VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 2: Búp bê
Edit: Cá trê
__________
Lộ Tranh nói xong mới ý thức được ngữ khí của mình khi hỏi có chút giống như đang tự vả, nhưng mà vụ án quan trọng hơn, anh cũng không quản được nhiều như vậy.
“Vừa lúc tôi cũng có cùng suy nghĩ với sư huynh.”
Ai cũng nghe Lộ Tranh nói nhưng chỉ có mỗi Đường Thiệu Nguyên là lộ ra vẻ mặt vô cùng hào hứng, ánh mắt đầy nóng bỏng: “Tôi cũng cảm thấy thế nên đã cẩn thận tìm kiếm kĩ lại trên giường của Chiêm Minh Viễn.”
Vừa nói Đường Thiệu Nguyên vừa tắt ảnh chụp, thay bằng tấm ảnh đặc tả một mảng đo đỏ, Lộ Tranh híp mắt lại nhìn.
Trên ảnh có màu đen của tóc, đa số ga giường đã bị nhuộm thành màu đỏ, còn xen lẫn một số khối vật màu nâu đỏ sẫm.
“Đây là tôi phát hiện được ở hiện trường tử vong của Chiêm Minh Viễn, trong ảnh chính gối nằm của Chiêm Minh Viễn, tôi đã phát hiện điểm dị thường trên đó ____ Gối nằm của cậu nhỏ vô cùng mềm mại, chất liệu cotton hút nước rất tốt nhưng bên trên lại có rất nhiều khối máu sền sệt, cái này hoàn toàn không khớp với hiện trường của một cú đập chấn thương sọ não tử vong ngay tại chỗ.”
Tốc độ động não của Nguỵ Hùng Phong rất nhanh, nghe vậy tò mò hỏi: “Là bởi vì hung thủ đã bỏ thêm muối hay vẩy nước nóng vào sao?”
Cảnh sát trong phòng đều bị những lời này làm cho ghê tởm, ngay cả Lộ Tranh cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Sao thế ạ, tổ trưởng?” Đại Hùng rất tủi thân: “Hồi còn nhỏ em từng thấy bà nội em làm máu heo như vậy mà.”
Đường Thiệu Nguyên đứng phía trên cũng không nhịn nổi nữa, không thèm để ý đến cậu mà nói tiếp: “Nơi này xuất hiện khối máu đọng lại là bởi vì máu chỗ vết thương lần thứ hai đông lại, nói cách khác, sau cú đánh vào đầu lần thứ nhất Chiêm Minh Viễn vẫn chưa chết, với lượng máu lớn thế này thì cậu nhỏ phải giãy dụa đến mức độ nhất định mới tạo thành dấu vết trên giường.”
“Theo lượng xuất huyết có thể tính toán sau cú đánh thứ nhất thì mười lăm phút sau cậu bé bị thêm một cú đánh rồi tử vong tại chỗ.”
Cảnh lão đại gãi cằm, suy nghĩ một lát: “Việc này thuyết minh vài vấn đề, thứ nhất tố chất tâm lý của hung thủ rất tốt, hắn không phải đến vì tiền mà mục đích chính là dồn cả nhà Chiêm Giai Hoà vào cái chết.
Hơn nữa sau khi gây án còn có thể bình tĩnh kiểm tra xem nạn nhân đã hoàn toàn tắt thở hay chưa, đây là một hung thủ rất khó đối phó.”
“Thứ hai.” Lộ Tranh bên cạnh tiếp lời: “Hung thủ sát hại Chiêm Minh Viễn và Chiêm Minh Phi có thể là phụ nữ.”
Trong nháy mắt tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Lộ Tranh.
“Tiểu Lộ sao lại nghĩ vậy?” Cảnh Chí Trung kinh ngạc, “Tôi vốn muốn nói có thể hình thể của hung thủ không quá cường tráng.”
Lộ Tranh không nghĩ tới mình và Cảnh Chí Trung vậy mà đi khác hướng, nhất thời hơi ngượng ngùng, song lúc này Đường Thiệu Nguyên đã nói xong kết luận của cậu ấy, anh liền dứt khoát chiếu tài liệu mang theo lên màn hình.
“Lúc nãy Đường Thiệu Nguyên có nhắc tới có thể có từ hai hung thủ trở lên.
Căn cứ vào tâm lý học tội phạm thì sử dụng dao làm bếp sát hại bốn người trưởng thành đại khái là một hung thủ, còn sử dụng búa sát hại hai đứa bé hẳn là một hung thủ khác.
Từ sự phân chia này, ta có thể nhìn ra sự chênh lệch sức lực rõ ràng giữa hai hung thủ, huống chi hung thủ thời điểm lần thứ nhất sử dụng búa với ý đồ sát hại Chiêm Minh Viễn đã không thành công.”
“Tôi và Đại Hùng đã phát hiện hiện trường có dấu vết được lau chùi sạch sẽ, vấn đề nằm ở đây, kết quả Luminol cho thấy trên mặt đất vốn toàn là máu, sau khi gây án thì đã được quét dọn sạch sẽ ____ nếu chỉ vì để che dấu vết máu thì chỉ cần dùng cây lau nhà lau qua là được nhưng sàn nhà hiện tại lại thành như thế này.”
Lộ Tranh vừa nói vừa chiếu ảnh chụp lên, gạch men trắng tinh không nhiễm một hại bụi, sàn nhà lầu hai cũng vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ một chút đỏ nâu ở chỗ khe hở viên gạch thì quả thực không thể nhìn ra đây chính là hiện trường của một vụ hung án.
Nguỵ Hùng Phong lại bắt đầu khoe ngốc: “Hung thủ là người khiết phích giống Đường Thiệu Nguyên sao?”
“Không loại trừ khả năng này.” Lộ Tranh nhẫn nại đáp lại, “Nhưng tôi cho rằng một hung thủ có sức lực không lớn, hơn nữa sau khi gây án còn ung dung quét dọn sạch sẽ hiện trường thì rất có thể là người của gia đình, biết làm việc nhà và có thói quen dọn dẹp từ trong tiềm thức.”
“Phụ nữ……” Điền Tử Nghiêu cau mày, vô ý lên tiếng.
“Đúng, cả hiện trường đều gợi lên cảm giác có tồn tại một người phụ nữ.” Lộ Tranh gật đầu, chiếu lên hai tấm ảnh khác: “Chứng cứ then chốt nhất chính là đây, ở bên cạnh cầu thang cùng với ở phòng ngủ chính tôi đã phát hiện được hai dấu giày đầy bụi, một trái một phải, đều là dấu giày Giải Phóng size 39.”
“Điều này không thể khẳng định được.” Điền Tử Nghiêu hiển nhiên không dễ bị thuyết phục, anh ta nhìn sổ ghi chép trước mặt, bút bi trong tay bị ấn cạch cạch liên tục, “Chân của Tiểu Ngô trong đội chúng tôi cũng là size 39, đàn ông hơi lùn một chút thì cũng là size 39 rồi.”
Một pháp y dáng người thấp bé ngồi phía sau chợt bị điểm danh, lúc này đang ngồi ngốc ra nâng khoé miệng, ngồi giữa hai cảnh sát cao to hơn mét tám càng tôn lên sự nhỏ xinh của cậu pháp y nhỏ.
“Chính xác.
Nhưng mời mọi người nhìn cái này.” Lộ Tranh chỉ vào dấu vết trong ảnh chụp: “Dấu giày bên trái này, ngoài rìa mờ nhạt, ở giữa rõ ràng, mà dấu giày bên phải thì ngoài rìa rõ ràng, ở giữa lại mơ hồ ____ hai dấu giày này chính là điển hình của dấu giày bị làm giả!”
Nhóm người Đường Thiệu Nguyên nghe xong hai mắt đều sáng lên.
“Để lại dấu giày này không phải cùng một người, một người trong đó số giày thật sự hẳn là size 43, người còn lại là size 36.
Size giày 36, sức lực nhỏ, sau khi gây án thì quét dọn, tổng hợp lại thì chúng ta có thể kết luận, rất có thể đây là một nghi phạm nữ.”
“Có thể xác nhận phạm vi tuổi tác của nghi phạm không?”
Cảnh Chí Trung nghe xong thì có chút kích động, chợt nhớ tới trước đây ở chỗ chuyên viên kiểm nghiệm nghe được rằng một chuyên viên kiểm nghiệm dấu vết giỏi có thể từ dấu giày có thể nhìn ra tuổi tác cùng với đặc thù cơ thể của người để lại nó, vậy nên xoay đầu lại hỏi.
Mặt Lộ Tranh tiếc nuối lắc đầu: “Hai dấu chân này không được đầy đủ, chỉ có giá trị loại trừ chứ không có giá trị so sánh.
Bộ phận mũi chân của size 36 không rõ ràng, của size 43 thì thiếu mất ngón chân, không có cách nào tính ra được tuổi tác.
Thế nhưng biết được một người cao 160cm, một người cao từ 175cm đến 180cm, người nữ thì hơi gầy, dáng người người nam thì cỡ trung bình.”
Thời gian gấp gáp, trong tay Lộ Tranh vẫn còn một vài vật chứng cần tiếp tục làm xét nghiệm nên hiện tại cũng không thể đưa ra vóc dáng chính xác, anh liền gật đầu ý bảo Nguỵ Hùng Phong tiếp tục.
Nguỵ Hùng Phong thoạt nhìn hơi héo rũ, mở to hai mắt đầy tơ máu buồn bực phun tào: “Hai vụ án gần đây không có việc gì để tôi trổ tài cả.
Trong ngoài tiểu khu này tuy rằng có không ít cameras nhưng bên quản lý nói rằng bởi vì tiểu khu này mới vừa xây dựng xong, cameras chỉ vừa mới lắp đặt chứ chưa kịp đưa vào sử dụng cho nên không có cách nào để khoá được nghi phạm cả.”
“Đáng tiếc nhất là đường lớn bên ngoài tiểu khu cũng chỉ mới hoàn thành, chỉ có phía tây có cameras theo dõi, cái ở phía đông đã bị phá huỷ, tôi cùng các anh em đã kiểm tra tất cả băng hình theo dõi ở giao lộ phía tây từ một giờ sáng tối qua đến năm giờ sáng nay, không phát hiện chiếc xe hay nhóm người khả nghi nào.
Ở phía đông thì vẫn đang mở rộng điều tra.”
“Tốt, Đại Hùng mang theo các anh em Ninh Hải tiếp tục kiểm tra, chúng ta bên này sẽ tiếp tục điều tra các mối quan hệ của vợ chồng Chiêm Giai Hoà, trước mắt xác định mưu sát vì tình cảm.
Tiểu Lộ, Tiểu Đường liên kết với nhân viên kỹ thuật bên đội của đội trưởng Điền xem có thể tìm được nguồn gốc của đôi giày cùng hung khí hay không.” Cảnh Chí Trung thuần thục phân chia công việc, “Hiện tại tan họp, bảy giờ sáng mai tập hợp bắt đầu công việc!”
Đồng hồ đã chỉ hai giờ khuya.
Đoàn người bọn họ từ khi phát hiện hiện trường vụ án vẫn luôn bận rộn, ngay cả ngụm cơm cũng chưa được ăn.
Mấy cậu nhỏ của đội Cảnh sát hình sự Ninh Hải đã chạy đi mua vài món ăn khuya, có hoành thánh gà cũng có mì xào, trực tiếp xách vào phòng họp.
Đột nhiên được thả lỏng, Lộ Tranh bỗng cảm nhận được cái đói, vội ngồi xuống chọn một chén hoành thánh.
“Sư huynh với mọi người ăn đi, tôi không đói bụng, ra ngoài hút thuốc chút nhé.” Đường Thiệu Nguyên uống xong ngụm nước rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Nguỵ Hùng Phong ngồi bên trái Lộ Tranh, vừa hút mì xào rột rột vừa lặng lẽ chọt chọt cánh tay Lộ Tranh: “Tổ trưởng, anh biết vì sao Đường Thiệu Nguyên không ăn không?”
Thần hồn của Lộ Tranh đều bị thức ăn trước mặt chiếm cứ, giờ phút này tinh thần hoàn toàn để vào hộp hoành thành, không rảnh mà quan tâm cậu, anh miễn cưỡng “Hở” một tiếng đáp lời.
Đại Hùng không hổ là người bát quái nhất trong tổ, không ai tiếp lời vẫn thao thao bất tuyệt: “Cậu ta sợ béo! Em nói với anh nè, em chưa từng gặp qua người đàn ông nào coi trọng vẻ ngoài như cậu ta hết á.
Không chỉ vậy, cậu ta ra ngoài sẽ tự mang theo áo gối mới, ghét bỏ đồ của khách sạn không sạch sẽ.
Lần trước em ngủ cùng một phòng với cậu ta, cậu ta bắt em phải thay quần mới rồi mới được ngồi lên giường của cậu ta, còn đe doạ em nữa.”
Lộ Tranh nâng mắt nhìn Nguỵ Hùng Phong, thấy cậu lại đưa một đũa mì vào miệng, bộ dáng thần bí nói: “Ngày hôm sau rời giường em còn nhìn thấy cậu ta đang tỉa lông mày!”
Đại Hùng vừa ríu rít hớn hở kể chuyện vừa sờ sờ cánh tay mình, tựa như đang nổi da gà.
“Không phải tôi nói chứ Đại Hùng.” Lộ Tranh hoành thánh cũng không ăn nữa, đặt đũa xuống bên cạnh, “Bản thân cậu không thích gọn gàng không thích sắp xếp sạch sẽ còn cảm thấy đắc ý à? Cậu tuỳ tiện ra đường tìm một cô gái hỏi thử xem là muốn tìm người như cậu hay người như Đường Thiệu Nguyên?”
Một câu đâm thẳng vào tim.
Thanh niên Nguỵ Hùng Phong bị thiệt hại một nghìn điểm.
“Tôi nhìn lông mày này của cậu cũng có tiềm năng phát triển đấy chứ.” Lộ Tranh nói chậm lại vỗ vỗ bả vai Nguỵ Hùng Phong, nhìn hai hàng lông mày mỏng như vẽ của cậu, “Hôm khác nhớ khiêm tốn thỉnh giáo Đường Thiệu Nguyên giúp cậu đi, đừng suốt ngày lôi thôi nữa.”
Nguỵ Hùng Phong vừa định kinh hãi bỗng nghe thấy tiếng ghế dựa bị kéo đi, vừa ngẩng đầu thì thiếu chút nữa bị doạ đến hồn phách không còn.
Đối tượng mà cậu vừa phun tào mắt cũng không thèm liếc nhìn cậu, đặt mông ngồi xuống ghế, không biết đã nghe được bao nhiêu.
“Hút xong rồi?”
Lộ Tranh ngược lại vô cùng bình tĩnh bắt chuyện với cậu, vươn tay cầm lấy chén giấy dùng một lần, đổ hết canh trong chén của mình vào, đẩy đến trước mặt Đường Thiệu Nguyên.
“Lâu không ăn cơm, bụng không đói cũng uống chút canh nóng đi, tôi vẫn chưa đụng miệng vào đâu, còn sạch đó.” Anh cười tủm tỉm nói, “Đừng để đau dạ dày.”
Đường Thiệu Nguyên nhìn chén giấy trước mặt, bên trong là canh gà màu vàng, rất thơm, nhìn qua sạch sẽ thanh thanh, nhịn không được giật giật hầu kết.
“Cảm ơn sư huynh.”
Cậu trầm giọng nói, cầm chén lên từ từ uống hết.
Nóng hổi, cảm giác nóng bỏng trôi xuống cổ họng rồi lan ra khắp tứ chi.
Cả người đều ấm áp lên.
== Hết chương 12 ==
– Giày Giải Phóng: