Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 13: C13: Có phải anh hết yêu tôi rồi phải không



Khuôn mặt của Lận Minh Húc tối sầm lại ngay lập tức.

Thư Vưu vội che miệng lại, nhưng đã quá muộn, Ngô Hữu Triết kinh hãi trợn tròn mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn hai người họ.

Ngô Hữu Triết:… Đây là quan hệ gì?

Đây là quan hệ gì?

Có phải anh ta nghe lầm không?

Có phải anh ta… anh ta đi nhầm chỗ rồi không?

Thư Vưu vội cắt ngang dòng suy nghĩ bậy bạ của anh ta: “Tình thú! Đây là tình thú thôi!”

… Thôi xong, không giải thích còn tốt, càng giải thích thì Lận Minh Húc càng giống một tên bi3n thái.

Lận Minh Húc: “…”

Người đàn ông quăng cho Thư Vưu một ánh mắt rét lạnh, khi đi lướt ngang qua người cậu, anh trầm giọng bỏ lại một câu: “Cậu tự giải quyết đi.”

Thư Vưu lúng túng cười làm lành, buộc phải nhận lấy chiếc áo khoác trong tay anh rồi treo lên móc cách đó ba mươi phân: “Vâng vâng ông… bạn trai.”

Bóng lưng của Lận Minh Húc dần biến mất sau cánh cửa phòng vệ sinh. Thư Vưu vội vàng nghiêm mặt lại, trịnh trọng nói: “Bến cảng tình yêu sẽ mãi bao dung mọi thứ của con thuyền, thấu hiểu cho tất cả, anh hiểu mà.”

Ngô Hữu Triết gật đầu lia lịa: Tôi không hiểu.

Mấy người yêu đương các cậu thật biết cách “chơi”.

Thư Vưu nhanh nhẹn làm xong ba món mặn một món canh rồi bày trên bàn ăn. Ngô Hữu Triết đang đứng ngồi không yên nhìn thoáng quá, lập tức vui mừng chuyển chủ đề: “Thư Vưu, anh không ngờ cậu thật sự biết nấu ăn đấy!”

Thư Vưu khiêm tốn nói: “Tôi đã từng làm công ở nhà bếp của trường Tân Đông Phương.”

Ngô Hữu Triết rất kính nể: “Vậy cũng từng học qua tài nấu nướng của họ rồi hả?”

“Không, tôi chỉ học được cách dùng máy xúc đất để đảo chảo thôi.”

Ngô Hữu Triết:???

Anh ta ngồi bên trái Thư Vưu, cẩn thận chỉ về phía phòng vệ sinh, nhỏ giọng hỏi: “Có cần đi gọi không?”

“Không cần.”

Thư Vưu lập tức hít một hơi thật sâu rồi thở ra, buff cho giọng của mình càng to, càng vang dội hơn: “Lận Minh Húc, ra ăn cơm!”

“…”

Lận Minh Húc mang khuôn mặt vô cảm bước ra, ngồi xuống đối diện Thư Vưu.

Ngô Hữu Triết bỗng thấy áp lực đè đầu, rồi lại cảm thấy bản thân mình ở đây đúng là dư thừa.

Thư Vưu chủ động giới thiệu họ với nhau: “Lận Minh Húc, đây là người đại diện của tôi, Ngô Hữu Triết.”

“Anh Ngô, đây là bạn trai của tôi, Lận Minh Húc.”

Lận Minh Húc gật đầu, thái độ không nóng không lạnh, rất bình thường.

Ngô Hữu Triết cũng gật đầu xem như chào lại, nhưng lòng bàn tay anh ta đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai người họ cũng không có gì để nói chuyện, cả ba người bắt đầu dùng cơm luôn, đồ ăn cũng khá ngon.

Ngô Hữu Triết vùi đầu ăn vài miếng, anh ta cảm giác bầu không khí đã tốt hơn, vừa định lên tiếng thì bỗng thấy Thư Vưu gắp một miếng thịt to, đặt vào bát Lận Minh Húc, tươi cười rạng rỡ: “Ông… Bạn trai, anh ăn nhiều một chút.”

Ngô Hữu Triết: “…”

Rõ ràng anh ta mới ăn có mấy miếng, nhưng đã thấy hơi no bụng.

Lận Minh Húc chẳng nói gì, có lẽ là anh không muốn cho Thư Vưu cơ hội phát huy thêm nữa. Nhưng chẳng bao lâu sau, bát anh đã bị xếp chồng thành một ngọn núi nhỏ, trên ngọn núi cao cao, một miếng thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt đang lung lay sắp đổ.

Thư Vưu vẫn tiếp tục ân cần gắp đồ ăn: “Thế nào? Ăn ngon không?”

Mặc dù biết đây là phản ứng tiếp theo của việc mượn tiền, nhưng ánh mắt cậu chàng trong veo sạch sẽ, nụ cười hơi mang vẻ nịnh nọt nhìn rất ngoan, cũng không khiến người khác thấy phản cảm, mà ngược lại gợi lên vẻ vui mắt.

Lận Minh Húc nhướng mày hỏi đầy ẩn ý: “Cậu từng nợ tiền rất nhiều người hả? Thành thạo đến vậy?”

“Ngoài anh ra, chẳng còn ai khác.” Thư Vưu bày vẻ mặt trung trinh không đổi, cực kỳ giống đang sa vào tình yêu cuồng nhiệt: “Đây là phản xạ có điều kiện sinh ra từ tận đáy lòng tôi, hoàn toàn xuất phát từ chân thành của tôi!”

Lận Minh Húc liếc qua Ngô Hữu Triết, thoáng dừng lại, không tiếp lời.

Có khách ở đây, anh quyết định không cho Thư Vưu cơ hội bộc lộ thêm nữa.

Một bữa cơm ăn đến mức bụng Ngô Hữu Triết căng tròn. Cơm nước xong xuôi, anh ta ngồi trên ghế sofa hít một hơi sâu, chủ động nói: “Thư Vưu à, hôm nay là tôi đánh liều làm phiền hai người rồi…”

“Đừng bận tâm.”

Thư Vưu mỉm cười: “Chỉ cần anh tự mang nguyên liệu nấu ăn đến, tôi đam mê phục vụ mọi người.”

Ngô Hữu Triết đột nhiên cảm thấy hoa rau hẹ đang nở trên tóc của mình.

Anh ta lắc lắc đầu, vứt ảo giác này ra khỏi đầu, cười nói: “À đúng rồi, tôi đã làm xong giấy chứng nhận đã nộp thuế mua đệm giúp cậu rồi, là bản điện tử, nếu cậu có email thì để tôi gửi cho cậu?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhắc tới hai chữ “tấm nệm”, bầu không khi lại lâm vào trạng thái kỳ lạ… Lận Minh Húc ngồi bên cạnh thoáng liếc anh ta một cái, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ phụ.

Trong lòng Ngô Hữu Triết run lên, anh ta nghi ngờ có phải hôm nay mình không nên tới đây không.

Nhưng tới thì cũng tới rồi…

Quý ngài đại diện căng da đầu, nói: “Thư Vưu à, chúng ta tâm sự đi. Cậu có ý định gì không?”

“Cậu biết tôi có giấy chứng nhận người đại diện, cũng rất quen thuộc với ngành sản xuất này. Hơn nữa tôi thật sự nghĩ rằng, Thư Vưu cậu rất phù hợp để đi trên con đường này.”

“Cậu chẳng mất bình tĩnh khi lên hình, từ hình tượng đến khí chất đều khá tốt. Về phần kỹ năng thì có thể học bổ sung sau.”

Nói về việc liên quan đến chuyên môn, niềm hứng thú muốn kể lể của Ngô Hữu Triết dâng trào, anh ta nói không ngớt: “Thật đấy, hồi đó tôi từng quản lý rất nhiều nghệ sĩ, sau đó lại đi thành lập một công ty livestream… Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy… Thư Vưu cậu là một hạt giống tốt.”

Chàng trai trẻ có khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc nét, dáng người cũng tốt, rất phù hợp để lên hình… Ở trong cái giới tàn khốc này, đây tuyệt đối là tài năng.

Thư Vưu vừa uống nước vừa lắng nghe, thỉnh thoảng “ừ ừ” mấy tiếng.

Ngô Hữu Triết dõng dạc hùng hồn nói: “Thư Vưu, để gây dựng sự nghiệp từ mảng livestream, thì tôi không làm được. Nhưng làm người đại diện trong giới giải trí thì tôi vẫn đảm đương được!”

Thư Vưu lại “ừ ừ” hai tiếng. Ngô Hữu Triết thấy phản ứng chẳng mấy mãnh liệt của cậu, anh ta thay đổi sách lược, chợt bày vẻ mặt nóng nảy nói: “Thư Vưu, cậu có ước mơ nào không?”

Thư Vưu chớp chớp mắt: “Có chứ.”

Ngô Hữu Triết trở nên kích động: “Nói cho tôi biết đi, ước mơ của cậu là gì!”

Thư Vưu không chút do dự nói: “Kiếm tiền.”

“Sau khi kiếm đủ tiền thì sao?”

“Tiết kiệm tiền.”

“… Sau khi tiết kiệm đủ tiền thì sao!”

“Ừm…”

Lần này Thư Vưu do dự một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nằm yên xơi tiền lãi.”

Ngô Hữu Triết:???

Sao chuyện này khác với những gì anh ta nghĩ thế nhỉ?

Anh ta hận sắt không rèn thành thép, vô cùng đau đớn nói: “Kiếm nhiều tiền như vậy mà cậu chẳng chút suy nghĩ là sẽ xài như thế nào hay sao!”

“Chuyện đó hả…”

Thư Vưu nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, rồi mím môi cười: “Vậy tôi sẽ đầu tư số tiền tôi kiếm được cho bạn trai của tôi, để anh ấy tiếp tục kiếm tiền.”

Lận Minh Húc giỏi kiếm tiền như vậy thì cậu nằm ì sẽ càng thoải mái.

Ngô Hữu Triết: “…”

Anh ta đành phải dùng biện pháp cuối cùng, thử mở miệng nói: “Vậy bạn trai của cậu… khụ, ngài Lận ấy, anh ta nghĩ thế nào?”

Thư Vưu ra vẻ e thẹn nói: “Tôi tin là dù cho tôi làm gì thì anh ấy đều sẽ ủng hộ tôi.”

Ngô Hữu Triết cảm thấy mặt mình nhăn nhó hết cả rồi.

Những gì tai nghe mắt thấy hôm nay lướt qua tâm trí anh ta, anh chẳng kìm lòng được, hết lòng khuyên nhủ: “Thư Vưu, cậu phải tính toán lâu dài, nghĩ nhiều cho tương lai của chính cậu hơn đi…”

Thư Vưu gật đầu một cái thật mạnh, tán thành: “Đúng thế, nên tôi vẫn luôn nỗ lực mà.” Nỗ lực để có thể chây lười càng sớm càng tốt.

“Ý tôi là, trong cuộc sống của cậu có rất nhiều điều tốt đẹp, đạt được thành tựu trong sự nghiệp cũng là điều rất tốt đó.”

“Anh nói đúng, nên tôi quyết định sẽ suy nghĩ về nó.”

“Tôi nói rồi… Khoan? Cậu muốn cân nhắc rồi?”

Ngô Hữu Triết thầm nghĩ định cân nhắc thì tốt, miễn là cậu không hoàn toàn từ chối thì vẫn còn hy vọng.

“Vậy nhớ cân nhắc, suy nghĩ thật kỹ đấy.”

Thư Vưu thấy các điều kiện Ngô Hữu Triết đưa ra khá tốt và rất hợp lý, nhưng đây là lĩnh vực mà cậu chưa tiếp xúc bao giờ, có lẽ đây cũng là một hướng đi mới đáng để thử.

Hơn nữa tiền hốt được cũng nhiều, có thể vượt qua khúc cua(*), nhanh chóng kiếm lại được “kho bạc nhỏ” của cậu.

(*)Vượt qua khúc cua: Thuật ngữ này được sử dụng để ví cuộc khủng hoảng kinh tế thực sự giống như một khúc cua trên sân F1. Ngoài ra, thuật ngữ này còn được sử dụng với ý nghĩa “tìm kiếm cơ hội vượt lên và thành công trong khó khăn”.

Cái gọi là “cân nhắc” của cậu, là chỉ việc cậu định tìm hiểu sâu thêm về ngành này, xem liệu cậu có thể làm được không.

Công việc này khác với công việc part-time trước đây của cậu, nó rõ ràng đòi hỏi rất nhiều sự tập trung về cả thể xác lẫn tinh thần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngô Hữu Triết bước vào thang máy, bước chân cũng lâng lâng.

Anh ta không ngờ sự tình lại thuận lợi tới như vậy. Thang máy chậm rãi đi xuống tầng một, Ngô Hữu Triết chợt nhớ ra mình định thuyết phục Thư Vưu đừng yêu đương mù quáng quá.

Ngô Hữu Triết vốn tưởng Thư Vưu bị một tên đàn ông rác rưởi PUA(*), nhưng qua những điều nhìn thấy hôm nay thì có lẽ không đơn giản như vậy, một người ngoài cuộc như anh ta tọc mạch bừa sẽ chỉ khiến người ta chán ghét thôi.

(*) PUA: Ban đầu từ này dùng để chỉ một khóa học giao tiếp, bắt chuyện và hoàn thiện EQ. Sau này được dùng để chỉ hành vi nhằm hấp dẫn khác phái, khiến người khác mê muội, dẫn tới có nhận thức sai lệch về quyền lợi, danh dự, quan hệ thân mật, bạo lực và giới tính quy phạm.

Quên đi, sau này anh ta nói sau vậy.

Ngô Hữu Triết đi rồi, Thư Vưu dọn một bàn đầy bát đũa vào phòng bếp, ngâm trong nước rồi bắt đầu rửa sạch. Cùng lúc đó, Lận Minh Húc đứng ở cửa phòng ngủ phụ, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Hôm nay anh bận rộn cả một ngày, gặp không ít người, kế hoạch vừa mới bắt đầu, tối nay định điều chỉnh một số chi tiết. Người đàn ông cầm laptop, định đi đến bên mép giường theo thói quen thì đột nhiên phát hiện vị trí của chiếc giường đã thay đổi, thay vào đó là một chiếc bàn làm việc mới.

Một chiếc bàn làm việc rất đẹp.

Ngoại trừ anh và Thư Vưu, sẽ chẳng có người ngoài nào vào căn hộ này, vì vậy có thể suy ra được chiếc bàn này đến từ đâu. Ngón tay của Lận Minh Húc rũ xuống chạm vào mặt bàn bằng gỗ, cảm giác mát lạnh khiến anh hơi khựng lại.

Tình hình dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tối hôm qua, khi Lận Minh Húc biết được không phải Thư Vưu đòi tiền mà là mượn tiền đóng thuế, thế mà anh lại hơi kinh ngạc, rồi sau đó cảm thấy vui vẻ.

Vui vì Thư Vưu đã thay đổi ư?

Hay là vui vì một chuyện khác?

Cửa phòng ngủ phụ cũng không khép kín nên toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Thư Vưu và người đại diện lọt hết vào trong phòng, anh nghe rõ rành mạch. Lận Minh Húc nghe thấy lời Ngô Hữu Triết khuyên bảo Thư Vưu, cũng nghe thấy Thư Vưu tiễn Ngô Hữu Triết, tiếng ngâm nga khi rửa bát từ phòng bếp truyền đến.

“Lau trái lau phải lau rồi lại lau, lau chén lau đũa, lau bàn…”

Tiếng nước chảy róc rách, tiếng người đi lại bận rộn trong nhà, tất cả mọi thứ kết hợp lại là hiện thân của mái ấm.

Lận Minh Húc nhắm mắt lại, bước ra ngoài.

“Thư Vưu.”

Anh thản nhiên mở miệng: “Cậu muốn tiến vào giới giải trí à?”

“Hả?”

Thư Vưu quay đầu nhìn anh, thuận miệng nói: “Tôi vẫn đang cân nhắc.”

Chàng trai bắt đầu lải nhải kể.

“Tôi đã suy nghĩ qua, làm diễn viên thì tôi chưa từng học kỹ thuật diễn, làm ca sĩ thì tôi cũng không hát được. Nếu tôi chẳng biết cái gì mà đã xông tới kiếm tiền của người ta thì cứ cho là có thể nổi tiếng trong một khoảng thời gian, nhưng chắc chắn cũng không tồn tại được bao lâu đâu.”

“Nhưng tôi thử tìm thì cũng thấy có người chuyên đi show giải trí và các chương trình TV. Nếu thật sự không được, thì tôi có thể đi học Talkshow cũng được nhỉ?”

Talkshow…

Lận Minh Húc ngay lập tức nhớ đến lần cậu tự do “bung lụa” ở câu lạc bộ ấy, cơ thể anh cứng đờ: “… Đừng học Talkshow.”

“Tại sao?”

Thư Vưu rửa xong bát đũa, đang rửa tay, cậu thắc mắc hỏi lại.

“… Talkshow không phù hợp.”

Lận Minh Húc gượng gạo lảng sang chuyện khác: “Cậu có công việc cậu muốn làm là chuyện tốt.”

Thư Vưu lau tay, chợt đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Thế mà Lận Minh Húc sẽ thảo luận chuyện phát triển sự nghiệp với cậu á?

Cậu nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông này, nhưng người đối diện luôn ẩn giấu tâm tư rất sâu, cho dù anh có suy nghĩ gì thì Thư Vưu cũng không nhìn ra được.

Hai người tùy ý trò chuyện thêm vài câu, rồi mỗi người làm việc của riêng mình. Tới khuya thì cả hai nằm xuống giường, ngủ.

Ở trên giường, Thư Vưu trằn trọc, lăn qua lộn lại… Chỉ cần cậu nhắm mắt lại thì trong đầu cậu lại tràn ngập những suy nghĩ lung tung.

Cuối cùng, cậu không chịu đựng được nữa, lật người ngồi dậy, ôm chăn ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào Lận Minh Húc không chớp mắt.

Lận Minh Húc, người bị cậu làm phiền đến mức cũng không ngủ được, buộc phải mở mắt ra: “…”

Thấy anh tỉnh rồi, Thư Vưu thì thào mở miệng hỏi: “Lận Minh Húc, có phải anh hết yêu tôi rồi phải không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.