Vạn Vật Lưu Vết

Chương 21: 21: Quyển 3 Dập Lửa



Mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người trên bức ảnh cũ
VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 3: Dập lửa
Edit: Cá trê
__________
Trường Đại học Sư Phạm tỉnh A.
Căn tin số 1 là căn tin nhỏ nhất trường, không chỉ vậy, hiện tại mới là cuối tháng 8, trường vẫn chưa khai giảng nên trong số bốn năm căn tin của trường thì chỉ có nơi này còn mở cửa.

Nhưng bởi vì có không ít sinh viên trở lại trường sớm để đi thực tập hoặc là đến phòng thí nghiệm mà căn tin số 1 càng trở nên quá tải.
Lúc này đang là giữa thời gian ăn cơm trưa, trong căn tin sinh viên tập nập ra vào, không ít sinh viên tìm không được chỗ ngồi hoặc là tuỳ tiện đứng bên cạnh một bàn nhìn qua như sắp ăn xong xem da mặt ai dày hơn, hoặc là trực tiếp bưng đ ĩa thức ăn tìm tạm bợ một chỗ trống ở lan can bên cạnh, nuốt ngấu nghiến mấy miếng cho xong việc.
“Moẹ ơi, sớm biết khó tìm chỗ ngồi thế này thì không mua thịt bò nấu rượu vang rồi.”
Người nói chuyện là một nam sinh viên mang mắt kính đen, mặc sơ mi ca rô xanh đen, ngoại hình phổ thông, cho dù ném vào đám đông cũng khó nhận ra, trên lưng cậu mang balo Wenger to như mai rùa, trước mặt bưng một cái mâm màu đỏ có viền bị ma sát thành trắng bệch, trên đó có một chén cơm cùng một cái nồi inox nhỏ được đặt trên cái bếp mini.
Có lẽ cân nhắc đến vấn đề an toàn cháy nổ nên bên dưới bếp mini không đốt lửa, chỉ có tác dụng làm bệ đỡ cái nồi nhỏ có đáy tròn bên trên.
Cho dù là vậy thì nhìn qua không phải là món ăn thích hợp để đứng ăn.
“Cho nên mới nói cậu ngốc.” Người oán giận là cậu nam sinh viên mặc sơ mi ca rô màu đỏ, thoạt đầu cứ tưởng hai người là phiên bản paste của nhau: “Mua bánh mì thịt lừa giống tớ này, cái tật xấu gì thế không biết.”
Hai người đang phun tào thì cô gái dùng đến ba chỗ ngồi để ô cùng với túi xách của bản thân ngồi ở bàn dành cho bốn người bên phải bọn họ bất thình lình liếc qua màn hình điện thoại một cái, rồi xách đồ đạc khó khăn đi ra khỏi căn tin.
May mắn từ trên trời rơi xuống, não của hai nam sinh kỹ thuật còn chưa kịp hoạt động thì mông đã theo bản năng nhào xuống chỗ ngồi, giây tiếp theo, hai cậu nhỏ tự hào ngồi vào chỗ, nở nụ cười chiến thắng với người bạn động tác chậm hơn một chút ở đối diện.
Sau khi có chỗ ngồi, tốc độ ăn của hai người chậm lại rõ rệt, còn có tâm tình tán gẫu.

Hai người trước tiên cùng nhau phun tào đồng đội chơi Liên Minh Huyền Thoại đêm qua, sau lại bắt đầu nói về tin tức bát quái.

“Nè, tớ nghe nói nhóm các cậu lại gửi bài cho ANGEW? Năm nay được bao nhiêu bài rồi?” Nét mặt cậu trai áo ca rô xanh đen hâm mộ: “Quản Bân thật mẹ nó trâu bò.”
“Sơ sơ bốn năm bài gì đó, chủ yếu vẫn là JACS.” Áo ca rô đỏ nhún vai, thức ăn trong miệng vẫn chưa nhai hết, lầm ba lầm bầm: “Mồ hôi nước mắt không đó, dùng người như thú vật năng suất đương nhiên cao rồi.”
Áo ca rô xanh càng thêm hâm mộ: “Cũng tại tớ không chịu khổ được, ài, sắp năm tư rồi mà tớ vẫn chưa biết thế nào.”
“Không thì nhóm các cậu đến mấy Trung tâm sau đào tạo Bắc Mĩ đi?”
Hai người liếc nhìn nhau rồi cười phá lên, tựa như ngày mai cùng những phiền não sẽ không bao giờ tới.
**
“Di chuyển di chuyển, cẩn thận đừng để bị thương.”
“A……”
Một buổi chiều của ngày nghỉ, bầu trời trong xanh, nắng rực rỡ, gió thổi nhẹ nhưng không ảnh hưởng nhiều đến các hoạt động thể thao ngoài trời.
Đường Thiệu Nguyên đứng trên sân nhìn Lộ Tranh cởi áo sơ mi mỏng ném lên xà đơn, bên trong anh mặc áo thun không tay màu đen, lộ ra hai cánh tay cùng đường cong cơ thể tuyệt đẹp, trắng đến chói mắt.
Tầm mắt cậu ngay lập tức nhìn thẳng.
“Thiệu Nguyên, Thiệu Nguyên!” Trước mắt bỗng có cái bóng đung đưa, cậu hoàn hồn lại, là tay Lộ Tranh.
Trên mặt Lộ Tranh đầy lo lắng: “Đứa nhỏ ngoan, sao thất thần thế? Có phải vì hai ngày trước đi công tác về còn mệt không nè?”
Sợ câu tiếp theo ra khỏi miệng Lộ Tranh sẽ là “Chúng ta hôm nay đừng tập nữa”, Đường Thiệu Nguyên vội vã nghiêm túc nói mình đang rất sung sức, hận không thể giây tiếp theo liền có thể lên núi đánh hổ xuống nước bắt cá.
“Được rồi, nhưng cũng đừng khách sáo với tôi nhé, mệt thì cứ dừng lại nghỉ ngơi.” Lộ Tranh di chuyển trái bóng trong tay, nở nụ cười, “Luyện tập chút là được, tôi đoán đám người bên Viện Kiểm sát cũng không mạnh hơn chúng ta đâu.

Tập xong sớm còn có thể quay về ngủ bù một giấc, thật không dễ mới có được ngày nghỉ.”
Lúc ra cửa Đường Thiệu Nguyên đã thay bộ quần áo dễ hoạt động, nhẹ nhàng xoay cổ tay cổ chân, đơn giản bỏ qua bước chạy tại chỗ.
“Bình thường cậu chơi ở vị trí nào?” Lộ Tranh sờ trái bóng, cảm nhận bản thân vẫn chưa già đi, cười cười nâng tay ném bóng đi.
Đường Thiệu Nguyên thuận tay tiếp được bóng, nghe được câu hỏi của Lộ Tranh thì thiếu chút nữa tụt tay: “……Không đánh với người khác, chỉ tập một mình thôi.”
Lộ Tranh cạn lời, trong thế giới của anh thật khó tưởng tượng ra việc không có anh em, không có bóng rổ mà vẫn có thể tự một mình chơi vui vẻ.

Hồi ở Du Tiền, trong đơn vị không ai có đam mê này, anh thỉnh thoảng phải đánh vài trận với anh trai bảo vệ cổng tự xưng là viên ngọc bị bỏ sót của CBA.
“Vậy bình thường thích luyện kiểu nào? Ném rổ?” Lộ Tranh đoán có lẽ Đường Thiệu Nguyên không thật sự thích bóng rổ, đáng tiếc khi không thể gặp được đồng bọn cùng chơi bóng, anh không khỏi sinh ra cảm giác mãnh liệt của lúc dẫn em trai mình rong ruổi khắp sân bóng.
“Vâng.” Mặt Đường Thiệu Nguyên lộ vẻ ngại ngùng, “Ném rổ thì có thể.”
Lộ Tranh huýt sáo, lùi ra khỏi vạch ném ba điểm: “Ném vài quả xem nào!”
Đường Thiệu Nguyên hồi hộp đến mức đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, cậu hít sâu vài hơi, đứng sát vạch ba điểm, đập bóng hai cái rồi ngẩng đầu lên.
Lộ Tranh chợt phát hiện khí chất cả người cậu đã thay đổi, người thanh niên vốn dĩ lịch sự ít nói, thỉnh thoảng còn ngại ngùng bỗng chốc cả người đều bao trùm khí chất vương giả.

Cậu ung dung nâng tay ngắm rổ, duỗi tay áp vào cổ tay, mỗi động tác đều không nhanh không chậm nhưng lại mang tiết tấu trôi chảy.
Quả thật có phong phạm của cao thủ.
Quả bóng vạch thành đường cong có độ cao khó tin, gần như là rơi thẳng đứng vào lưới, phát ra tiếng “xoạt____”.
Ngay khi quả bóng vừa rời tay thì Đường Thiệu Nguyên như đã biết nó nhất định sẽ vào rổ, cậu trực tiếp đến dưới vành rổ nhặt bóng lên, bước đến chỗ góc 45 độ so với rổ trên vạch ba điểm, lại nâng tay nhắm rổ, duỗi tay áp vào cổ tay.
“Vèo____”
Lại một đường cong đẹp mắt.
Góc không độ.
“Vèo____”
Nhiều tiếng soạt soạt soạt khiến Lộ Tranh chết lặng.
……!Tôi là ai, đây là đâu, tôi thật sự không phải đang xem thiện xạ ba điểm đang tập luyện trên mạng đúng không?
Cuối cùng dường như cảm xúc đã đến, Đường Thiệu Nguyên bước tới vị trí cách rất xa ngoài vạch ba điểm nâng tay lên, lại là một đường bóng gọn gàng vào lưới.
Ném xong cậu xoay người lại nhìn Lộ Tranh, trong mắt lấp lánh như có vô vàng ngôi sao nhỏ, dù là giữa trưa lại còn xuyên qua mắt kính nhưng vẫn có thể thấy được những tia sáng bling bling.
Lộ Tranh giật mình cảm thấy phía sau cậu như có thêm một chiếc đuôi xù to đang vẫy vẫy.

“Lợi hại nha Thiệu Nguyên.” Anh chợt hoàn hồn, lắc đầu vỗ tay điên cuồng: “Thiên tài ném rổ, có tài năng này cậu còn làm pháp y làm chi á.”
Đường Thiệu Nguyên lắc tóc, vài giọt mồ hôi trong suốt bay ra khỏi đuôi tóc, vẻ mặt không biết bởi vì vận động hay vì kích động mà hơi đỏ: “Tôi không có thiên phú nên……!luyện tập nhiều hơn mà thôi.”
Cậu không nói thật hết, thiên phú vận động không có là thật, dù sao thì cậu chạy bộ cũng là người chạy cùng tay cùng chân, vậy nên có thể tưởng tượng ra được sự vất vả khi tập đánh bóng rổ ____ trình độ này căn bản không phải tập luyện “nhiều hơn” là có thể đạt được, xác thực mà nói thì ngoại trừ ăn ngủ và công việc, đa số thời gian rảnh rỗi đều được Đường Thiệu Nguyên dùng cho việc tập ném rổ.
“Có thể tự mình chăm chỉ chính là một loại thiên phú rồi.” Lộ Tranh không đồng ý lắc đầu, cười cười vỗ vai cậu: “Tôi thấy kỹ thuật của cậu đỉnh cực rồi đấy.”
Có xạ thủ tuyến ngoài như Đường Thiệu Nguyên khiến Lộ Tranh nhất thời tin tưởng gấp trăm lần, việc thắng trận bóng với bên Viện Kiểm sát chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Cậu thật sự quá lợi hại luôn, ngày xưa cậu có từng nghĩ đến chuyện thi đấu chuyên nghiệp chưa? Đây là tổn thật của đội bóng rổ quốc gia đó.” Anh vừa trêu ghẹo vừa phất tay ý bảo Đường Thiệu Nguyên qua đây đánh 1v1.
……
Đánh được một lúc Lộ Tranh đã biết được đáp án của câu nói đùa ban nãy.
Đường Thiệu Nguyên ngoại trừ ném rổ thì cái nào cũng không được.
Đối kháng trực tiếp bằng không, phòng thủ bằng không, chuyền bóng cũng bằng không nốt.
Đương nhiên không thể nói cái gì cũng không giỏi, rê bóng hoặc ba bước lên rổ dưới tình huống không người ngăn cản thì cậu không thành vấn đề ____ chỉ là sẽ mất bóng khi vừa rê bóng, hoặc khi đối đầu trực tiếp thì động tác chuyển động sẽ lập tức biến dạng.
Lộ Tranh có phần bất đắc dĩ, thế nhưng ngẫm lại Đường Thiệu Nguyên bình thường đều chơi bóng một mình, không hề có đồng đội chơi cùng nên e rằng không có cơ hội để tập luyện những thứ này, nghĩ đến đây khiến anh có chút đau lòng.
“Không sao hết.” Nhìn Đường Thiệu Nguyên đang ủ rũ trước mặt, anh ôn như an ủi: “Chúng ta cũng không phải chơi trận đấu chính quy cao cấp gì, mấy cái này tập luyện thêm là được, cậu thông minh vậy mà, sẽ thành thạo nó nhanh thôi.”
Đường Thiệu Nguyên mới vừa ủ rũ lập tức ngẩng đầu lên: “Tôi không biết phải luyện thế nào, sư huynh nếu có thời gian rảnh có thể chỉ bảo thêm cho tôi không?”
Bị cậu dùng ánh mắt bất lực như cừu non lạc đường khiến trái tim anh cả của Lộ Tranh lập tức tan chảy, khi bản thân anh còn chưa ý thức được thì đã vỗ ngực bảo đảm cho cậu.
“Thật sự tốt quá.” Đôi mắt dưới kính Đường Thiệu Nguyên chợt loé sáng.
……!Không biết vì sao mà cứ có cảm giác bản thân như đang rơi vào một cái hố kỳ quái.
Hai người lại tập luyện thêm một lát, Lộ Tranh gần như dốc hết tất cả những thứ anh biết ra để dạy, đáng tiếc anh chỉ là cầu thủ chủ lực của đội chứ không phải là huấn luyện viên Anzai*.

Mà Đường Thiệu Nguyên dường như thật sự như lời cậu nói, thiên phú có hạn, ngoại trừ những có ném rổ khiến người khác kinh hãi thì trong thời gian còn lại, bất luận là di chuyển hay đứng yên, tuy rằng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn ra được sự cố gắng lại luôn lộ ra hương vị không quá nhịp nhàng không cách nào gạt đi được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, kim giờ của chiếc đồng hồ trên tháp đồng hồ cạnh sân bóng đã đi hết một vòng.
“Đính đong ____”
Tiếng chuông vang lên, đã là một giờ chiều.
Lộ Tranh lắc lắc đầu, anh cảm nhận mồ hôi trên trán đang nhỏ từng giọt xuống mắt bèn kéo vạt áo lên lau qua loa mồ hôi trên mặt, lộ ra non nửa thắt lưng nhỏ gầy.
“Ạch!” một tiếng, Đường Thiệu Nguyên ngã thẳng mông xuống đất.

“Sao vậy, Thiệu Nguyên?” Lộ Tranh thấy thế liền hoảng sợ, vội vã xoay người kéo cậu đứng lên: “Có phải mệt quá rồi không, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.”
Không biết có phải vì bất thình lình bị ngã khiến cậu cảm thấy xấu hổ hay không mà mặt Đường Thiệu Nguyên đỏ bừng lên, liên tục xua tay: “Không có không có, tôi chỉ không cẩn thận thôi.”
“Thật sự không cần về?” Trong mắt Lộ Tranh đầy sự không tán thành: “Trên mặt cậu toàn là mồ hôi kìa.”
Khó khăn lắm mới có cơ hội ở cùng nhau, Đường Thiệu Nguyên làm sao có thể rút lui sớm vậy được chứ, hai người giằng co một chút, cuối cùng đều tự lui một bước.

Dưới đề nghị của Lộ Tranh, Đường Thiệu Nguyên tìm bóng râm dưới gốc cây nghỉ ngơi uống nước, Lộ Tranh bên kia thì tiếp tục tập một mình.
Lúc chơi bóng không để ý, giờ vừa dừng lại Đường Thiệu Nguyên lập tức thấy trên tay dinh dính, đầy vi khuẩn bèn vội vàng chạy tới bồn rửa tay bên cạnh ký túc xá rửa tay cả nửa ngày.

Sau khi rửa tay sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, lại nhớ tới bình nước Lộ Tranh mang đến đã hết liền bước nhanh đến quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh toà nhà thí nghiệm, cầm hai chai nước mới.
“Bốn đồng.” Ông bác chỗ quầy hàng lười biếng vẫy cây quạt trong tay, liếc mắt nhìn qua chai nước trước mặt.
Động tác lúc mở bóp trả tiền của Đường Thiệu Nguyên có hơi mạnh, đáy của bóp tiền bung thành lỗ to, một đồ vật như tấm ảnh cũ đến phát vàng nhẹ nhàng rơi ra, dừng trên chiếc vớ của ông bác, ông vươn tay nhặt tấm ảnh, nhìn thấy được bóng hình mơ hồ bên trên.
Đường Thiệu Nguyên biến sắc, luống cuống tay chân nhận lại tấm ảnh rồi vội vã để lại vào trong bóp tiền.

Tiếp đó cậu lấy ra năm đồng, nhét bóp tiền màu xám đã sờn cũ vào túi quần, nói cảm ơn rồi cúi gầm mặt rời đi.
“Ấy, cậu nhóc, chưa lấy tiền thối nè!” Ông bác không nói nên lời nhét tiền vào ngăn kéo, còn có lòng tốt kêu lên nhắc nhở.
Cậu thanh niên hành động kì lạ đã vội vã đi xa, cũng không biết có nghe thấy không.
“Thôi, nhìn nó vậy chắc cũng không thiếu một đồng này.” Ông bác nhớ lại bộ dáng bảnh bao của Đường Thiệu Nguyên, lại nhìn xuống tay chân già nua của mình, thở dài từ bỏ ý định đuổi theo, lại nhịn không được thì thầm: “Người gì kì lạ, ăn mặc đẹp đẽ vậy mà lại dùng bóp tiền thủng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phổ cập khoa học nhỏ (Hình như cái này mà gọi là phổ cập thì rất kỳ quái 2333):
ANGEW cùng JACS: tức viết tắt của Angewandte Chemie cùng Journal of the American Chemical Society, những tập san hàng đầu về hoá học hữu cơ.
Trung tâm sau đào tạo Bắc Mĩ: cách nói đùa của các trường cao đẳng đại học trong nước, để chỉ một số trường ở Bắc Mĩ có truyền thống tuyển chọn những sinh viên chưa tốt nghiệp PhD trong nước đến để làm người hướng dẫn, nguyên nhân là để nhất trí phương hướng nghiên cứu, sự tín nhiệm của mối quan hệ giáo viên hướng dẫn và sinh viên, kêu gọi sức làm việc của các đàn anh đàn chị đi trước,…!Thường xảy ra trong các chuyên ngành cần vào phòng thí nghiệm như hoá lý, sinh học (?)
== Hết chương 21 ==
(*) Mitsuyoshi Anzai: nhân vật huấn luyện viên trong bộ phim hoạt hình Slam Dunk.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.