Ai ai cũng biết.
Thịt dê và thảm điện đều khiến người ta nóng trong người.
… Thư Vưu càng khiến người ta “nóng người” hơn.
Hai tầng nghĩa “nóng”.
Lận Minh Húc sững người vì suy nghĩ đột ngột của mình, đợi đến khi hai người họ ra ngoài nộp phí hệ thống sưởi xong, anh nói thẳng: “Đừng về nhà luôn, chúng ta đi siêu thị đã.”
“Đi siêu thị?”
Thư Vưu khó hiểu: “Anh muốn mua đồ gì hả?”
Lận Minh Húc ra vẻ bâng quơ nói: “Sắp có tuyết rồi, mua nhiều rau một chút.”
Ít nhất là giải quyết vấn đề thịt dê trước.
Thư Vưu “ò” một tiếng, không nghĩ nhiều… vì lý do này quá hợp lý. Tuy cậu thích ngắm tuyết, nhưng khi tuyết rơi cậu cũng không muốn ra khỏi nhà, vừa lạnh lại vừa dễ bị trượt té.
Nên tốt nhất là dự trữ nhiều đồ ăn trong nhà.
Hai người sóng vai đi về phía siêu thị, trên đường quả nhiên bắt đầu có tuyết rơi. Thư Vưu đi hai bước dừng một bước, thỉnh thoảng lại duỗi tay hứng lấy bông tuyết.
Tay cậu cũng rất trắng, tinh tế xinh đẹp, đặt cạnh bông tuyết chẳng biết cái nào giống tác phẩm nghệ thuật hơn. Chàng trai bước chậm giữa bầu trời tuyết rơi, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
… Sau đó cảnh đẹp chỉ kéo dài trong vài phút.
Tuyết rơi dày đặc, hơi lạnh táp vào mặt. Thư Vưu bỗng nảy ra một ý, nhanh chân bước lên vài bước, nhảy ra trước mặt Lận Minh Húc: “Lận Minh Húc…”
“… Anh có lạnh không? Tôi sưởi ấm giúp anh nhé?”
Mặt Lận Minh Húc vô cảm: “Tôi không lạnh.”
“Nhưng tôi lạnh quá à.”
Thư Vưu dùng đôi mắt háo hức nhìn anh hệt như một chú cún nhỏ, cố gắng khơi dậy chút thân thiện của Lận Minh Húc. Cậu vô cùng tội nghiệp giơ hai tay lên, móng tay bị lạnh đến mức chẳng còn chút sắc hồng nào, cậu kéo dài giọng: “Bạn trai ơi…”
Cơ thể Lận Minh Húc cứng lại, anh đột nhiên lạnh lùng nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng đi.”
Thư Vưu:???
Không phải trước giờ cậu vẫn nói chuyện kiểu này à?
Lận Minh Húc liếc cậu một cái tóe lửa, sải bước đi tiếp, phớt lờ cậu.
Thư Vưu chẳng hiểu gì.
Chẳng mấy người đến siêu thị vào thứ sáu, hệ thống sưởi trong này rất ấm áp, khiến những bông tuyết bám trên người Thư Vưu nhanh chóng tan chảy. Cậu bám theo sau Lận Minh Húc, vô tình bị khu vực giảm giá đặc biệt thu hút.
… Thịt bò được giảm giá!
… Đùi gà được giảm giá!
… Khi mua các loại nguyên liệu lẩu cũng có giá ưu đãi đặc biệt!
Thư Vưu ném vào xe đẩy lia lịa, Lận Minh Húc ngoái lại nhìn, nhận ra đồ chất đống trong xe đẩy đã cao hơn cả Thư Vưu.
Chỉ có thể nhìn thấy một cọng tóc ngố đang đung đưa qua lại khi xe đẩy tiến về phía trước, ngọn tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.
Người đàn ông nhìn thoáng qua xe đẩy, phát hiện hầu hết các món đều là hàng giảm giá.
Đối với điều này, Lận Minh Húc chẳng thấy ngạc nhiên chút nào, khóe miệng anh giật giật.
Anh đưa tay muốn để lại một ít, nhưng phía sau chồng hàng đang lung lay sắp đổ, Thư Vưu vội vàng duỗi tay ngăn cản: “Đừng đừng đừng!”
Lận Minh Húc nhíu mày: “Không cần mua nhiều vậy đâu.”
Thư Vưu rất không đồng tình: “Qua thôn này chẳng có cửa hàng khác đâu! Giờ mua hàng giảm giá mới có lợi nhất đó!”
Lận Minh Húc nghẹn giọng.
Thư Vưu giơ gói hàng bên tay trái lên: “Anh nhìn xem, thịt bò này vừa tươi vừa mềm, lại vừa được giảm giá 18%! Mau về có thể tự tay làm thịt viên!”
Gói bên tay phải: “Anh xem thịt gà này vừa to vừa dày, bây giờ chỉ mất 6,96 tệ cho một cân! Mua về có thể làm thịt gà đùi sốt teriyaki!”
Cuối cùng là gói ở giữa: “Anh nhìn xem…”
Lận Minh Húc thong dong tung ra một câu: “Tủ lạnh không có không gian lớn đến mức đấy.”
Thư Vưu chết lặng… cậu quên mất đây không còn là chiếc tủ lạnh to đùng hai cánh với tủ đông lớn 500 lít mà cậu từng có.
Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu héo rũ luôn.
Hô hấp của Lận Minh Húc như đông lại, một lúc sau anh mới hững hờ nói:”… Để thịt bò và đùi gà lại.”
Với tài nấu ăn của Thư Vưu, món ăn làm từ hai thứ này chắc chắn ăn rất ngon.
Thư Vưu vội gật đầu: “Vâng bạn trai!”
Cậu làm động tác bắn tim: “Bạn trai anh thật tốt!”
Nụ cười của chàng trai chợt tỏa sáng gấp bội, thậm chí cậu bắt đầu ngâm nga: “Tôi có một người bạn trai anh ấy luôn rất tốt…”
“…”
Dường như Lận Minh Húc từng nghe thấy những giai điệu na ná thế này ở đâu đó.
Nhưng kinh nghiệm khi chung sống với Thư Vưu đã ngăn anh đi hỏi.
Bọn họ tiếp tục đi đến quầy hàng tiếp theo, xe đẩy đã vơi đi cả một mảng lớn. Mỗi khi Thư Vưu muốn thả thứ gì vào, Lận Minh Húc sẽ liếc nhẹ cậu một cái.
Thư Vưu: “…”
Cậu nghi Lận Minh Húc đã cạn ví rồi.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ chẳng thèm chớp mắt khi anh nộp phí hệ thống sưởi vừa rồi thì hình như không giống lắm.
Không, không đúng.
Trước đây Lận Minh Húc là kẻ có tiền, phong thái tiêu tiền phóng khoáng là thói quen rồi, không thể dựa vào điều này để phán đoán được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu vuốt cằm chìm vào suy nghĩ, bước chân vô thức dừng lại. Lận Minh Húc đi được mấy bước phát hiện cậu không theo kịp, anh không khỏi quay đầu, nhướng mày hỏi: “… Cậu muốn mua gì à?”
“Tôi định…”
Vẻ mặt Thư Vưu nghiêm túc: “Không mua nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Lận Minh Húc hơi ngạc nhiên: “Cậu chắc chứ?”
“Tôi chắc mà.”
Thư Vưu ăn không nói có: “Phải tiết kiệm tiền chứ.”
Lận Minh Húc hiểu rõ: “Hôm nay tôi quẹt thẻ.”
“Vậy cũng không được.”
Thư Vưu buột miệng thốt lên: “Tiền của bạn trai chính là tiền của tôi.”
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật: “Thế tiền của cậu thì sao?”
Thư Vưu ngượng ngùng cúi đầu: “Tiền của tôi đương nhiên vẫn là tiền của tôi.”
Lận Minh Húc cạn lời: “Cậu nghĩ như vậy thật à?”
“Tất nhiên rồi.”
Thư Vưu cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi với bạn trai khăng khít như một, tuy hai mà một. Đồ của anh chính là đồ của tôi.”
“Cho nên hai ta là ai với ai chứ, tiêu tiền của ai cũng khiến tôi đau lòng.”
Cậu còn ra vẻ bất đắc dĩ, trợn mắt lườm Lận Minh Húc: “Đừng tính toán chi li, phân chia rạch ròi như vậy.”
Lận Minh Húc “tính toán chi li” lấy đi túi khoai tây chiên duy nhất còn lại trong xe đẩy của cậu: “Nếu đã tiết kiệm tiền, thì thứ này bỏ lại đi.”
Thư Vưu:!!!
Mặt cậu biến sắc, vội vàng cướp lấy gói khoai tây chiên đó, ôm vào lòng òa khóc: “Đừng như vậy mà, tôi không thể sống thiếu em ấy được! Khoai tây chiên em tỉnh lại đi, em tỉnh lại đi mà khoai tây chiên ơi…”
Lúc này một đôi mẹ con đi ngang qua họ, cô bé tò mò hỏi mẹ: “Mẹ ơi, không phải mẹ nói là không được ăn khoai tây chiên ạ?”
Người mẹ: “…”
Người mẹ trẻ kéo cô bé đi như không có chuyện gì xảy ra: “Đúng vậy, không ăn được đâu, chính vì khi còn nhỏ anh trai đó ăn quá nhiều khoai tây chiên nên mới thành ra như vậy đấy.”
Thư Vưu làm như không nghe thấy, nhét thêm một gói vị dưa chuột vào xe đẩy.
Lận Minh Húc: “…”
Đã gần mua sắm xong, hai người đến quầy thu ngân. Thấy rất nhiều người xếp hàng, Thư Vưu đi thẳng đến khu vực tự thanh toán bên cạnh, “tích tích” bắt đầu quét mã.
Lận Minh Húc phụ trách quét mã QR để thanh toán.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị, bên ngoài tuyết đã rơi một lớp, nóc nhà và mặt đất đều trắng xóa. Tính trẻ con của Thư Vưu nổi lên, cậu cẩn thận chọn một mảng tuyết trắng không có dấu chân, nhẹ nhàng dẫm lên, để lại một dấu chân rõ ràng hoàn chỉnh trên đó.
Cậu không quên thúc giục Lận Minh Húc: “Nhanh, bạn trai, anh cũng tới làm đi!”
Lận Minh Húc nhìn cậu với ánh mắt xem thường như anh vừa nhìn cậu ở siêu thị vậy, im lặng tỏ vẻ từ chối.
“Thôi mà, chỉ một lần thôi.”
Thậm chí Thư Vưu còn ra hiệu muốn cầm lấy chiếc túi anh đang cầm: “Tôi muốn chụp một bức ảnh để đăng lên vòng bạn bè.”
Lận Minh Húc bỗng nảy ra một suy nghĩ: “Cậu có kết bạn với Chúc Phi Xế chưa?”
“… Hình như là chưa.”
Lúc ấy Thư Vưu chỉ lo ngồi ăn, nhưng hình như Ngô Hữu Triết đã thêm kết bạn với Chúc Phi Xế. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, Thư Vưu thản nhiên nói: “Nếu cần, lúc về tôi sẽ bảo anh Ngô gửi số cho là được.”
“Vậy thì không cần thêm đâu.”
Lận Minh Húc lạnh lùng vô tình nói: “Nhận tiền lương tìm phòng tài vụ, không cần tìm anh ta làm gì.”
Lời này chọc ngay vào điểm mấu chốt.
Thư Vưu lập tức vứt chuyện kết bạn với Chúc Phi Xế ra sau đầu, suy nghĩ xem nên kết bạn với chị gái phòng tài vụ của Khách Cư Tiểu Xá vào lúc nào.
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Thư Vưu, cuối cùng Lận Minh Húc vẫn để lại một dấu chân trên nền tuyết.
Ở ngay bên trái dấu chân của Thư Vưu, dùng chân bên trái, hợp với chân phải của Thư Vưu thành một đôi.
Tuy rằng một lớn một nhỏ, nhưng lại có vẻ hài hòa và ăn khớp đến lạ lùng.
Thư Vưu vô cùng vui vẻ chụp một bức, soạn mấy chữ, đăng lên.
[Một ngày tuyết rơi.]
Đăng lên còn chưa đến năm phút, đã có người nhấn thích và bình luận.
Ngô Hữu Triết: [Tôi thật sự, nhớ bà xã của tôi, năm ấy thời đại học tôi với cô ấy yêu đương…]
… Lược bỏ ba đoạn luận văn bên dưới.
Sở Thanh người lần trước nằng nặc phải thêm thông tin liên lạc với Thư Vưu cũng nhấn Thích: [Oa, đó là nơi nào thế, lãng mạn quá đi, hai người biết cách chơi thật đấy, tôi cũng muốn tới đó chụp một bức với bạn trai tôi!]
Thư Vưu trả lời Sở Thanh: [Ở bên đường thôi, he he.]
Cậu cho Lận Minh Húc xem hai lượt thích duy nhất, vui vẻ nói: “Anh xem, có người bình luận nè.”
Lận Minh Húc nhìn thoáng qua, nhướng mày nhưng không nói gì.
Tự Thư Vưu cười ngốc nghếch, nhìn một lúc lâu rồi mới cất điện thoại đi.
Hai người về đến nhà, một lúc sau điện thoại của Lận Minh Húc đổ chuông, anh cầm lên thì thấy là Bành Thượng Ân gửi tin nhắn cho anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bành Thượng Ân gửi rất nhiều dấu chấm than đến, gửi kèm thêm một bức ảnh chụp màn hình điện thoại.
Trong ảnh chụp màn hình chính là vòng bạn bè của Thư Vưu.
Bành Thượng Ân: [Anh Lận, tại sao em chưa được kết bạn với Thư Vưu? Anh mau kết bạn giúp em đi!]
Lận Minh Húc cạn lời: [Cậu kết bạn với cậu ấy làm gì?]
Bành Thượng Ân: [Trước hết là để được ăn “dưa” mới nhất. Em không thể bị Sở Thanh vượt mặt được.]
Lận Minh Húc:???
Sau khi đối xử cay nghiệt vô tình với Chúc Phi Xế, Lận Minh Húc từ chối thêm cả Bành Thượng Ân một cách lạnh lùng chẳng chút thương tiếc.
Màn hình điện thoại vẫn đang hiện ở bức ảnh chụp Bành Thượng Ân gửi tới kia, ánh mắt Lận Minh Húc liếc qua rồi vô thức dừng lại một lúc lâu. Lúc này Thư Vưu lại ló đầu ra từ phòng bếp: “Bạn trai ới tối nay anh muốn ăn gì?”
Bởi vì mua rất nhiều đồ ăn nên không nhất thiết phải chọn duy nhất món thịt dê.
Lận Minh Húc chưa kịp trả lời, Thư Vưu nhìn thoáng qua phía anh, sắc mặt bỗng trắng bệch: “… Lận Minh Húc anh làm sao vậy?”
Người đàn ông khó hiểu ngước mắt lên.
Thư Vưu chạy đến trước mặt Lận Minh Húc, lo lắng nhìn anh: “Anh thấy khó chịu ở đâu hả?”
Lận Minh Húc: “… Gì cơ?”
Thư Vưu liều lĩnh vươn tay, nhéo má anh: “Vừa rồi cơ mặt của anh giật giật.”
Cậu mạnh dạn nêu giả thiết: “Tôi nghi anh bị co giật cơ mặt rồi.”
Vẻ mặt vô cảm của Lận Minh Húc trong nháy mắt biến thành câm nín: “… Không đâu.”
Thư Vưu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác lại anh: “… Thế chẳng lẽ anh đang cười à?”
Lận Minh Húc thoáng rùng mình, anh phủ nhận theo bản năng: “Cậu nhìn lầm rồi.”
“Tôi không có nhìn lầm đâu.”
“Cậu nhìn lầm rồi.”
“Tôi chắc chắn không nhìn lầm mà.”
“Cậu…”
Thư Vưu giơ tay lên muốn véo cái nữa, nhưng lúc này Lận Minh Húc đã đề phòng nên tránh được.
Anh từ chối hợp tác, trái lại Thư Vưu càng chiến càng hăng. Ba phút sau, Thư Vưu lấy điện thoại ra, mở camera, vẻ mặt nghiêm túc quay về phía Lận Minh Húc: “Anh làm lại lần nữa đi.”
Thái dương Lận Minh Húc bắt đầu nhói đau: “Cậu đang làm gì thế?”
Thư Vưu nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi là một nhà sáng tạo nghệ thuật.”
“Tôi định qua một bộ phim tài liệu bằng điện thoại của mình.”
“Tên bộ phim là “Thế mà bạn trai tôi lại đang cười”.”
Lận Minh Húc nói với giọng đầy ẩn ý: “Thế tôi cũng đang quay một bộ.”
“Tên là “Bạn trai tôi khóc nghe khá hay”.”
Thư Vưu ngẩn ra, dùng lại chiêu cũ: “… Bạn trai anh hết yêu tôi rồi.”
“Anh cười trộm, lại còn không cho tôi nói.”
Cậu đau lòng khôn xiết che ngực, dáng vẻ lung lay sắp đổ, nói: “Nếu đã như thế, thì tôi sẽ quay trộm luôn.”
Lận Minh Húc:…
Lận Minh Húc chẳng thể ngờ được, ở trong nhà mà anh còn phải đề phòng bị chụp lén.
Ống kính của Thư Vưu nhắm rất chuẩn xác, tay rất vững, giống như một bác sĩ đã cầm dao mổ mười năm.
Lận Minh Húc không thể nhịn được nữa: “… Cậu có thể đừng dùng lại chiêu cũ nữa không?”
Thư Vưu hỏi vặn lại: “Tôi dùng chiêu nào cơ?”
Lận Minh Húc rít từng chữ qua kẽ răng: “… Câu hết yêu cậu ấy.”
Thư Vưu đúng lý hợp tình đáp: “Vậy anh nói đi, anh còn yêu tôi không?”
Lận Minh Húc: “…”
Môi anh không hề nhúc nhích, như bị dính keo.
Thư Vưu trợn tròn mắt, cực kỳ đau đớn nói: “Lận Minh Húc tại sao anh không nói lời nào?”
Môi cậu trề ra: “Quả nhiên anh không yêu tôi, tôi quyết định sẽ bỏ nhà ra đi!”
Gân xanh hằn rõ trên trán Lận Minh Húc: “Không được đi!”
“Tôi cứ đi đấy!”
“Tôi không cho phép!”
“Tôi cứ…”
Thư Vưu cãi bướng hành động nhanh, cậu lập tức đi đến trước cửa bắt đầu xỏ giày, thậm chí làm cả mặt hề với Lận Minh Húc.
“Lêu lêu lêu…”
Thái dương Lận Minh Húc bắt đầu nhói đau râm ran.
Chắc anh nên tự kiểm điểm lại bản thân, tại sao lại tranh cãi với Thư Vưu về chuyện này.
Suy cho cùng, nâng cao trình độ người khác thì khó nhưng hạ thấp trình độ của mình thì lại rất dễ dàng.
Nói qua nói lại đến nước này, dường như Thư Vưu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Cậu xỏ giày, kéo khóa áo khoác, đội mũ, quàng khăn rồi đeo găng tay…
Lận Minh Húc nhìn cậu chăm chăm: “Cậu đã quyết tâm muốn bỏ nhà ra đi rồi à?”
Chẳng mang bất cứ thứ gì, người mặc mỗi áo khoác đã muốn đi, muốn đi xa cũng chẳng đi được.
Thư Vưu sực tỉnh.
Không đúng, tại sao cậu phải bỏ đi chứ?
À, là bởi vì rõ ràng Lận Minh Húc có cười nhưng lại không thừa nhận.
Thư Vưu chống cự đến cùng, kiên quyết nói: “Vậy anh cười đi.”
“Cười một cái để tôi chụp một bức, thì tôi không đi nữa.”
Lận Minh Húc ngoảnh đầu sang hướng khác: “Vậy cậu đi đi.”
Thư Vưu:???