Nhưng chú chó nhỏ lưu lạc nơi đầu đường xó chợ chỉ là ảo ảnh giả dối. Sau giây phút tỏ ra yếu đuối ngắn ngủi, Thư Vưu nghiêng đầu, tiếp tục hát như gào!
“Yêu dáng vẻ! Bất khuất! Của anh!”
Lận Minh Húc:… Quên đi.
Ngày này năm sau, anh sẽ vì Thư Vưu, chọn cho cậu một nơi mồ yên mả đẹp tốt nhất.
Mặt anh vô cảm hất tay Thư Vưu đang kiên cường túm lấy anh ra, rồi rời khỏi phòng ngủ chính. Nhưng chẳng bao lâu sai, tiếng hát như sói tru bỗng ngưng bặt, im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Lận Minh Húc ngồi trước bàn ăn ở ngoài, đang gõ bàn phím, anh giơ tay xoa xoa thái dương đang nhói đau, thầm nghĩ chắc hẳn cậu đã ngủ rồi, thế cũng vừa hay, anh còn có tài liệu cần đọc.
Nhưng…
Anh đột nhiên nhìn xuống dưới bàn ăn, một đôi mắt đen láy đang theo dõi anh không dời một ly!
“Thư Vưu!!!”
Thư Vưu chớp chớp mắt, bĩu môi nói: “Anh không tắt đèn.”
“Cái gì?”
“Anh không tắt đèn.”
Cậu chàng chỉ chỉ vào phòng ngủ chính, vô cùng đau đớn nói: “Lãng phí! Là tội lớn nhất đó!”
Lận Minh Húc: …
Mặt anh chẳng chút thay đổi, xách cậu về giường lần nữa, nhét vào ổ chăn… tắt đèn, động tác vô cùng liền mạch lưu loát.
… Thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh.
/
Sáng sớm hôm sau, Thư Vưu thức dậy, thấy cực kỳ sảng khoái.
Trời, xanh trong, không khí, trong lành, cơ thể, dễ chịu đầy năng lượng. Cậu mở mắt ra, mặc dù trần nhà ố vàng của căn hộ họ thuê vẫn còn trước mặt, nhưng tinh thần cậu đang phơi phới thì cảm giác cũng khác hẳn!
Thư Vưu lười biếng vươn vai, nhanh nhẹn rời giường, vừa đi ra khỏi phòng ngủ đã thấy cửa phòng bếp mở, thế mà Lận Minh Húc lại đang rán trứng.
Dầu sôi xèo xèo, trứng gà thơm phức, còn rắc chút tiêu trắng, vừa nhìn thôi đã thấy vừa mềm vừa ngon mắt. Cổ tay áo của người đàn ông được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ, vẻ mặt tập trung, sườn mặt rất điển trai… chỉ là không biết tại sao hình như trong mắt anh ẩn chứa một chút mệt mỏi, như là ngủ không ngon vậy.
Thư Vưu sửng sốt, cậu còn chưa kịp lên tiếng, thì Lận Minh Húc đã liếc mắt thấy cậu, hời hợt hỏi: “Tỉnh rồi?”
“A?”
Thư Vưu vẫn chưa rửa mặt, trên đầu còn có một cọng tóc ngố dựng đứng, nghe vậy cọng tóc đó còn lắc lư: “Ừm.”
Lận Minh Húc hỏi tiếp: “Có đói bụng không?”
Thư Vưu ngơ ngác gật đầu, thật thà nói: “Đói.”
Cậu bước tới ngồi xuống trước bàn ăn. Lận Minh Húc lại hỏi tiếp: “Rửa tay chưa?”
Thư Vưu: “… Chưa.”
Cọng tóc ngố cụp xuống, cậu ỉu xìu quay người đi vào phòng vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân, bước vào bếp lần nữa, cậu chợt thấy Lận Minh Húc đã bày đũa và bát trước chỗ cậu hay ngồi.
… Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả?
Thư Vưu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trời nhiều mây.
Cậu như bừng tỉnh hiểu ra, tự nhủ: “Chắc là mình đang nằm mơ thôi.”
Sắc mặt Lận Minh Húc tối sầm: “Qua đây ăn sáng mau.”
Thư Vưu chẳng những không nhúc nhích, ngược lại cậu còn tiếp tục lẩm bẩm: “Xong rồi xong rồi, bữa sáng cuối cùng rồi.”
Lận Minh Húc cười nhạt: “Nghĩ ra rồi?”
“Gì?”
Thư Vưu lúng túng: “Tối hôm qua tôi chưa nhận được 3000 tệ hả?”
Ánh mắt Lận Minh Húc lạnh lùng, “cạch” một tiếng, anh dùng dao làm bếp cắt thịt xông khói thành hai miếng: “Nghĩ kỹ lại đi.”
Cả người Thư Vưu run lên, cậu lập tức vắt óc suy nghĩ, nghĩ cả buổi mới ngạc nhiên thốt lên: “… Tối qua tôi về bằng cách nào nhỉ?”
Sau khi say rượu, cậu không chỉ không phân biệt được là người hay là vật, mà còn chẳng biết trăng sao, nói chung cứ như bị mất trí nhớ vậy.
Hình như… hình như cậu nhớ là có một anh chàng đẹp trai nào đó trông rất giống Lận Minh Húc đã đưa cậu về nhà, nhưng cụ thể hai người đã làm gì hay nói những gì thì cậu hoàn toàn không có ấn tượng.
Chắc không phải là…
Thư Vưu len lén liếc con dao làm bếp sáng loáng, cặp mông trên ghế nhích tới nhích lui: “… Tối hôm qua tôi đã làm ra chuyện gì sao?”
Lận Minh Húc đưa đ ĩa thịt xông khói đã chiên xong cho cậu, nói bằng giọng hời hợt: “Chuyện gì cũng làm hết rồi.”
Thư Vưu:!!!
Mặt cậu tức khắc tái mét, đôi môi run run: “Làm hết rồi?”
Lận Minh Húc dù đang luôn chân luôn tay nhưng vẫn thong dong nhìn cậu: “Đúng vậy, làm hết rồi.”
“Tôi tôi tôi…”
Thư Vưu vô cùng kinh hãi, cậu lắp bắp hỏi lại: “Làm, làm hết rồi?”
“Đúng vậy.”
Lận Minh Húc chẳng chê cậu phiền, lặp lại câu trả lời với cậu: “Làm hết.”
“Tôi thật sự…”
Thư Vưu bứt rứt nuốt nước miếng, dè dặt hỏi: “Tôi mất sạch tiền rồi hả?”
Lận Minh Húc:…?
Sao cậu ta lại liên tưởng theo hướng này cơ chứ?
Vẻ mặt người đàn ông nháy mắt trầm hẳn xuống: “Không phải chuyện đó.”
“Không phải à…” Thư Vưu thở phào nhẹ nhõm, vỗ mạnh vào ngực: “Không phải thì tốt, hầy…”
Để xoa dịu cảm xúc mới lượn lên lượn xuống một vòng, cậu tự hít thở sâu tại chỗ ba lần.
Giọng Lận Minh Húc đầy ẩn ý, nói: “Xem ra cậu sợ chuyện này nhất nhỉ.”
Thư Vưu thoáng giật mình, nhưng rồi cậu cười ngượng ngập, đáp: “Đương nhiên, không có tiền thì đâu sống nổi.”
Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến. Thư Vưu suy nghĩ một hồi mà vẫn chẳng nghĩ ra gì cả, cậu đành căng thẳng hỏi: “Là tôi đã làm ra chuyện gì sao? Có liên quan đến anh hả?”
Người đàn ông đã bưng hết đồ ăn sáng lên bàn ăn, anh ngồi đối diện với cậu, nghe cậu nói vậy thì liếc cậu một cái nhưng chẳng nói gì.
Trong đầu Thư Vưu bỗng “ting” một tiếng, nảy ra một suy đoán cực kỳ khó tin.
“Anh…”
Cậu ngắc ngứ hỏi: “Tôi… làm thế kia với anh rồi hả?”
Người đàn ông cười khàn, đôi mắt thâm thúy chứa đầy sự nguy hiểm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra tia laser diệt gọn cậu: “Cậu thấy chuyện đó có khả năng xảy ra không?”
Thư Vưu vội lắc đầu nguầy nguậy: “Không có khả năng không có khả năng, tôi chỉ đùa tí để làm sôi động bầu không khí thôi.”
Bầu không khí này cứ sai sai kiểu gì ấy.
Thư Vưu đứng ngồi không yên, cậu nhìn chằm vào người bên kia không chớp mắt.
Lận Minh Húc cầm đôi đũa.
Lận Minh Húc gắp trứng.
Lận Minh Húc…
Người đàn ông gõ gõ lên mặt bàn, hờ hững nói: “Ăn cơm đi.”
Thư Vưu gật đầu như gà mổ thóc: “Ừm ừm ừm! Tôi ăn ngay đây.”
Bước sáng trước mặt cậu nhìn qua có vẻ rất ngon, lại còn phong phú.
Trứng gà, sữa bò, thịt xông khói, có cả một phần bánh sandwich. Thư Vưu cầm sandwich lên, cắn một miếng.
“Ưm!”
Ăn ngon.
Cậu không ngờ tuy Lận Minh Húc không biết nấu quá nhiều món, nhưng ít nhất thì làm mấy món này rất ngon.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu lại cắn thêm một miếng thật to, nhân cơ hội nịnh hót luôn: “Ngon lắm.”
“Món ăn tuyệt vời như vậy, chắc chắn là được nấu bởi đầu bếp cấp Michelin rồi.”
Lận Minh Húc cười khẩy: “Không phải.”
Thư Vưu không nản lòng: “Vậy chắc cũng phải từ tay siêu đầu bếp cấp quốc gia.”
Lận Minh Húc hít một hơi sâu: “… Ăn cơm đi.”
Thư Vưu thấy tình thế không ổn, vội cúi đầu, định giả như cậu đang đắm chìm trong mỹ thực để lừa dối cho qua chuyện.
Toàn bộ quá trình, Lận Minh Húc thấy hết.
Ăn sáng xong, Thư Vưu tự giác đi rửa bát, cậu tiện thể lau luôn bệ bếp đến sáng bóng và sạch sẽ, gần như có thể phản chiếu ánh sáng. Lận Minh Húc đi vào rót nước, không khỏi nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Cậu biết quét dọn vệ sinh thật à?”
Thư Vưu kiêu ngạo ưỡn ngực nói: “Trước đây tôi còn dọn dẹp đến mấy trăm căn hộ cơ mà.”
Mấy trăm căn hộ…
Ánh mắt Lận Minh Húc trầm xuống, nhưng ngoài mặt anh vẫn làm như chẳng có gì, đưa khăn lau tay cho cậu. Thư Vưu được thương mà sợ: “Cảm ơn bạn trai.”
Cậu thẹn thùng cúi đầu: “Bạn trai, anh tốt thật đấy.”
Khóe miệng Lận Minh Húc khẽ giật giật: “… Không cần khách khí.”
Hai người vốn gần mặt cách lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nói cười giả lả với nhau. Điện thoại bỗng Thư Vưu reo lên, cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, hóa ra là người hôm qua đã giới thiệu công việc cho cậu, Ngô Hữu Triết. Cậu lập tức vực dậy tinh thần, ấn nhận cuộc gọi.
“Alo? Tiểu Thư à, là tôi, Ngô Hữu Triết đây!”
“Là anh là anh à!”
Thư Vưu rất niềm nở: “Anh Ngô, lẽ nào câu lạc bộ hôm qua trả tiền lương rồi hả?”
Ngô Hữu Triết thoáng nghẹn họng, anh ta không ngờ cậu lại trực tiếp vào thẳng chủ đề như vậy, anh cười khan một tiếng: “Trả rồi trả rồi, cậu kết bạn Wechat của tôi đi, tôi sẽ chuyển liền cho cậu.”
Thư Vưu lập tức vui mừng khôn xiết: “Tốt quá anh Ngô, không thành vấn đề!”
Cậu lập tức kết bạn với Ngô Hữu Triết, ngồi chờ tiền được chuyển đến.
Ngô Hữu Triết không nghe thấy âm thanh từ đầu bên kia nữa: “Thư Vưu? Thư Vưu? Tín hiệu không tốt hả, sao tôi không nghe thấy giọng cậu nữa vậy?”
Thư Vưu ngạc nhiên: “Không phải anh đang chuyển tiền sao?”
Ngô Hữu Triết: “…”
Ngô Hữu Triết nghẹn giọng, cuối cùng vẫn chuyển tiền trước. Sau khi chuyển xong, anh ta hắng giọng:”Thư Vưu à, tôi có một tin tót muốn nói với cậu.”
Thư Vưu đang xác nhận tài khoản đã nhận được tiền chưa, nghe đến đây, cậu theo phản xạ nói: “Họ trả thêm tiền hả?”
“… Việc đó thì không có.”
“Hay là anh muốn cho tôi nhiều tiền hơn?”
“… Cũng không phải.”
Thư Vưu rất ngạc nhiên hỏi lại: “Vậy là tin tức tốt gì chứ?”
Ngô Hữu Triết nói: “Khụ, là thế này… Hôm qua lúc cậu biểu diễn, vừa hay dưới sân khấu có một biên đạo của đài truyền hình, nói thấy cậu không tệ. Nên hôm qua có liên hệ với tôi, hỏi cậu có muốn trở thành khách mời nghiệp dư trong chương trình của ông ấy không. Nếu cậu thấy hứng thú thì hôm nay có thể đi ghi hình luôn.”
Chương trình trên TV?
Thư Vưu chưa từng có loại trải nghiệm này trước đây, cậu ngay lập tức vui vẻ nói: “Nói như vậy, là ông ấy nhìn trúng tài hoa của tôi hả?”
“… Không phải.”
Ngô Hữu Triết chân thành nói: “Ông ấy nhìn trúng khuôn mặt của cậu.”
Thư Vưu lập tức tụt mood, nhưng Ngô Hữu Triết lại thấy rất hứng thú… anh ta từng là một người đại diện chuẩn chỉnh trong giới giải trí, chẳng qua do nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên mới tự mình lao đầu vào gây dựng sự nghiệp, dốc sức tận dụng chứng chỉ tư cách người đại diện của mình để mở công ty MCN.
Giờ công ty của anh ta đã phá sản, không có chứng chỉ tư cách người đại diện cũng chẳng có người dưới quyền nữa, nhưng vừa may từ có Thư Vưu từ trên trời rơi xuống, quả là mối duyên trời cho.
Ngô Hữu Triết ra sức khuyên cậu: “Đó là một chương trình rất nổi tiếng ở thành phố mình, bã xã tôi từng rất thích xem nó, ngày nào cũng mở TV đúng giờ.”
Thư Vưu không có hứng thú: “À.”
“Tôi cũng biết vị biên đạo này, làm người thật sự khá tốt, đến lúc đó tôi nhờ ông ấy cho cậu lên hình thêm mấy giây, diễn không tốt cũng nổi tiếng được. Cậu có muốn làm ngôi sao lớn không?”
Thư Vưu mất sạch hứng thú: “Ò.”
Ngô Hữu Triết cắn răng, tung ra lợi thế cuối cùng: “Chỉ cần phỏng vấn thành công, 10000 tệ cho một buổi ghi hình.”
10000 tệ!
Thư Vưu lập tức bật dậy: “Địa điểm ở đâu?”
Ngô Hữu Triết: “… Đài truyền hình.”
Người đại diện đọc địa chỉ cho cậu, Thư Vưu vui vẻ phấn chấn bừng bừng thay quần áo để ra ngoài, trước khi đi, cậu không quên báo trước một tiếng với Lận Minh Húc.
Lận Minh Húc nghe cậu nói phải đi làm việc, anh theo bản năng nâng cao cảnh giá: “Ở Khách Cư Tiểu Xá?”
Thư Vưu hất mặt lên, đắc ý dào dạt: “Ở đài truyền hình!”
“… Để nói móc bạn trai hả?”
“Để ghi hình gameshow!”
Lận Minh Húc híp mắt đánh giá cậu, cậu không giống như đang nói dối, anh khẽ lườm cậu, trong giọng nói ẩn chứa sát khí: “Cấm uống rượu.”
Thư Vưu lạnh sống lưng: Quả nhiên tối qua uống rượu xong cậu đã gây ra chuyện gì đó rồi!
Nhưng cậu thật sự không nhớ ra được.
Thư Vưu tung tăng ra khỏi cửa nhà, trước khi đi còn quay đầu, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm đi, tôi là một người đàn ông sẽ về nhà ăn cơm tối mà.”
Lận Minh Húc:… Không, cậu không cần phải làm thế.
Một tiếng sau, Thư Vưu tới đài truyền hình, Ngô Hữu Triết đã sớm đứng ở đại sảnh chờ cậu, giúp cậu lấy giấy thông hành tạm thời rồi dẫn cậu lên trên tầng.
Bởi vì trước mắt dưới tay anh ta còn mỗi tên nhóc này thôi, nên Ngô Hữu Triết hỏi han ân cần, quan tâm cậu có thừa.
“Thư Vưu, nhà cậu có những ai vậy?”
Thư Vưu suy nghĩ một lúc, ba mẹ nguyên chủ đều đã qua đời, cũng không có họ hàng gì, vì thế cậu há mồm nói: “Không có con cái, không họ không hàng.”
Ngô Hữu Triết hỏi tiếp: “Vậy bạn trai cậu làm gì?”
“Dân thất nghiệp vất vưởng, việc làm linh hoạt, nếu không cần thiết thì chẳng đi làm.”
Trong lòng Ngô Hữu Triết bỗng “lộp bộp” một tiếng: “Vậy chi tiêu cho ngày thường của hai người các cậu làm sao bây giờ?”
Thư Vưu lắc đầu thở dài: “Dù sao cũng có tôi một mình gánh vác hết thôi… Không phải tôi đang đi kiếm tiền hay sao?”
Ngô Hữu Triết khó lòng kiểm soát bản thân, trong đầu anh ta đã mường tượng ra hình ảnh một tên côn đồ cặn bã rồi.
Tấm lòng cha già của anh ta chợt trỗi dậy, gượng cười: “Thư Vưu, vậy cậu rất thích bạn trai cậu nhỉ? Còn vì anh ta mà không chạy theo hình tượng trong sáng ngây thơ nữa, ha ha.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu lộ vẻ tất nhiên rồi, gật đầu: “Đúng đó, tôi yêu anh ấy đến như vậy, nhất định phải thủ thân như ngọc vì anh ấy, khăng khăng một mực.”
Ngô Hữu Triết không nói nổi nữa, anh ta sốt ruột nghĩ làm sao bây giờ, đầu anh ta đang rối thành một nùi… Nếu như giới thiệu công việc cho Thư Vưu, cậu lại hệt như lấy tiền đó đi bao một tên ẻo… à không, bao bạn trai, nhưng nếu không giới thiệu, thì cậu sẽ phải mặc áo khoác vàng(*), đi giao cơm hộp mất thôi.
(*) Đồng phục của một hãng giao hàng nổi tiếng của Trung Quốc.
Anh ta không kiềm được hỏi: “Tại sao cậu yêu anh ta đến vậy?”
Thư Vưu xấu hổ, rũ mắt: “Bởi vì anh ấy rất đẹp, là tôi nông cạn.”
“Hítttt….”
Ngô Hữu Triết hận sắt không rèn thành thép, anh ta gần như không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt nữa. Thang máy phát ra một tiếng “ting”, đã tới tầng mười hai, nhưng anh ta vẫn nỗ lực âm thầm khuyên nhủ cậu thay đổi.
“Đây là cơ hội tốt, chúng ta nhất định phải nắm được nhé! Đợi cậu có tiền rồi, chúng ta muốn gì cũng có!”
Nhưng không ngờ tới Thư Vưu lại cười đầy e thẹn: “Không, tôi chỉ muốn tiền thôi.”
Ngô Hữu Triết: “… Cũng đúng ha.”
Thư Vưu gõ cửa bước vào. Đến lúc vào rồi, cậu mới phát hiện… Wow! Nhiều người thật!
Đây là một studio ghi hình rất lớn, hơn một nửa không gian là dựng hoạt cảnh, phần còn lại thì là phòng trang điểm, phòng thử đồ các loại, còn lắp một số thiết bị quay phim.
Thư Vưu đi theo Ngô Hữu Triết đến khu vực dành cho khách mời, người còn chưa tụ tập đủ nên Ngô Hữu Triết bảo cậu tìm một chỗ ngồi xuống trước, còn anh ta thì tự mình đi tìm quan hệ rồi lôi kéo làm quen.
Cậu vừa mới ngồi xuống thì đã có một thanh niên ngồi cạnh trang điểm tinh tế, ăn mặc hoa hòe hoa sói quay đầu hỏi: “Cậu cũng vì tới đây vì Phó Hiểu Tinh hả?”
Thư Vưu tò mò: “Phó Hiểu Tinh là ai?”
Đối phương lập tức hừ một tiếng: “Phó Hiểu Tinh mà cậu cũng không biết? Đó chính là nữ thần của tôi!”
Thư Vưu chớp đôi mắt: “Vậy cậu có biết tôi là ai không?”
Chàng trai kia thấy thái độ của cậu ngang tàng như thế thì sửng sốt, cẩn thận hỏi xác nhận: “Vậy cậu là…”
Thư Vưu hếch cằm kiêu ngạo: “Tôi là người cậu không biết đó.”
Cậu chàng kia: “…”
Trước khi Thư Vưu và đối phương suýt “giao lưu võ thuật” với nhau thì khách mời đã đến đủ, tổ tiết mục bắt đầu giảng giải những việc họ cần chú ý.
Liên quan đến việc kiếm tiền nên Thư Vưu lập tức tập trung tinh thần, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cũng bất giác vểnh lên.
Chương trình này tên là “Hăng hái xông qua cửa ải”, ban đầu là một chương trình giải trí thiên về cuộc sống dành cho những người nghiệp dư.
Chỉ là những năm gần đây rating của chương trình giảm sút, tổ tiết mục đã thay người phụ trách mới, rồi mạnh dạn đề xuất mời nghệ sĩ nổi tiếng tham gia chương trình để tăng rating.
Trong mấy kỳ tiếp theo, người tổ chương trình muốn mời chính là Phó Hiểu Tinh, nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, nên cũng có fans muốn trà trộn vào… ví dụ như vị đang ngồi cạnh cậu chẳng hạn.
Có tổng cộng tám vị khách mời nghiệp dự trong số này, chia làm hai đội xanh đỏ, mỗi đội có một nghệ sĩ làm đội trưởng, thi đấu với nhau. Biên đạo nhìn hình thể của Thư Vưu, lại ngó qua những người khác, rồi phân cậu đến nhóm của Phó Hiểu Tinh ở bên trái.
Không lâu sau, Phó Hiểu Tinh xuất hiện, vừa nhỏ xinh vừa ngọt ngào đáng yêu, tươi cười đầy thân thiết, thật sự rất có phong thái của một nữ minh tinh.
Cô ta đi tới hàn huyên với mọi người vài câu, nũng nịu nói: “Ôi chao, tôi cũng là gà mờ trong khoản này thôi, chút nữa đành nhờ cậy cả vào mọi người vậy.”
Ba nam khách mời khác nhao nhao vỗ ngực hứa nhất định sẽ dốc hết toàn lực, chỉ có Thư Vưu không hề đáp lại, vẻ thờ ơ của cậu với sắc đẹp của cô ta lập tức khiến Phó Hiểu Tinh chú ý tới.
Phó Hiểu Tinh hơi nhíu mày, xoay người nhỏ giọng hỏi người đại diện nhà mình: “Kia cũng là dân nghiệp dư à? Sao tôi thấy không giống thế?”
“Hẳn là dân nghiệp sư…”
Người đại diện cẩn thận đánh giá Thư Vưu, cũng không chắc chắn được: “Chỉ là ngoại hình hơi đẹp thôi, có lẽ tổ chương trình cũng đang muốn tìm một người ăn hình thôi.”
Trong lòng Phó Hiểu Tinh khó chịu: “Có thể thay cậu ta ra không? Cùng ở trong một đội, nếu máy quay cùng quay một khung hình, thì chẳng phải sẽ cướp sự nổi bật thuộc về tôi sao?”
Người đại diễn nghĩ một lúc thấy cũng có lý nên đi tìm biên đạo.
Tạm thời đổi đội ngũ mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Thư Vưu không biết chuyện sâu xa trong đó, nên cậu nghe theo sắp xếp.
Sau đó, tiết mục bắt đầu quay…
“Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu thi đấu vượt ải kỳ này nào! Có ba cấp độ ở phía trước, lần lượt là chạy bộ, vượt rào, và mê cung nhỏ… Ai về đích trước sẽ giành được giải thưởng!”
“Đáng nói là giải thưởng lần này là một tấm đệm đôi Simmons do Bomei Furniture tài trợ! Giá gốc của nó là 37.980 tệ! Cực kỳ êm ái đó nha!”
Thế mà có cả nệm cao su!
Dường như ba chữ này đã đốt cháy sự cuồng nhiệt của Thư Vưu, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cậu trong nháy mắt dựng đứng lên như radar, súng lệnh vừa bắn, Thư Vưu lập tức lấy tốc độ nhanh như chớp, bịt tai trộm chuông, giống hệt như con lừa hoang thoát cương, nâng chân chạy như điên về phía trước!
Phó Hiểu Tinh mới vừa tạo dáng xong thì đã thấy một bóng người ở đối diện tuyệt trần lao tới, như đầu tàu gương mẫu!
“Xuất hiện! Xuất hiện rồi! Có một vị khách mời đang chạy dẫn đầu! Hiện tại tốc độ của cậu ấy là nhanh nhất!”
“Trời ạ! Làm sao cậu ấy có thể nhanh như vậy! Tại sao cậu ấy có thể nhanh như vậy! Sao lại có thể nhanh đến vậy!”
“Đến rồi! Đến rồi! Bị phá rồi! Hôm nay kỷ lục nhanh nhất của chương trình này đã bị phá vào rồi! Chúng ta hãy cho vị nam khách mời này một tràng pháo tay và một khung hình cận cảnh nào!”
Thư Vưu cầm tấm bảng đổi quà tặng đại diện cho giải thưởng không buông tay, trong lòng như vui như nở hoa.
Phó Hiểu Tinh: “…”
Tổ tiết mục tuyên bố nghỉ nửa tiếng để sắp xếp địa điểm. Phó Hiểu Tinh càng nghĩ càng thấy giận, càng nghĩ càng tức, vừa lúc điện thoại nhận được một cuộc gọi đến.
Nhìn thấy tên ghi chú hiển thị ở cuộc gọi đến trên màn hình, cô ta lập tức bĩu môi lã chã chực khóc kể lể…
“Lục Thần Bật! Anh mau đến đây đi, em bị người khác bắt nạt!”