Vân Vân ra đời vào giữa trưa ngày 7 tháng 1, gia đình đã có thêm cục cưng nhỏ nên cuộc sống thay đổi rất lớn. Trong phòng lúc nào cũng thấy được tã lót và quần áo trẻ con.
Vì anh muốn đi làm, Trần Kiều thì ở cữ (*), một người sẽ làm không xuể, đành phải thuê thím Nguyệt xuống trông nom. Vốn định thuê thêm một bảo mẫu khác, nhưng Lý Tồn Căn không vui, anh không muốn trong nhà có quá nhiều người, mà quan trọng nhất là anh không quen giao việc của mình cho người khác.
(*) phụ nữ sau sinh trong 1 tháng đầu tiên
Lúc bàn bạc xong, anh bèn nói kế hoạch sắp tới của mình cho Trần Kiều biết, anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc trong buổi sáng, về nhà sớm để chăm con. Trần Kiều kinh ngạc về việc tự giác muốn chăm con của anh, vì hiện tại rất nhiều đàn ông lấy cớ bận việc để né tránh không muốn phụ giúp gia đình.
Hơn nữa đa phần đàn ông họ sẽ không đủ kiên nhẫn để chăm con, chỉ làm qua loa đại khái, vứt bừa vứt bãi. Nhưng cô không nói những lời này ra, khó khăn lắm anh mới nghĩ được như vậy, dù thế nào cũng nên cổ vũ anh chứ chả nên nói lời đả kích làm gì, chờ khi nào anh không chịu nổi rồi tự nhiên sẽ nghĩ cách giảm bớt gánh nặng thôi.
Ngoài dự đoán, anh nghiêm túc hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, sau khi được thím Nguyệt chỉ dạy, rất nhanh anh đã học được cách ôm bé con thay tã lót, nhóc nhỏ ngủ trong lòng anh ngọt ngào vô cùng. Buổi tối cũng luyến tiếc không muốn để bé qua ngủ với thím Nguyệt, lẳng lặng đứng ở mép giường, thỉnh thoảng lại kiểm tra xem bé có tiểu không.
Trần Kiều bị tiếng động đánh thức, đèn ngủ ở đầu giường ôn hòa thư thái, dưới ánh đèn mờ nhạt, anh hơi cúi người, sờ chăn của Vân Vân. Trần Kiều cảm thấy anh để tâm quá mức rồi, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “Đã lót tã rồi, con bé sẽ không lạnh đâu, hơn nữa Vân Vân rất ngoan, muốn gọi chúng ta con bé sẽ lầm bầm.”
Sau đó anh nhanh chóng phóng lên giường, nằm cạnh cô, tuy nhiên vẫn không yên tâm quay đầu nhìn, ngượng ngùng nói: “Anh chỉ muốn nhìn con bé một chút, suy cho cùng vẫn cảm thấy có chút khó tưởng tượng được.”
Anh cứ như đứa trẻ, mỗi lần Vân Vân có hành động nào lạ, là anh sẽ kinh ngạc kêu réo như xem xiếc khỉ ấy, chứng kiến một sinh linh bé bỏng chào đời rồi trưởng thành, thật sự rất thần kỳ. Trần Kiều có thể hiểu được ý nghĩ của anh, lúc sinh Vân Vân, bác sĩ ôm bé đến trước mặt cô, được bé ấm áp dựa vào lòng, loại cảm động đến ngạc nhiên này cũng đủ làm cho nước mắt cô lưng tròng, ý thức trách nhiệm đột nhiên sinh ra.
Trần Kiều dựa vào lòng ngực Lý Tồn Căn, tay khẽ vuốt ve mặt anh, cười nói: “Về sau ngày tháng con dài, rồi sẽ có người nhìn tới chán thôi, hoặc đến độ tuổi phá phách, biết đâu lại không nhịn nổi ném ra ngoài thì sao.”
Anh hơi không phục, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, anh rất yêu con bé.” Yêu đến mức vừa mới ra khỏi cửa đi làm đã muốn trở về nhìn con bé, hận không thể buộc con bé trên lưng đi đâu cũng mang theo. Trên đường thấy thứ gì tốt, cũng mặc kệ có phù hợp hay không, luôn muốn mua cho con bé một phần.
Nhìn thấy con bé nhỏ nhắn rúc vào trong lòng mình thì cười đến hé răng, đôi mắt cong cong, trong lòng mềm mại rối bời, anh cảm thấy cuộc sống chỉ cần như thế này thôi là cực kỳ hạnh phúc rồi.Thím ôm Vân Vân đi tắm anh cũng đứng ở cạnh quan sát, sợ con bé bị va vào đâu đó, thím và Trần Kiều đều cười anh.
Trần Kiều cũng cảm thấy anh cẩn trọng quá đáng, khuyên anh nên thả lỏng một chút, “Con mình sao có thể va đập là va đập được, anh như vậy, thím ấy sẽ rất áp lực đó, cứ nhìn chằm chằm vào người ta thôi.”
Nhưng anh vẫn làm theo ý mình như cũ, dường như căng cả mắt mà nhìn, thậm chí còn muốn ôm con lên giường ngủ. Trần Kiều nghe anh nói xong, vừa định nằm xuống thì hơi sững lại, chầm chậm nói: “Không cần đâu anh.”
Như bị dọa sợ, anh hơi há mồm, lại muốn tranh thủ một chút. Trần Kiều liếc mắt đã nhìn ra, có chút uy hiếp nói, “Ngủ với em hoặc ngủ với con, anh chỉ có thể chọn một.”
Cô thoải mái chui vào trong chăn, mặt cọ cọ vào gối, cảm nhận được anh tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Anh chọn em.”
Thật ra không phải Trần Kiều không cho Vân Vân ngủ cùng, chỉ là trong khoảng thời gian này miệng vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, tình huống đặc thù, qua mấy ngày nữa sẽ ôm con bé thôi, giờ chỉ muốn hù dọa anh một chút, anh nghe xong thì rất vừa lòng. Sau đó cô cũng không làm anh khó xử quá lâu, lần đầu tiên cho Vân Vân ngủ chung, Lý Tồn Căn rất khẩn trương, sợ lúc ngủ sẽ vô tình đè con bé, nhưng sau vài ngày là quen.
Khi Vân Vân được 5 tháng, Hoa Nhi đến thủ đô học, Trần Kiều biết mẹ anh cũng đến, nhưng Lý Tồn Căn không đề cập đến, nên cô cũng xem như không biết. Vào lúc thời tiết tốt, anh sẽ cùng thím ôm Vân Vân ra ngoài chơi, hôm nay cố ý nói với cô một tiếng, bảo là Hoa Nhi muốn nhìn mặt Vân Vân, anh có thể ôm con bé qua đấy hay không.
Nếu chỉ có Hoa Nhi muốn gặp chắc chắn cô cũng đi cùng, nhưng vì bên đó còn có người khác, cô không tiện qua. Trần Kiều mang đồ của Vân Vân bỏ vào máy giặt chuyên dùng cho bé, vừa định dặn dò vài câu, lại nghĩ đến việc anh quan tâm Vân Vân không hề kém cô, cuối cùng cũng không biết nên nói gì, chỉ cười cười, “Vậy anh về sớm một chút, em ra ngoài ăn cơm với mẹ nhé.”
Chu Ngọc Phân cứ nghĩ Trần Kiều sẽ bế Vân Vân đến, bà đang trông mong gặp cục cưng nhỏ, lại thấy con gái đi tay không đến, trong lòng không khỏi thất vọng. Gọi đồ ăn xong, bà đưa thực đơn cho phục vụ, hỏi cô: “Sao con đến có một mình thế, Vân Vân với ba của nó đâu?”
“Khó khăn lắm mới thoát được con bé, con đang rất nhẹ nhàng đây.”
“Con bế qua đây là được rồi, mẹ cũng đâu cần con ôm, chỗ này cũng rất quan tâm đến trẻ con, rồi thím gì nữa đâu?”
Trần Kiều cười nói: “Muốn nhìn thì đến nhà con đi, cũng đâu phải không cho mẹ qua. Hoặc ngày mai con ôm Vân Vân đến cho mẹ nha, cho mẹ nuôi luôn, nhìn cho đủ mới thôi.”
“Nói dễ nghe thật.” Chu Ngọc Phân cũng không quá để tâm đến việc này, “Mấy ngày nay ba con cũng chưa được gặp Vân Vân, ông ấy tặng cho cháu thứ gì thì con cứ lấy đi, đừng khách khí với ông ấy.”
Trần Kiều gật gật đầu, “Hai ngày gần đây cũng không gọi con qua, chắc là đang chăm bệnh cho người kia.” Cô không biết nên xưng hô với Vương Bình thế nào, Chu Ngọc Phân hiểu. Trần Kiều đảo chiếc thìa, múc cho Chu Ngọc Phân một chén canh, “Con thấy cô ta lúc nào cũng bệnh nặng bệnh nhẹ, không biết cuối cùng sẽ ra sao, mẹ không có tính toán gì à?”
“Tính gì chứ, mẹ sống một mình rất thoải mái, con cũng đã có gia đình. Còn tính toán gì nữa?” Khi Chu Ngọc Phân nói chuyện, Trần Kiều luôn cẩn thận quan sát nét mặt của bà, chẳng có chút miễn cưỡng nào cả, mẹ vẫn luôn vui vẻ thoải mái, lại nghĩ đến việc ba và mẹ không còn khả năng nữa, cô khá tiếc nuối.
Cơm nước xong hai mẹ con đi làm đẹp, sau đó cô đưa Chu Ngọc Phân về, cô về đến nhà đã 8 giờ tối. Trần Kiều cởi áo khoác và găng tay ra, trên sô pha có một chiếc áo bông trẻ con với hoa văn hồng hồng đỏ đỏ, sờ lên rất mềm mại, đường chỉ khá tỉ mỉ, tuy kiểu dáng hơi quê mùa, nhưng giá tiền chắc chắn không rẻ.
Tổng cộng có hai bộ, cô cầm lên xem. Lý Tồn Căn từ trong phòng ngủ đi ra, sắc mặt hoảng hốt, nhìn chằm chằm chiếc áo bông trên tay cô mà á khẩu. Anh nói không cần nhưng mẹ cứ một hai phải đem về, có thím Nguyệt trước mặt anh cũng không tiện nhắc về quá khứ, lấy về xong còn chưa biết nên xử lí thế nào thì Vân Vân đã tiểu lên người anh, mới tắm ra đã thấy A Kiều đang cầm lên rồi.
Lý Tồn Căn chần chừ đứng ở cửa, cảm thấy có lỗi nhưng không biết phải giải thích ra sao mới ổn. Trần Kiều cầm quần áo vuốt phẳng, vỗ vỗ, cúi đầu hồn nhiên nói, “ Những bộ đồ này trước tiên nên đặt ở đây đi, lúc mới sinh mặc cũng được, nhưng hiện giờ đang nóng, để khi mùa đông đến rồi mặc.”
Anh hơi kinh ngạc, cô nhất định đoán được quần áo đó lấy từ ai, nhưng chẳng nói gì cả, cố gắng tiếp nhận ý tốt của mẹ. Lý Tồn Căn càng có lỗi với Trần Kiều, ngồi xuống cạnh cô, “Xin lỗi em, những bộ quần áo đó là mẹ anh tặng, anh đã nói không lấy, nhưng bà vẫn đưa cho thím mang về.”
Trần Kiều xoay người, nghiêm túc nhìn anh: “Máu mủ tình thâm, bà ấy muốn gặp cháu là chuyện tất nhiên, việc này em không cản được, cũng không muốn anh khó xử. Nhưng có một số việc có thể, một số việc thì không, em không muốn phải đụng đến những việc đi quá giới hạn.”
Cô chỉ sợ khi gặp nhau quá nhiều, mẹ sẽ không cam lòng, muốn ở cùng cháu gái và con trai, khi đó cô sẽ tuyệt đối không đồng ý. Lý Tồn Căn vội vàng nói: “Anh biết, em yên tâm anh sẽ sắp xếp thật tốt.” Lúc này mẹ chỉ muốn gặp cháu một chút, chắc chắn sẽ không ở lại lâu, hơn nữa Lý Tồn Diệp sinh bé thứ 4, muốn nhờ bà về giúp, bà sống ở đây cũng không quen lắm, chắc chắn cơ hội gặp mặt của hai bên sẽ rất ít.
Bởi vì thế, nên cuối cùng anh mới đem quần áo về, dù sao thì chuyện thế này cũng không nhiều.
Lúc Vân Vân được 9 tháng, Lý Tồn Căn gấp rút dậy con gái nói chuyện, cô nhóc cực kỳ dễ thương và lanh lợi, xinh xắn tròn trịa, khi có việc gì gấp là gọi ba ngay. Sau khi biết nói thì nói cực nhiều, thấy ai đi ngang cũng muốn đến gần tán gẫu, huyên thuyên, chẳng biết sợ gì cả..
Trần Học Binh vui mừng nhất, nói cô nhóc có chí lớn, thích hợp làm kinh doanh, sau này sẽ giao công ty lại cho cháu ngoại. Ông thích Vân Vân đến mức không muốn buông tay, có một lần thậm chí còn ôm trộm cô bé đến công ty, Trần Kiều cảm thấy hai ông cháu nhà này thật quậy quá đi, cô mắng luôn cả Lý Tồn Căn.
Cô nhóc không hề sợ mẹ mắng, chả sao cả, lợn chết không sợ nước sôi, ai mắng kệ ai bé chỉ lo nghịch tay. Nghe được mẹ đang mắng ba, bé quay đầu lại, thấy ba trề môi khổ sở, thì bò dọc theo sô pha nâng mặt ba, thơm đến khi mặt ba bé đầy nước bọt. Giống như ba đã dỗ bé, trong miệng gọi từng tiếng ‘ Nè nè, ngoan nè ’.
Sau đó mỗi lần ba bị mẹ mắng, bé lập tức đứng ra an ủi ba, khi được 2 tuổi hơn, không biết Trần Kiều cãi nhau với Lý Tồn Căn vì điều gì. Trần Kiều đóng cửa phòng ngủ lại không để ý đến anh, Vân Vân kéo tay ba đi tìm mẹ, nghiêm trang nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng bắt nạt ba với con, tụi con rất ngoan đó”
Trần Kiều đang gấp quần áo, nghe vậy thì dừng lại, hỏi cô, “Con ngoan chỗ nào, con là một cô nhóc quỷ chỉ biết gây chuyện, không biết nghe lời.”
“Con là con nít, con có thể gây chuyện.” Bé ôm chân mẹ, ngước mặt lên nói chuyện, cũng không quên kéo ba mình lên “Ba cũng ngoan mà mẹ, ba kiếm tiền nuôi Vân Vân và mẹ, ba cực kỳ tốt.”
“Ba mới thế mà đã tốt rồi sao. Chính ba con đã chọc mẹ tức giận.” Trần Kiều cố tình đùa bé, “Cho nên tối nay ba ngủ một mình đi, mẹ với Vân Vân ngủ chung.”
“Không muốn không muốn, muốn mẹ và ba ngủ chung với con cơ. Mẹ hư quá.” Nhìn thấy bé sắp khóc, Lý Tồn Căn vội vàng cười bế bé lên, hôn mặt bé, “Không có, mẹ gạt con đó, chắc chắn ba với mẹ sẽ ngủ cùng con mà.”
Nhà mới của họ rộng rãi thoáng mát, dưới lầu còn có một khoảng sân lớn, có một lần Vân Vân nhìn ra cửa thấy người ta dắt chó đi dạo, cũng ầm ĩ muốn một con. Lý Tồn Căn bèn mua cho cô bé một chú Samoyed, hai đứa nhóc lập tức lon ton chạy trong sân.
Hoa Nhi đến chơi, Vân Vân lôi kéo cô út đi xem chó, ồn ào nói, “Cô ơi, chúng ta đi cắn con chó một cái nào.”
Buổi chiều khi ăn cơm xong, một nhà ba người dắt chó đi dạo, Vân Vân và chú chó chạy vòng quanh ghế dựa, sau đó lại đuổi nhau quanh cây đại thụ, tiếng la hét vui vẻ vang khắp nơi. Lý Tồn Căn nắm tay Trần Kiều tầm mắt dừng trên người con gái, ánh mặt trời soi rọi bóng dáng của hai người thật dài, tựa như họ có thể như thế này mãi mãi về sau.
——————–