Bên kia, Trương Huyền càng thêm không dễ chịu.
Ông ta vốn chỉ còn lại một tay, lúc này lại bị đánh mạnh vào, miệng vết thương xé rách lần nữa, đau đớn mức khuôn mặt nhăn nhó, suýt chút nữa chết ngất đi.
Lâm Thần tấn công liên tục với các đòn mạnh mẽ, bóng dáng cường tráng như một con báo săn.
Sau khi vận chuyển Đế Quyết, cánh tay hắn phủ thêm ánh xanh, quyền như sấm sét, nổ vang liên tục.
Lúc đầu Trương Huyền còn có thể đỡ quyền được. Nhưng trải qua vài lần qua lại, ông ta đã không còn linh hoạt nữa.
Lâm Thần không chút nương tay, đấm mạnh vài quyền,
Trương Huyền đau đến mức cả người run rẩy, không nhịn được hét lên.
“Răng rắc!” Lâm Thần nhanh tay đấm liên tục.
Trong đó có một quyền nên xuống cánh tay Trương Huyền, nện gãy luôn cánh tay còn lại của ông ta.
Trương Huyền đau toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng gọi Rắn Bạc Lửa Đốm: “Mau tới giúp ta!”
Nhưng mà huyễn thú Rắn Bạc Lửa Đốm của ông ta đã bị cây non nắm chỗ bảy tấc, cuộn tròn thành một vòng.
Cây non chỉ vết cắn trên người mình, cười ha ha nói: “Dám cắn Thụ ca hả, ngươi cũng không sợ cộm răng!”
Nọc độc của Rắn Bạc Lửa Đốm không hề có tác dụng với cây non.
Trước đó cây non mạo hiểm bị cắn một ngụm, ra tay nhanh như tia chớp nắm chỗ bảy tấc của Rắn Bạc Lửa Đốm rồi kéo nó lên.
Thấy cảnh kia, con ngươi Trương Huyền co rút lần nữa.
Ông ta lùi ra sau vài bước, không nhịn được gào lên: “Lâm Thần, dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lâm Thần cười lạnh, đấm một quyền vào mặt Trương Huyền.
Đối mặt với một vị cao thủ, hắn không dám lề mề một chút nào.
“Phụt!”
Đầu Trương Huyền đập lên vách đá, vỡ nát giống như quả dưa hấu.
Gia chủ nhà họ Trương, cao thủ tâng sáu cảnh giới Địa Linh, chết ngay tại chỗ!
“Phù phù..”
Sau khi đánh chết Trương Huyền, Lâm Thần thở hổn hển vài hơi.
Nhìn rất nhiều bảo vật trong mật thất, trong mắt hắn hiện lên vẻ phấn khích.
Lần này phát tài rồi! “Tiểu Thần, đây… đây là đâu vậy?”
Ngoài mật thất, Lâm Ninh Nhi tỉnh lại từ cơn hôn mê, thấy cảnh trước mặt thì mặt mày tái nhợt.
“Không sao đâu tỷ, bọn họ đã bị đệ giết sạch rồi.” Lâm Thần cười nói.
Sau đó, hắn giải thích chân tướng cho nàng nghe. “Tiểu Thần, sao đệ lại mạo hiểm như vậy chứ!”
Lâm Ninh Nhi bụm miệng, nước mắt chợt trào ra.
Nàng biết rất rõ ràng Lâm Thần làm mọi thứ là vì mình.
Nếu không phải mình mắc hàn độc, cần phải điều trị gấp, thì hắn hoàn toàn có thể tìm một chỗ yên tĩnh, từ từ tăng lên cảnh giới.
Với thiên phú của hắn, sớm muộn gì cũng có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Làm gì cần liều mạng như bây giờ?
“Tỷ, đệ nói rồi, từ nay về sau, đệ nhất định sẽ không làm tỷ chịu một chút ấm ức nào nữa.”
Lâm Thần tươi cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Ninh Nhi: “Đợi đệ giết Lâm Hồng Bân xong rồi, chúng ta sẽ ra khỏi Vân Thành và đi Hoàng Thành!”