Khi hoàng hôn đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, vài người thất thần bưng đồ ăn lên bàn, Cửu Xu có lẽ là người trông vui vẻ nhất, rót rượu cho bọn họ, rồi ôm cái bình không buông tay.
Vừa rồi ông hỏi thân phận của Tạ Tinh Diêu, ông chưa biết Tuần Kiếm Tông đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Sau khi nghe xong, ông sờ đầu Tạ Tinh Diêu nói: “Tiểu đậu ngọt đừng lo lắng, ta bị kẻ thù đuổi giết mấy chục năm, tiền thưởng ở chợ đen còn lên tới đỉnh, chẳng phải vẫn còn sống hay sao?”
“Do ngài tự làm.” Tần Xước nhàn nhạt nói, Cửu Xu không quan tâm.
Cửu Xu gắp đồ ăn cho Tạ Tinh Diêu, thúc giục nàng ăn, ông bắt đầu uống rượu, nhìn chằm chằm rượu tương đối trong vắt trong chén gốm, đột nhiên bật cười.
“Thời trẻ, ta đã làm không ít việc bốc đồng, bị nhiều người thù, dạy đồ đệ cũng như vậy, dám xem náo nhiệt khắp nơi. Nhớ năm đó, phụ mẫu hắn là người của triều đình, chết trên chiến trường, giao con cho ta và người ở Lược Ảnh Môn đã chết sớm, dặn tới dặn lui, không muốn hắn giống như bọn họ.”
Ông nói tới đây, uống hớp rượu, nói “Rượu ngon”, sau đó mỉm cười xoay qua nhìn Tạ Tinh Diêu: “Thằng nhóc thúi này nói không sai, ta cược đâu thua đó, nhưng năm đó tranh giành với người đã chết sớm kia, ai sẽ nuôi đứa nhỏ này, ai sẽ làm sư phụ của hắn. Ta nói, tư chất tốt như vậy, học chế tạo vũ khí quá lãng phí. Sau đó, ném xúc xắc, ta thắng, mới nhận đứa trẻ đó làm đồ đệ.”
Tạ Tinh Diêu hít mũi, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ, rót rượu cho Cửu Xu, nghe ông lẩm bẩm: “Cả đời này, ta chỉ thắng một lần. Nghĩ lại, chẳng thà không thắng, để cho hắn đi học chế tạo vũ khí.”
“Lão nhân,” Tần Xước lên tiếng, giọng trầm hơn, “Uống quá nhiều rồi thì đừng uống nữa.”
“Chút xíu mà say cái gì?” Cửu Xu cười, “Ta hối hận, tại sao ta dạy hắn có tính tình giống ta, cứng đầu không kéo lại được. Lúc trước, Lâm Tri Vương quen biết hắn, xưng huynh gọi đệ với người ta, mời hắn đi tòng quân, ta nói muốn rách miệng mà hắn nhất quyết đi. Tốt xấu gì cũng là con cái của phụ mẫu hắn, đi cũng không coi như bị mất mặt, nhưng cuối cùng… do ta không tốt, không ngăn được…”
Tạ Tinh Diêu chỉ lắng nghe, Tần Xước lại đột nhiên đặt đũa lên bàn, nói “Con ma men” rồi bước ra khỏi cửa.
Nàng nhìn qua, Ôn Lương Thu xua tay, kêu nàng cứ để yên.
“Ngươi thấy chưa, người ta không thích nghe người già nói chuyện.” Cửu Xu làm mặt xấu với Tạ Tinh Diêu.
“Có lẽ hắn chỉ không thích nghe những lời của người uống rượu. Lúc ta say, hắn cũng không muốn nói chuyện với ta.” Tạ Tinh Diêu miễn cưỡng cười đáp lại.
Tần Xước dễ dàng tìm được khu đất trống, cọc đá và dụng cụ dùng để luyện công trên đó đã bị phá hủy rất nhiều. Hắn vuốt ve nó, nhìn núi rừng trong đêm, sự ẩm ướt trong mắt mới dâng trào.
Úy Sơn là nơi Quý Như Tê sống khi còn nhỏ.
Đột nhiên hắn bật cười, sờ cọc đá bên cạnh nói: “Đã trở lại rồi, nhưng không cần bọn ngươi nữa.”
Năm đó, sau khi giao Tạ Tinh Diêu cho nương của nàng, trong vòng vài tháng, khi đang đi đó đây, hắn gặp Lâm Tri Vương đang chuẩn bị đến phương nam để nhậm chức.
Có lẽ là khí phách của thiếu niên, có lẽ hắn không biết nhìn người, ít nhất lúc đó hắn thật sự tin tưởng, thiếu niên luôn nói về thái bình kia thật lòng mong muốn đạt được một thế đạo bình yên. Sau hai ngày uống rượu và nói chuyện vui vẻ, hắn lang thang trên giang hồ hai năm, cuối cùng đã hiểu mình nghĩ gì trong lòng.
Vì vậy, hắn hứa với Lâm Tri Vương, sẽ tòng quân. Không những thế, trước tin tức về vụ tàn sát dân chúng ở biên giới Nam Quốc lúc bấy giờ, người trong giang hồ cũng oán giận, hắn vừa mở lời, rất nhiều người đã đi theo hắn.
Sau này hắn mới nhận ra, sư phụ của hắn nói đúng, hắn không hiểu quyền thế và tình hình trong triều đình, cho dù chiến thắng mỗi trận, sớm hay muộn hắn cũng sẽ bị hại.
Thời điểm Thiên Du Sơn, hắn nhận mệnh lệnh của Lâm Tri Vương, bảo bọn họ đi qua đó để gặp nhau ở thành trì tiếp theo.
Cho đến khi cuộc phục kích ập đến, trong quân lại có người phản chiến, nhất thời trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, hắn chưa bao giờ tìm ra nguyên do.
Những người đó muốn tới giết bọn họ, hắn nhìn thấy ngực của nữ tử bị bò cạp xuyên thủng. Sau khi nàng ta chết, mấy con bò cạp đâm chết người cầm đao, nhưng cũng nhanh chóng bị giẫm thành bùn. Tay của Nghiêm Liễu phải vứt bỏ vì bị thương khi chặn một nhát đâm vào tim.
Hắn kiệt sức, máu trên mặt khiến khó có thể nhận ra khuôn mặt hắn, khi chiến trường được rửa sạch sau cuộc chiến, quân sĩ của Nam Quốc còn dùng lưỡi lê đâm từng thi thể. Máu chảy thành sông, một ngọn lửa được đặt trên núi, đốt cháy.
Vài người bị thương nặng nín thở, dựa vào sự quen thuộc của Nghiêm Liễu đối với vùng núi phía nam, mới miễn cưỡng chạy thoát, sau này lúc kiếm viện binh mới tìm thấy vài người ở lại phía sau, trong đó có Ôn Lương Thu.
Bọn họ đã biết tin Lâm Tri Vương phản bội, khi Ôn Lương Thu biết mọi người không còn xương cốt, nàng rút dao găm đâm hắn, nhưng bị Nghiêm Liễu ngăn cản.
Hắn là thuộc hạ của Lâm Tri Vương, hắn quen với Lâm Tri Vương, khiến tất cả mọi người cảm thấy, chắc hắn biết âm mưu này. Khi đó, toàn bộ nghĩa sĩ trong giang hồ đều do hắn quản lý, nước bẩn đã đổ lên người chết, người được gọi là nghĩa sĩ cũng trở thành kẻ phản bội.
Miễn cưỡng bình tĩnh lại, hắn không màng vết thương nặng, lại chạy ra ngoài, giục ngựa tới thành trì phía sau, bất kể thế nào, hắn không thể để những tội lỗi này đổ lên đầu bọn họ.
Hắn không dám đi gặp chủ tướng Sở Dương Vương, bởi vì Sở Dương Vương có quan hệ tốt với Lâm Tri Vương, hắn sợ có âm mưu, cho nên đi tìm một thứ sử.
Thứ sử canh giữ thành cho hắn đi vào, hỏi han ân cần, hắn nóng lòng muốn giải quyết mọi việc, thứ sử thay đổi sắc mặt, tống hắn vào ngục.
Khi đó hắn không thể đột phá vòng vây, ngày hôm sau thứ sử giao hắn cho Sở Dương Vương.
Hắn đã nghĩ rất đúng, Sở Dương Vương không cho hắn cơ hội để giải thích rõ ràng. Hắn bị ném xuống tuyết, bị tra tấn để ép hỏi như một nghịch thần, mấy tướng lĩnh bị hắn trừng phạt trước kia vì kỹ năng tác chiến kém đã nắm cơ hội, xương cốt và gân mạch toàn thân hắn bị đập vỡ, nứt ra, vốn đang bị thương nặng, cơ thể coi như tàn phế.
Cơn đau toàn thân đã trở nên tê dại, tóc bị máu nhuộm ướt, hắn ngước mắt nhìn tuyết rơi dày đặc, ngay cả mở mắt cũng khó khăn, nhìn từ xa, người bị tróc da bong thịt giống như một đống máu, nỗi đau xé nứt xương thịt không ngừng lan tràn khắp người hắn.
Máu đỏ lan tràn trên tuyết, cơ thể hắn không còn cảm nhận được cái lạnh nữa, nếu tiếp tục như vậy, như lời lão nhân nói, hắn sẽ chết.
Nhưng lúc tỉnh lại, hắn đã rời khỏi doanh trại của Sở Dương Vương.
Trước mặt là một nam và một nữ, bọn họ ngồi trong một ngôi miếu đổ nát, nam tử đang canh lửa, thấy hắn tỉnh lại, vội vàng tới kiểm tra tình trạng của hắn, cho hắn uống thuốc, thở phào nhẹ nhõm: “Ít ra cũng còn sống, ngươi đừng nhúc nhích.”
Thật ra hắn muốn cử động, nhưng quá đau đến nỗi thậm chí không thể nhích ngón tay.
Nữ tử cuối cùng cũng thả lỏng người, nhẹ giọng hỏi: “Anh bạn nhỏ, còn nhớ ta không?”
Hắn nhìn Phùng Sương Kiếm, cố gắng chớp mắt.
Bạch Sương, chủ nhân của Phùng Sương.
Nam tử kia tên là Giang Lãng, cũng là một tướng quân, là người Quý Như Tê có quan hệ khá tốt.
“Các ngươi cứ để yên trước, bệ hạ vừa băng hà, triều đình đang loạn.” Giang Lãng thở dài.
Hoàng đế vừa qua đời, quyền thần nắm quyền trong triều, đã giết vài tông thất, các tông thất do Sở Dương Vương và Lâm Tri Vương đứng đầu không thể chống lại quyền thần, bởi vì chiến sự thất bại, sợ sẽ bị giết, cho nên Lâm Tri Vương lên kế hoạch chạy trốn sang Nam Quốc, ít ra cũng giữ được mạng sống.
Đó là màn kịch hay giữa hai người bọn họ, Sở Dương Vương ở lại, theo dõi tình hình trong triều, Lâm Tri Vương chạy trốn. Tuy nhiên, để không bị quyền thần nắm nhược điểm vì Lâm Tri Vương bỏ chạy, Sở Dương Vương và Lâm Tri Vương đã thương lượng, đẩy việc này cho người trên giang hồ. Nói rằng bọn họ phản quốc, làm hỏng chiến sự, khiến Lâm Tri Vương bị bắt, tuy bị tiêu diệt, nhưng sự thất bại trong chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
Tất cả các quan viên đều ngầm hiểu, cho nên dù Quý Như Tê đi tới đâu, cũng chỉ có một kết cục. Giang Lãng ở chỗ Sở Dương Vương, rất khó mới tìm được cơ hội nội ứng ngoại hợp với Bạch Sương, giải cứu hắn.
Những người sống sót cũng chạy tới đây, nghe Giang Lãng nói xong, vài người không khỏi khiển trách kịch liệt, tính tình của Giang Lãng không tốt, nhưng lúc ấy vẫn im lặng.