“Nếu không phải anh em ruột, tôi muốn cùng Tống Thả kết hôn.”
Câu nói này không khác gì một quả bom, tưởng như có thể làm nổ tung mọi người trong thư phòng.
Ba Tống thấy hai người này còn dám ôm nhau ngay trước mặt mình, tức giận đến đập bàn: “Hai người các con mau buông nhau ra!!!”
Tống Thả cố gắng giãy giụa, nhảy ra tại chỗ, dùng hết sức lực khiến khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải con muốn ôm, là cậu ta ôm con. Lục Bắc Hoài, buông ra!”
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả giãy giụa, dứt khoát cúi lưng dùng khuỷu tay đỡ lấy đầu gối Tống Thả, trực tiếp bế cậu lên như công chúa. Khi cảm giác được cậu nhẹ đi rõ ràng, hắn không khỏi nhíu mày:
“Sao lại gầy đi nhiều như vậy? Trước đây ôm còn có chút thịt.”
Không khí lại một lần nữa đóng băng đến cực điểm.
Cũng làm người ta bực tức đến cực điểm.
Tống Thả: “……” Bị bế lên trong chớp mắt, đầu óc cậu trống rỗng, tứ chi gần như mềm nhũn nằm trong lòng Lục Bắc Hoài. Cậu nhắm mắt lại, nước mắt rơi, dùng cánh tay che mặt.
Thế giới này thiếu đi cậu cũng không sao đi.
Đúng không.
Hu hu hu, Lục Bắc Hoài luôn có tài làm cho cậu mất mặt.
Ba Tống không ngờ rằng Lục Bắc Hoài lại có tính cách như vậy. Trước đây, trước mặt ông, hắn tỏ ra thành thật và nghe lời, nói chăm sóc Tống Thả cũng là chăm sóc rất tốt. Ông biết Tống Thả có tính cách như thế nào, nhưng cũng biết với thể trạng của Tống Thả, việc ức hiếp người khác cũng không phải việc dễ dàng. Nếu Lục Bắc Hoài thực sự muốn đánh, chắc chắn cậu sẽ ăn đủ.
Nhưng ông không ngờ Lục Bắc Hoài lại là người bên ngoài tỏ ra thật thà nhưng thực chất lại phản nghịch như vậy.
Chẳng lẽ cảm thấy bị tủi thân rất nhiều nên mới không phục ôm Tống Thả?
“Buông tay ngay cho lão tử!” ba Tống thấy cảnh này thật sự khó coi: “Hai thằng con trai ôm nhau như vậy còn ra thể thống gì!”
Có thể thấy một thương nhân nhã nhặn tức giận đến mức dùng từ “lão tử” thì đủ để biết ông tức giận đến mức nào.
“Tôi biết ba đã đối xử không tốt với tôi, nhưng tôi không cần gì cả. Tôi chỉ cần kết hôn với Tống Thả.” Lục Bắc Hoài cảm nhận được Tống Thả đang run rẩy, không biết là đang khóc hay gì, nghĩ ngợi một lúc rồi buông cậu ra.
Tống Thả đột nhiên bị buông, chân mềm nhũn không đứng vững té vào người Lục Bắc Hoài.
“Còn muốn tôi ôm?” Lục Bắc Hoài đỡ lấy Tống Thả.
Tống Thả sợ hãi, vội vàng đứng lên rồi chạy tới góc sô pha ngồi xuống, cố gắng giữ khoảng cách với Lục Bắc Hoài.
Ai ngờ lại thấy Lục Bắc Hoài định đi lại gần.
Ba Tống thấy tình huống này, nheo mắt lại, quát lớn: “Lục Bắc Hoài, ngồi ở đây. Hai người các con tách ra ngay! Ai cho phép các con dính vào nhau, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ ra sao!”
“Việc ôm nhầm con suốt 18 năm mới phát hiện ra cũng chẳng ra gì.” Lục Bắc Hoài vẫn đi tới ngồi bên cạnh Tống Thả.
Ba Tống: “……” Tức khắc bị sặc đến không nói được lời nào.
“Tống gia quyền thế ngập trời, nhưng duy nhất đứa con lại bị ôm nhầm, không chỉ bị ôm nhầm mà còn thay thế bằng đứa con của kẻ gây ra việc nhầm lẫn, rồi còn mời kẻ đó vào làm việc, nuôi nấng đứa con của kẻ đó suốt 18 năm. Đứa con đó lại yếu đuối, không có khả năng tự lập, chuyện này truyền ra ngoài cũng là nghe chưa từng thấy.” Lục Bắc Hoài duỗi tay nắm lấy tay Tống Thả.
Tống Thả: “???” Cậu nói chuyện thì nói, nắm tay tôi làm gì? Cậu có ý đồ muốn rút ra, nhưng phát hiện không thể rút ra được, đè thấp giọng: “Cậu làm cái gì!”
“Tôi chỉ muốn chứng minh duy nhất người có thể cứu vớt tôi, làm cho tôi không hận ba mẹ ruột, chỉ có một người.” Lục Bắc Hoài nghiêng mắt nhìn chăm chú vào Tống Thả.
Một người đã tra tấn hắn mười năm.
Một người hắn dù chết cũng sẽ không bỏ qua.
Hắn đi đến đâu cũng cần phải theo, không thể rời mắt khỏi người đó.
Tống Thả trừng lớn mắt, không, cậu không nghe, đừng nói bừa, câm miệng!
Cậu lập tức nâng lên một tay khác che miệng Lục Bắc Hoài, ý đồ bị phát hiện, lòng bàn tay lại bị nắm lấy rồi nhận một cái hôn, còn phát ra tiếng.
Thân thể nháy mắt cứng đờ.
Cái gì gọi là “Tan xương nát thịt hồn không sợ, muốn lưu trong sạch ở nhân gian”, câu thơ này có thể giải thích tâm trạng của cậu lúc này. Cậu hận không thể tự mình tan biến đi. Cậu biết Lục Bắc Hoài điên, nhưng không ngờ người này đã hoàn toàn điên rồi.
“Chỉ có Tống Thả.” Lục Bắc Hoài không để Tống Thả chạy thoát, nắm chặt tay cậu, rồi sau đó nhìn về phía ba Tống sắc mặt đang xanh mét: “Tôi biết ba không muốn thừa nhận có một đứa con đồng tính luyến ái, nhưng ba biết tôi trước đây đã sống thế nào không? Biết tôi sinh hoạt ở Lục gia ra sao không?”
“Tôi trước đây luôn nghi ngờ vì sao ba tôi chưa bao giờ khích lệ tôi, tôi dù thi đứng đầu hay kiếm được bao nhiêu tiền cũng không bằng Tống Thả ăn thêm vài miếng cơm. Lúc đó tôi không hiểu Tống Thả ăn nhiều thì có gì để khích lệ.”
Tống Thả: “……” Khen cũng không phải cậu, nắm tay cậu làm gì mà mạnh thế.
“Hiện tại tôi mới biết được đây là bất công.”
“Vì chữa bệnh cho ba, tôi mượn từ ba ruột mình hai mươi vạn, còn đi đánh quyền quán rồi làm thêm, thi đấu kiếm tiền chữa bệnh, bị bao nhiêu thương tích, nhưng đó vốn dĩ không phải là việc tôi phải chịu đựng, cũng là tôi phải vô pháp chịu đựng, và cũng không nhận được một câu con vất vả rồi, cảm ơn của ba tôi.”
“Là Tống gia không bảo vệ tốt tôi, là các người sai. Tôi hiện tại trở thành người như thế nào, các người không có tư cách khiển trách, phê phán, giáo dục tôi.”
Lời nói rất bình tĩnh, như đang kể rõ một việc bình thường, nhưng từng câu từng chữ đều sắc bén.
Tống Thả nghe vậy, lòng không khỏi cảm thấy Lục Bắc Hoài rất đáng thương. Luận về sự thảm thương, Lục Bắc Hoài quả thực đáng thương nhất. Không thể trách hắn điên được, Tống Thả lén nhìn Lục Bắc Hoài bên cạnh.
Lục Bắc Hoài mặc áo polo đen đơn giản, có lẽ là do Tống gia chuẩn bị, cùng với khuôn mặt góc cạnh và bờ vai rộng, hắn trông rất ngăn nắp. Mũi cao thẳng, biểu tình lạnh lùng, nói chuyện cũng nhàn nhạt, nhưng lại mang đến một cảm giác áp bách.
Điều này khiến hắn trở nên có một sức hút thị giác đầy mâu thuẫn.
Là một kẻ điên mỹ học.
*ý chỉ tuy điên nhưng rất có sức hút bởi vẻ đẹp trai.Là người bị cuộc sống mài giũa đến góc cạnh, không phải mất đi bản chất, mà là thể hiện một cá tính sắc bén, có lúc ẩn nhẫn, có lúc lại nổi điên vì lợi ích của bản thân.
Nói được những lời rất có lý.
Thật hâm mộ người biết ăn nói, không phải lo lắng đến cảm xúc của người khác.
Tống Thả hoàn toàn không nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ của mình, vô tình chạm vào ánh mắt Lục Bắc Hoài. Đôi mắt đen trầm của hắn nhìn chằm chằm vào Tống Thả, phảng phất như muốn nuốt chửng cậu, khiến cậu trong lòng giật mình.
…… Không ổn.
“Đánh là thương, mắng là yêu, chúng ta là thật lòng yêu nhau.”
Tống Thả: “……” Ai đồng ý chứ, cậu có mười miệng cũng không đủ để đối phó Lục Bắc Hoài: “Tôi không phải đồng tính luyến ái.”
“Bé cưng à, phải tin tưởng tình yêu có thể chiến thắng mọi đồn đoán vô lý, chúng ta phải tin rằng nhất định sẽ đến lúc mây tan trời sáng.”
Tống Thả: “……” mặt cậu không cảm xúc nhìn chằm chằm Lục Bắc Hoài, ý đồ rút tay về, nhưng hoàn toàn không rút được!
A!!!!!!
Đây là cái tình yêu gì đây.
Lục Bắc Hoài nhìn thấy ánh mắt Tống Thả vừa nhìn lén mình, lòng tràn đầy tự tin, nắm chặt tay cậu. Sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ba Tống: “Chúng tôi đã tỏ thái độ sẽ không tách ra, nhưng nếu ba muốn dùng cách nào đó để tách chúng tôi, tôi nghĩ sẽ rất khó, vì dù chân trời góc bể, tôi cũng sẽ tìm được Tống Thả về.”
Tống Thả: “?” Ai tỏ thái độ, rốt cuộc ai tỏ thái độ hả!!
Cậu thực sự đau đầu, phía trước thì lạnh lùng xin lỗi, giờ làm thế này có ý nghĩa gì nữa, như vậy Tống gia không giữ lấy hương khói cho gia tộc sao!! Có tiền không cần nghĩ sao!! Có tiền thì đối tượng nào tìm không được chứ!!
Ba Tống thấy nói chuyện với tiểu tử này không thông, quả thật như một kẻ luyến ái não tàn, ông nhìn về phía Tống Thả: “Bé con à, tự con nói muốn đi đâu học đi.”
“Harvard.” Tống Thả nói.
Lục Bắc Hoài nhíu mày, yêu cầu cao vậy sao, hắn nhìn về phía Tống Thả: “Cậu muốn xin vào Harvard?”
Tống Thả gật đầu: “Ừm, tôi có tự tin.”
Lục Bắc Hoài nửa tin nửa ngờ, trầm mặc một lát rồi trả lời: “Được, vậy tôi cũng nỗ lực.”
Tống Thả lén nhấp môi, thật tốt, cậu không định đi Harvard, tự mình hắn đi thôi.
Lục Bắc Hoài nhìn thấy hành động nhỏ của Tống Thả, nhíu mày: “Cậu không muốn đi Harvard, cậu gạt tôi.”
Tống Thả: “……” Người này là quỷ sao, sao biết được: “Tôi đã xin vào Harvard, không tin cậu hỏi ba cậu đi.”
Cụm từ “ba cậu” đương nhiên là nói ba Tống.
Ba Tống nghe Tống Thả nói vậy, không lộ ra sơ hở nào, vì ông biết Tống Thả không xin vào Harvard, mà là một trường khác, chỉ là ông không ngờ Tống Thả lại nói vậy với Lục Bắc Hoài.
Xem ra cùng chính lời cậu nói là sự thật, không muốn cùng Lục Bắc Hoài ở bên nhau, cách tốt nhất là tách ra, tốt cho cả hai.
Đối với Lục Bắc Hoài nói “đi Harvard” là một “lời nói dối tốt”.
Ba Tống thấy vậy, đồng tình gật đầu: “Ừ, bé con đã nói với ba về chuyện này.” Ông cũng không có ý định bóc mẽ, bởi ông hy vọng hai đứa trẻ này có thể tách ra: “Vì vậy, ba hy vọng Bắc Hoài con có thể nhanh chóng trở lại Tống gia, để ba mẹ bù đắp lại những năm thiếu sót và xin lỗi con. Theo thời gian mà nói, bé con tính ra sinh sớm hơn con, nên là anh của con.”
Giải pháp tốt nhất là không chỉ làm cho bọn họ tách ra mà còn nhập cùng hộ khẩu.
“Đây cũng là lý do ba muốn các con tách ra, ba muốn bé con tiếp tục ở lại Tống gia, và Lục gia này ba cũng không hy vọng cho bé con trở về. Bé con, ba hy vọng con có thể suy nghĩ một chút, ba biết chuyện này làm con rất thương tâm, nhưng dù sao con cũng là con của ba mẹ nhiều năm, dù không phải con ruột thì tình cảm cũng khó mà nói biến mất là biến mất được. Thân thể của con cũng không chịu được nhiều biến cố.”
“Anh à?” Lục Bắc Hoài như nghe thấy chuyện cười: “Tống Thả tính là anh gì chứ.”
Không thể nào, hắn tuyệt đối không đồng ý.
Tống Thả có chút bất ngờ, cậu không ngờ ba Tống lại không tính toán làm cho cậu rời khỏi Tống gia mà còn muốn cậu tiếp tục ở lại Tống gia, nghe ra có vẻ rất an toàn, một cái sổ hộ khẩu đó chính là có pháp luật bảo hộ!
Nghe xong đúng là muốn vỗ tay.
Nói thật, ba Tống mẹ Tống quả thực vĩ đại, ngay cả một đứa trẻ không nghe lời như “Tống Thả” cũng có thể chịu đựng, giống như thêm một người điên như Lục Bắc Hoài, cũng rất hợp lý ha? Hai anh em này đúng là một cặp hoàn hảo.
Không còn gì nuối tiếc cho cặp anh em này.
Đương nhiên, hiện tại làm anh em cũng không đáng tiếc, rất thích hợp.
Cậu yên lặng giơ tay: “Con đồng ý Lục Bắc Hoài làm em trai con.”
Đây là một ý tưởng rất hay.
Cùng một sổ hộ khẩu cũng không đến mức anh em loạn… Từ từ ——
“Cùng chung hộ khẩu với cậu ấy cũng không có gì gây trở ngại cho tôi.” Lục Bắc Hoài nói.
Giọng nói rơi xuống, không khí lại lần nữa đóng băng.
Tống Thả run run giơ tay lên, lại yên lặng buông xuống, bày ra vẻ mặt bình tĩnh, cố rút lại đề nghị vừa rồi, cậu sao có thể quên, Lục Bắc Hoài là kẻ điên.
“Cậu bình tĩnh một chút.” Cậu nói.
“Anh em nghe có vẻ càng kích thích hơn.” Lục Bắc Hoài nói.
Ba Tống nghe xong mắt tối sầm, ông hít sâu, cố gắng duy trì bình tĩnh, rồi đẩy hai tờ hiệp nghị trên bàn về phía trước: “Hai con lại đây xem thứ này.”
Tống Thả không biết đó là gì, khi nhận lấy, trong lòng kinh ngạc.
Đây là một bản hiệp nghị tranh đoạt tài sản.
Lấy bốn năm đại học làm thời gian tranh đoạt tài sản, trên hiệp nghị ghi rõ, ngẫu nhiên chọn một công ty chưa niêm yết trong các doanh nghiệp của gia tộc, dẫn dắt công ty tiến vào top 100 thế giới, cùng với lựa chọn lĩnh vực đầu tư hứng thú, chỉ định ngân sách 1 tỷ, lợi nhuận cao nhất là thắng, đồng thời sẽ đạt được tư cách người thừa kế.
Thật là điên cuồng……
Cũng chính là ném ra 2 tỷ cho hai đứa để thử thách ai có thể tạo ra những giá trị và tiềm năng lớn hơn là được thừa kế.
Không phải nói là cậu không làm được mà là do cậu không muốn tranh đoạt thứ không thuộc về bản thân.
“Bản hiệp nghị này ký vào thì có hiệu lực ngay, trong thời gian đại học các con tự dựa vào bản lĩnh, ba chỉ đem cơ hội dành cho người biết chuẩn bị.” ba Tống nghĩ thầm, thử thách như vậy thì cơ bản sẽ không có thời gian yêu đương.
Thời gian lâu dài thì sẽ quên.
Đây là một chiến lược rất tốt.
“Tôi sẽ kế thừa tập đoàn Tống thị.” Lục Bắc Hoài quyết đoán ký tên vào hiệp nghị, rồi nhìn về phía Tống Thả: “Bao gồm cả cậu, người anh trai khác cha khác mẹ của tôi.”
Tống Thả giật mình.
Nếu không, vị trí người thừa kế Tống gia này cậu cũng thử tranh đoạt một chút?