của ngày xưa, cứ thế một đi không trở lại.

Tạ Hà càng nghĩ càng đau lòng, cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể ngồi yên không ngó ngàng đến. Anh nhất định phải đưa Tạ Hành Dữ “có nguy cơ sa ngã” trở về, dẫn dắt hắn đi trên con đường đúng đắn.

Vì thế anh từ trên sô pha đứng dậy, quyết định cùng đối phương tiến hành một cuộc trò chuyện gần gũi. “Hành Dữ, chú……”

Ai ngờ bởi vì cảm xúc quá kích động, hơn nữa thân thể còn đang yếu, lúc đứng dậy đột nhiên mắt tối sầm, thiếu chút nữa té ngã.

Tạ Hành Dữ nhanh chân bước đến, nhanh chóng đỡ lấy anh. “Chú nhỏ còn chưa khoẻ hẳn, mau nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để con với ba lo lắng.”

Tạ Hà vội vàng giải thích: “Không, chú muốn nói là……”

“Con biết chú nhỏ muốn nói là mình không sao, chúng con cũng hiểu rõ là chú không sao. Nhưng chú mà còn như vậy, con sẽ gọi bác sĩ Khương trở lại đây đó.”

Tạ Hà bị hắn đánh gãy lời nói, càng thêm sốt sắn. “Chú muốn nói là con không nên……”

“Không nên gọi bác sĩ Khương trở lại ạ? Con cũng chả muốn thấy ổng, cho nên con mong chú nhỏ cố gắng đừng bệnh hoài nữa.. Hay là như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai…… à không, ngày mốt đi, chú nhỏ mỗi sáng cùng con ra ngoài chạy bộ. Không cần đi đâu xa, ở trong sân nhà mình là được. Trước mắt mỗi ngày chạy mười phút, sau này chậm rãi tăng thời gian lên, thể lực được nâng cao, sức đề kháng tự nhiên sẽ tốt.”

Tạ Hà: “……”

Vẻ mặt anh u oán: “Chú không…”

Thằng nhóc thúi này tại sao cứ không chịu nghe anh nói hết câu vậy? Một hai phải chen lời anh. Cố ý à?!

“Chú không muốn ra khỏi nhà ạ? Cũng đúng, thời tiết bây giờ quá nóng. Không thì con mua máy chạy bộ, chú nhỏ ở nhà chạy thôi.”

Năm lần bảy lượt bị cưỡng chế nói lảng sang chuyện khác, Tạ Hà bắt đầu bực bội, xụ mặt nói: “Không muốn.”

“Không muốn chạy bộ cũng không sao, chúng ta có thể bơi lội, mùa hè đi bơi chẳng phải thích hợp nhất sao?”

Tạ Hà không muốn nói chuyện với hắn nữa, một lần nữa ngồi xuống sô pha, trong lòng lẩm nhẩm việc trực tiếp làm rõ là vô hiệu, thằng nhóc này rõ ràng không muốn trực diện nói chuyện với anh. Vậy làm sao để anh ngăn cản Tạ Hành Dữ hắc hoá đây?

Đúng rồi, vừa rồi đối phương nói có nói, bởi vì anh nói không để bụng những “chuyện nhỏ” kia, hắn mới muốn xử lý, nếu từ giờ trở anh để ý những “chuyện nhỏ” đó, đồng thời chủ động giải quyết, vậy có phải Tạ Hành Dữ sẽ không còn cơ hội hay không?

Suy nghĩ trong anh trở nên lưu loát một cách kỳ diệu, thấy bản thân đã tìm được phương pháp giải quyết hợp lý, anh ho khan một tiếng: “Nói thật, chú cũng cảm thấy tên Chu Diệp này rất đáng ghét, chân dẫm nhiều thuyền thì thôi đi, vậy mà còn làm như vinh hạnh lắm, loại tra nam như gã, đúng là đáng bị chỉnh đốn một chút. Để chờ hai hôm nữa , chú sẽ……”

Mấy chữ “đi nói chuyện với gã” còn chưa ra khỏi miệng, trong mắt Tạ Hành Dữ đột nhiên hiện lên một tia sáng khác thường. “Chú nhỏ cũng cảm thấy như vậy ạ? Loại tra nam như gã, nên bị đưa ra ánh sáng, bị dư luận thóa mạ, đi đến đâu cũng bị người ta nhận ra, giống như một con chuột qua đường bị người người đuổi đánh —— Chú yên tâm, gã không nhởn nhơ được bao lâu đâu.”

Tạ Hà: “Hả?”

Tạ Hành Dữ: “Còn có cái tên dám vu oan hãm hại chú kia, chúng ta chờ thêm mấy ngày nữa, chờ cảnh sát tra ra kẻ sai sử phía sau màn rốt cuộc là ai, sau đó……”

Hắn còn chưa dứt lời, Tạ Hà đã thấy cả người chợt lạnh.

Khoan đã, hình như có gì không đúng.

Anh chỉ là muốn ngăn cản Tạ Hành Dữ hắc hóa, nhưng sao vừa nói xong lời này lại thành ra trái ngược hoàn toàn vậy?! Cứ thế chẳng phải hắn sẽ càng ngày càng tiến xa trên con đường hắc hoá sao?

Sai kịch bản rồi, đây không phải kết quả anh muốn!

____________________
Tác giả có lời muốn nói:

Tôi nói này, muốn Tạ chó con không hắc hoá, cứ dùng thân thể sưởi ấm tâm hồn hắn là được.

Tạ Hà – sau này thực sự đã lấy thân thể “sưởi ấm” hắn đến mức bị ăn không còn xương: Nói nhảm nhí! Nó căn bản không hắc hoá! Nó hắc từ trong trứng!

(Xin chia buồn cùng thầy giáo Tạ, lúc nhận ra đã muộn =)))

***

Editor lảm nhảm:

Mn biết không =)) cái đoạn hắn không được nhởn nhơ bao lâu ấy =)) bản QT là “Chú yên tâm, hắn phịch không được bao lâu.”, làm xí nữa tui để nguyên, nó cũng hợp lí phết mà =)))


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.