Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 43: C43: Chui từ dưới đất lên



Giống chuồn chuồn lướt nước.

Thư Vưu trợn tròn mắt, hoảng hốt đến mức cọng tóc ngố dựng thẳng lên: “Lận Lận Lận Lận… Tôi không cố ý đâu!”

Trên mặt Lận Minh Húc in vết nước miếng, mặt vô cảm nói: “Giờ cậu còn nấc không?”

“Hả???”

Thư Vưu cẩn thận cảm giác, đúng là không nấc nữa!

Cho nên…

Chọc tới Lận Minh Húc còn đáng sợ hơn nấc cụt nhiều!

Khi mà phát hiện ra điều này rồi, Thư Vưu rất kính nể Lận Minh Húc.

Xe khởi động lại lần nữa. Trên đường về nhà, Thư Vưu tự giác đuối lý, cười khan mở miệng: “Lận Minh Húc không thì tôi lau giúp anh nhé?”

Tuy rằng trong xe đang mở điều hòa.

… Sắp khô luôn rồi.

Nhưng ít nhiều gì vẫn có dấu vết.

Lận Minh Húc không nói chuyện, chỉ quay sang khẽ liếc cậu.

Cái liếc mắt này còn tốt hơn vạn câu nói, Thư Vưu bỗng càng căng thẳng: “Bạn trai anh anh anh…”

Ánh mắt cậu ngó một lượt, mãi chẳng thể dời mắt khỏi gò má và đôi môi của Lận Minh Húc. Không biết có phải do ánh mắt cậu quá mức nóng bỏng không, Lận Minh Húc hơi nhíu mày, thoáng liếc cậu: “Trên mặt tôi có chữ hả?”

“Không có không có.”

Thư Vưu giật thót, buột miệng thốt lên: “Nhưng có một dấu răng.”

Lận Minh Húc: “…”

Chẳng trách vừa rồi anh thấy hơi đau.

Bởi vì đang lái xe, Lận Minh Húc cũng không nhìn kỹ. Nhưng Thư Vưu rất chột dạ, không nhịn được nói tiếp: “Thật ra không nhìn kỹ thì không nhìn ra đâu.”

Lận Minh Húc nhướn mày, “Đèn chưa bật.”

“Hở?”

Thư Vưu mờ mịt.

“… Vậy nếu giống như cậu nói, lúc này đáng ra là cậu nhìn kỹ cũng không nhìn ra chứ.”

Thư Vưu: “… Từ từ để đầu óc tôi load cái đã.”

Đầu cậu mất một lúc để xử lý, bừng tỉnh ngộ ra: “Hoá ra ý của anh là thế!”

Thư Vưu nhanh chóng đổi cách nói khác: “Có nghĩa là dù nhìn thế nào cũng không thấy được đâu.”

Lận Minh Húc không nói gì: “Vậy sao cậu thấy được?”

“Tôi…”

Thư Vưu vừa định nói vừa rồi răng tôi bị đập phải, nhưng không biết vì sao cậu chẳng thốt ra, mất tự nhiên lầu bầu một câu: “Cảm giác.”

Vẻ mặt Lận Minh Húc vi diệu: “Cảm giác có thể sai.”

“Không có khả năng.”

Thư Vưu quyết giữ ý mình nói: “Cảm giác của tôi rất chuẩn.”

“Có một lần tôi ra ngoài mua đồ ăn.” Cậu bắt đầu kể chuyện xưa: “Tôi cảm giác có điều gì đó không ổn ở nhà, hơn nữa thấy trong lòng rất hốt hoảng, giống như có thứ quan trọng nào đó đang dần mất đi, mà tôi sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.”

“Ồ?”

Lận Minh Húc không tỏ ý kiến: “Sau đó thì sao?”

“Sau khi tôi về nhà thì phát hiện quả nhiên trong nhà có một cái đèn chưa tắt, sáng tận mấy tiếng đồng hồ!”

“Bao nhiêu tiền điện đã bị lãng phí rồi!”

Lận Minh Húc:… Có thể, chuyện này rất chuẩn Thư Vưu.

Xe đậu ở bãi đỗ xe của tiểu khu, hai người xuống xe về đến nhà, cuối cùng Lận Minh Húc có thể nhìn xem mặt của mình.

Đúng như anh dự đoán, không nghiêm trọng lắm, ngủ một giấc sẽ không còn dấu vết.

Nhưng anh mới vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Thư Vưu đã lòng nóng như lửa đốt chạy tới: “Để tôi nhìn xem để tôi nhìn xem!”

Vẻ mặt chàng trai vô cùng sốt sắng, hơi nhíu mày, dáng vẻ lo lắng sốt ruột, cứ như không phải trên má Lận Minh Húc bị cắn ra dấu răng, mà là bị vết thương nghiêm trọng nào đó.

Lận Minh Húc dừng một chút, không khỏi hỏi: “Hình như cậu rất quan tâm đ ến mặt của tôi.”

“Đúng vậy!”

Thư Vưu thầm nghĩ mặt Lận Minh Húc đẹp như vậy, nhỡ bởi vì cậu để lại vết sẹo gì, dẫn tới vai chính thụ chướng mắt anh thì làm sao bây giờ!

Huống chi từ xưa đến nay, cậu chưa từng nghe nói có chuyện trên mặt nam chính in cái dấu răng đâu.

Lận Minh Húc lại nhớ tới một số lời Thư Vưu nói trước đây, ánh mắt anh tối lại, ngay sau đó bước tới ngồi xuống mép giường: “Cậu xem đi.”

Thư Vưu lập tức khom lưng, ghé sát vào cẩn thận xem xét.

Nhìn đi nhìn lại, cậu quên luôn việc nhìn dấu răng, trong đầu óc chỉ tràn ngập một suy nghĩ: Lận Minh Húc đẹp thật đấy.

Khí chất cũng tốt, tuy rằng hơi lộ vẻ xa cách, nhưng lại có một loại kiêu ngạo không thể diễn tả được, vừa nhìn đã biết là người có xuất thân hơn người từ nhỏ.

Ngày trước Thư Vưu rất hâm mộ người như vậy… Cái gì họ cũng có, chẳng thiếu thứ gì, là con cưng của trời vừa sinh ra đã được trời cao ưu ái.

… Là sự tồn tại sáng bừng lấp lánh.

Cậu nhìn tới nhìn lui, không khỏi ngơ ngác thất thần, thậm chí không phát hiện nổi sự thay đổi trong ánh mắt Lận Minh Húc.

Ánh mắt Lận Minh Húc càng sâu hơn.

Ở góc độ của Lận Minh Húc, chàng trai xinh đẹp đang ở gần anh như vậy, hàng mi đẹp khẽ run lên, gần trong gang tấc, giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm cậu vào lòng, trói chặt cậu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đây là Thư Vưu.

… Bốn chữ này vừa xuất hiện, chỉ loé lên, rồi tan biến.

Thay thế bằng một hàng chữ mới.

Không giống nhau.

Anh không phải là cỏ cây, cũng không phải cục đá cứng lạnh lùng, tất nhiên anh có thể phát hiện những biến hóa ngầm đó.

Giống như vừa rồi, nếu là Thư Vưu của ngày trước, anh sẽ chỉ cảm thấy chán ghét.

Nhưng hôm nay…

Lận Minh Húc hít một hơi sâu: “Thư Vưu.”

Thư Vưu phản xạ có điều kiện: “A anh đợi chút tôi vẫn chưa nhìn đủ…”

Lận Minh Húc: “…”

Anh híp mắt, bỗng nhiên hỏi lại: “Cậu rất thích mặt tôi hả?”

“Cũng, cũng kha khá…”

Thư Vưu thẹn thùng nói: “Dù sao tôi cũng yêu mọi thứ thuộc về anh.”

Mà mặt chính là ưu điểm quan trọng nhất.

Lận Minh Húc nhíu mày, nghe thế nào cũng thấy câu trả lời này có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng Thư Vưu nói mấy câu giống thế quá nhiều, anh đã mắt điếc tai ngơ, tập mãi thành thói quen.

Lận Minh Húc đè cảm xúc phức tạp trong lòng xuống… Nhưng có một số chuyện giống như măng chui từ dưới đất lên, đã nhú đầu ra, khiến anh chẳng cách nào bỏ qua nữa.

Thư Vưu miễn cưỡng đứng thẳng dậy, không nhìn vào mặt Lận Minh Húc nữa.

Cậu thất thần xoay người đi rửa mặt, vừa đánh răng vừa suy nghĩ một chuyện: Hầy, sau này không được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai như của Lận Minh Húc nữa, có tiếc quá không nhỉ.

… Nhưng so với tự do và sinh mệnh, chắc chắn mặt trai đẹp vẫn chỉ đứng vị trí thứ yếu thôi.

Mục tiêu cuộc đời của Thư Vưu vẫn như cũ: Kiếm được đủ tiền rồi mai sau nằm yên, ở nhà làm trạch nam, trước nay chưa từng thay đổi.

Cậu rửa mặt xong, leo lên giường, không đợi cậu mở miệng, Lận Minh Húc đã bình tĩnh nói: “Ngủ ngon.”

Thư Vưu: “Ừ ừ ngủ ngon!”

***

Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.

Bây giờ mỗi tuần Thư Vưu biểu diễn ổn định từ hai đến ba buổi, tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng tăng đều đều.

Tiền ngày một nhiều, cảm giác an toàn cũng theo đó tăng lên. Trên đường về nhà Thư Vưu đã dám gọi loại trà sữa theo mùa mới.

Tối thứ Sáu, cậu vui vẻ xách theo hai cốc trà sữa về nhà, phát hiện trong nhà không có ai.

Lận Minh Húc vẫn chưa về?

Từ khi công ty đi vào quỹ đạo, Lận Minh Húc cũng càng ngày càng nhiều việc, càng ngày càng bận. Có đôi khi cả ngày Thư Vưu cũng không thấy được đến cái bóng người… Sáng ra Lận Minh Húc đã đi rồi, tối cậu về nhà, Lận Minh Húc vẫn chưa về.

Tuy rằng Lận Minh Húc có cả năng lực lẫn tài hoa, nhưng từ trên cao rơi xuống đáy vực, để bò lên lại cũng phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Thư Vưu hiểu rất rõ điều này.

Cậu ngồi trên sofa một mình, cắn ống hút, do dự có nên gửi tin nhắn thể hiện chút quan tâm tới Lận Minh Húc không.

… Chủ yếu là hỏi anh có ăn cơm tối không, hơn nữa bản thân Thư Vưu cũng hơi đói rồi.

Điện thoại vẫn đang cầm trong tay, bỗng “brừm brừm” rung lên. Thư Vưu cúi đầu nhìn, là Ngô Hữu Triết.

Gần đây Ngô Hữu Triết cũng rất bận rộn.

Sự nghiệp Thư Vưu phát triển không ngừng, là người đại diện, tất nhiên Ngô Hữu Triết cũng không thể kéo chân sau. Chẳng những anh ta giúp cậu chắp nối tìm tài nguyên khắp nơi, mà còn ngày ngày gọi điện thoại cho cậu đến mức cái điện thoại nóng phỏng tay. Thư Vưu ấn nhận cuộc gọi, quả nhiên nghe được đầu dây bên kia vui sướng gọi: “Thư Vưu!”

“Anh Ngô!”

“Thư Vưu!”

“Anh Ngô!”

“Thư…”

Ngô Hữu Triết chợt hoàn hồn, rất cẩn thận hỏi: “Bạn trai cậu có đó không?”

“Anh ấy vẫn chưa về nhà.”

Thư Vưu hút một ngụm trà sữa, nhân tiện súc miệng, lúng búng nói: “Bận làm việc, đoán chừng đang có xã giao.”

“Có xã giao!”

Ngô Hữu Triết ngay lập tức suy tưởng ra hình ảnh vĩ ngạn của một người đàn ông bôn ba bận rộn với sự nghiệp của mình… giống như anh ta năm đó.

Đồng thời, anh ta không nhịn được nói: “Thư Vưu, cậu ấy như vậy đã bao lâu rồi?”

“Rất lâu rồi thì phải?”

Thư Vưu cẩn thận nhớ lại, hình như tận bốn năm ngày rồi cậu chưa ăn với Lận Minh Húc bữa nào.

Nếu là những cặp đôi khác thì có lẽ sẽ nghĩ nhiều, nhưng Thư Vưu phổi bò, hoàn toàn không nghĩ đến hướng kia.

Trong đầu Ngô Hữu Triết lướt qua mấy câu muốn nói, nhưng đến miệng chỉ còn lại có một câu: “Thư Vưu, vậy cậu vất vả rồi…”

Thư Vưu không chút do dự tiếp lời: “Đúng vậy, mỗi ngày tôi chỉ có thể ngủ lúc mười giờ, nấu cơm cũng không dám nấu nhiều, sợ một mình lãng phí đồ ăn.”

Ngô Hữu Triết:… Nghe cứ sao sao ấy.

Nhưng chuyện chính quan trọng, anh ta vội vàng nói với Thư Vưu: “Tôi nhận cho cậu hoạt động của một show giải trí rồi.”

“Lại là show giải trí?”

Thư Vưu nhớ tới show giải trí lần trước, cậu không chỉ được trả phí cát-xê, mà còn kèm thêm một tấm đệm Simmons lớn, nằm rất thoải mái.

Cậu lập tức khơi dậy hứng thú: “Lần này đạo diễn cũng coi trọng mặt của tôi hả?”

“Không.”

Ngô Hữu Triết thoáng khựng người trong một giây rất đáng ngờ: “Ông ấy coi trọng tế bào đi show giải trí của cậu.” Khá gây cười.

“Vậy cũng đúng.”

Thư Vưu thầm nghĩ đây không phải là tài hoa của tôi sao?

Cảm giác được người khác khẳng định tốt thật.

“Lần này cũng phải đi công tác đấy.”

Ngô Hữu Triết thấy cậu đồng ý, tiếp tục nói: “Phải đi thành phố ven biển, đi một tuần.”

“Đi biển!”

Thư Vưu chỉ nghe thấy hai chữ này, cậu lập tức gật đầu đồng ý: “Tôi đi!”

… Một tiếng sau, Lận Minh Húc về đến nhà, phát hiện cửa phòng bếp không đóng, từng làn hương thơm tỏa ra.

Anh chợt nhận ra rằng mình bận rộn với công việc, tăng ca đến giờ này, vẫn chưa ăn cơm tối.

Lận Minh Húc cởi áo khoác ra, bước chân bất giác đi vào phòng bếp. Thư Vưu đang đứng cạnh bệ bếp như nhận ra được điều gì, ngoái đầu cười với anh: “Anh đã về rồi?”

“… Ừ.”

Lận Minh Húc bình tĩnh nói: “Cậu chưa ăn cơm tối à?”

“Ăn rồi mà.”

Thư Vưu thấy là Lận Minh Húc, lực chú ý quay lại nồi nấu, vừa đảo muỗng vừa đáp: “Không phải tôi đang làm bữa khuya cho anh sao?”

Cậu lại chỉ vào bàn ăn bên ngoài: “Trên đó có trà sữa, là vị mới của mùa Thu Đông năm nay, anh thử xem?”

Lận Minh Húc không thích đồ ngọt, tất nhiên cũng chưa bao giờ nếm thử món trà sữa này.

Lời từ chối của anh đã tới bên miệng, chưa bật ra khỏi miệng thì cái tay lại di chuyển như bị ma xui quỷ khiến, cầm trà sữa lên.

… Sau đó anh dừng lại, thình lình hỏi lại: “Tiệm trà sữa đang có chương trình khuyến mại hả hả?”

“Hả?”

Thư Vưu kinh ngạc quay đầu: “Sao anh biết?”

Lận Minh Húc: “…”

Thư Vưu phản ứng lại, xấu hổ cố nặn ra một nụ cười, “Khụ, cứ cho là có khuyến mại đi, tôi cũng nghĩ đến anh nên mới mua không phải à?”

Lưỡi cậu dẻo quẹo: “Chẳng lẽ tôi là loại người phung phí đồ ăn, nhất quyết uống hai cốc trà sữa to một mình sao?”

Khoé miệng Lận Minh Húc giật giật: “Cậu có thể.”

Thư Vưu:!!!

Xong rồi xong rồi, giờ Lận Minh Húc không dễ lừa nữa.

Cậu căng da đầu tiếp tục bao biện: “Cứ cho là vậy, không phải tôi đã mang trà sữa về cho anh rồi à?”

Không khí ấm áp khi mới vào cửa đã biến mất hoàn toàn, Lận Minh Húc không biết nên bắt đầu nói từ đâu đặt trà sữa xuống, Thư Vưu thấy thế càng chột dạ, ho khan một tiếng, vội bưng đồ ăn khuya ra: “Không thì anh thử món này xem?”

Trưa nay Lận Minh Húc chỉ tùy tiện ăn một ít, có thể nói giờ anh đang rất rất đói. Thư Vưu nấu một bát canh thịt bò, mùi thơm tỏa bốn phía, canh nóng hổi lăn xuống cổ họng, trong nháy mắt khiến cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái.

Vì thế xử xong bữa ăn khuya, Lận Minh Húc… vẫn cầm trà sữa lên.

Chờ Thư Vưu rửa bát dọn dẹp xong phòng bếp rồi đi ra, chỉ nhìn thấy trong thùng rác có thêm một cốc nhựa trống không.

Cậu không nhịn được lén cười, trong lòng tính toán dạo này có tiệm trà sữa nào mua một tặng một nữa không, sau đó ngâm nga đi tắm. Tắm xong, Thư Vưu nằm trên giường lớn, duỗi người, đá chân chân.

Lận Minh Húc bước vào, Thư Vưu giả vờ lơ đãng mở miệng: “Lận Minh Húc ngày mốt tôi lại phải đi công tác rồi.”

Người đàn ông thoáng dừng chân: “Đi đâu?”

“Ừm…” Thư Vưu nhớ lại: “Đi thành phố Tân Hải.”

Cậu nhấn mạnh: “Lần này phải đi một tuần lận!”

Ánh mắt chàng trai trông mong nhìn qua: “Anh sẽ nhớ tôi chứ?”

“Lần trước tôi mới đi một ngày một đêm, hình như anh cũng chẳng nhớ tôi mấy.”

Lận Minh Húc nhớ lại quá trình một ngày một đêm lần trước từ đầu tới cuối, chút cảm xúc mới vừa lên men đã mất tăm.

Mãi anh mới bật ra được một chữ: “À.”

“À?”

Ánh mắt Thư Vưu lập tức thay đổi: “Lận Minh Húc anh thế là có ý gì?”

“Tôi phải đi suốt bảy ngày! Một tuần lận đấy!”

“Thượng đế sáng tạo ra thế giới cũng chỉ cần bấy nhiêu đó ngày thôi.”

Lận Minh Húc mặt vô cảm nói: “Bàn Cổ khai thiên chỉ cần bổ một nhát rìu.”

… Chứng tỏ thần phương Tây không được.

Thư Vưu:???


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.