Phòng họp lần thứ hai rơi vào khoảng lặng.
Sau tai Tiết Nhất Duy chầm chậm chảy một giọt mồ hôi, ánh mắt Lộ Tranh khiến nhịp tim cậu ta đập mạnh.
Cũng may đại não nhanh chóng làm việc trở lại, Tiết Nhất Duy không cam lòng bị yếu thế đưa tay gõ hai cái xuống mặt bàn: “Kết luận của tổ trưởng Lộ vẫn khá tuỳ tiện.
Đầu tiên không nói tới sợi vải màu xanh đậm trên bụng giáo sư Quản rốt cục có phải là của cái áo khoác kia hay không, nói không chừng ngày tử vong giáo sư Quản cũng mặc một cái áo màu đó thì sao? Còn về mắt kính ____”
Cậu ta càng nói càng nắm chắc, thanh âm cũng có lực lên, còn đẩy nhẹ mắt kính của mình: “Bản thân tôi cũng bị cận thị, có đôi khi quá mệt buồn ngủ thì quên tháo mắt kính là chuyện bình thường.
Huống chi, tình huống này càng chứng thực suy đoán của tôi ____ giáo sư Quản ngoài ý muốn ngủ quên làm cháy sô pha, nếu nói anh ấy còn ý thức để tháo kính thì anh ấy sẽ còn ý thức để dập tắt điếu thuốc.”
Hàm Hồng Nho ngồi xem chậm rãi gật đầu, dường như rất tán thành với suy luận của Tiết Nhất Duy.
Cán cân trong phòng lại nghiêng về “sự cố ngoài ý muốn”.
Bỗng soạt một tiếng, Lộ Tranh nâng mắt nhìn lên, vậy mà là Đường Thiệu Nguyên đặt khuỷ tay lên bàn nghiêng người về phía trước: “Tôi cho rằng quan điểm của tổ trưởng chúng tôi cũng có lý.”
Vừa nói cậu vừa nâng gọng kính: “Căn cứ theo thông tin do đồng nghiệp và người nhà cung cấp thì giáo sư Quản bị cận rất nặng, gần hai mươi độ.
Tôi đã từng mang mắt kính cận hai mươi độ, rất nặng, cảm giác dị vật vô cùng rõ ràng.
Muốn trong tình trạng không cảm nhận mà mang theo khi ngủ là rất khó.”
Vẻ mặt Tiết Nhất Duy dở khóc dở cười: “Pháp y Đường, ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói bậy, mắt kính của anh tôi thấy nhiều nhất chỉ là hai ba độ gì đó, cận thị độ cao không thể mổ bằng laser nha.
Nếu anh nói thật, vậy tôi vô cùng muốn học hỏi anh cách chăm sóc mắt đấy.”
Đường Thiệu Nguyên dựa vào lưng ghế, cười như không cười: “Tôi nói là “đã từng”.
Kỹ thuật viên Tiết đã từng nghe qua giải phẫu ICL* chưa?”
Tiết Nhất Duy không lên tiếng, thật ra cậu ta đúng là chưa từng nghe qua, song lòng tự trọng của học bá khiến cậu ta không muốn thừa nhận.
Mắt thấy đề tài trong phòng họp càng ngày càng đi xa, Hàm Hồng Nho ho khan hai tiếng đem sự chú ý của mọi người quay trở về: “Vấn đề kính mắt này thì tôi cho rằng không đủ để làm chứng cứ quyết định.”
Nghe đến đây, Lộ Tranh tự mình tìm rồi đưa hai tấm ảnh để lên giữa bàn họp: “Vậy hai cái này thì sao?”
“Tấm ảnh bên trái là hai mảnh vải phát hiện dưới nách của thi thể giáo sư Quản, vùng này của thi thể trong hoả hoạn có thứ ngăn cản, nhiệt độ so ra thấp hơn nên có thể giữ lại một mảnh vải áo.
Từ hai mảnh vải này có thể thấy rõ ràng hôm đó giáo sư Quản Bận mặc trang phục màu đỏ sọc, quan điểm ngày tử vong giáo sư Quản mặc áo màu xanh đậm của Tiểu Tiết không thể nào thành lập.”
Lộ Tranh vừa nói vừa đẩy tấm ảnh bên phải ra phía trước: “Về tấm ảnh này, bối cảnh chính là văn phòng của giáo sư Quản sau khi kết thúc vụ cháy.
Giáo sư Quản có thói quen hút thuốc, điểm này chúng ta có thể nhìn ra từ gạt tàn trên bàn làm việc.”
Cái gạt tàn vẫn chưa bị cháy hoàn toàn, chỉ là một bên bị khói ám đen, bên trong nhét đầy ắp tàn thuốc.
“……!Nghiện thuốc ư.” Nguỵ Hùng Phong thì thầm.
“Căn cứ vào điều tra của tôi với đồng nghiệp và học trò của người chết thì trong văn phòng giáo sư Quản chỉ có một cái gạt tàn thuốc, chính là cái đặt trên bàn làm việc.” Lộ Tranh vừa nói, vừa đứng dậy chắp hai tay ra bước lên vài bước, dán ảnh chụp lên bảng trắng, hơi nhíu mày xoay người lại.
“Vấn đề là ở chỗ này.” Anh quét mắt qua cả văn phòng: “Giáo sư Quản sắp ngủ trưa, ngay cả áo khoác cũng đã phủ lên người, vậy thì vì sao anh ấy lại không đem gạt tàn để qua bàn trà cạnh sô pha mà lại đặt nó trên bàn làm việc? Chẳng lẽ anh ấy định dụi tàn thuốc vào chân bàn hay sao?”
**
Cuộc họp cuối cùng cũng không thể đạt được nhận thức chung.
Đại đa số cảnh sát tham gia đều cảm thấy những vấn đề Lộ Tranh đưa ra mặc dù có nghi vấn nhưng vẫn có chút gượng ép.
Ngoại trừ Đường Thiệu Nguyên không bị thuyết phục thì ngay cả người không hợp với Tiết Nhất Duy như Nguỵ Hùng Phong cũng cảm thấy cả hai bên đều có lý.
Cuối cùng vẫn là người phụ nữ thép, đội trưởng Hoàng Anh lên tiếng.
“Đã có nghi vấn thì chúng ta phải điều tra.” Đội trưởng Hoàng giải quyết dứt khoát: “Nếu tổ trưởng Lộ cho rằng vụ án có điểm đáng ngờ thì chúng tôi sẽ không bỏ qua.”
Vì vậy tổ chuyên án được thành lập, Lộ Tranh làm người phụ trách sắp xếp chung.
Toà nhà xảy ra hoả hoạn đã rất cũ nên không có cameras giám sát hành lang.
Song vận may của Nguỵ Hùng Phong không tồi, sau khi mang theo vài tiểu đệ lượn vài vòng, cậu tìm được một hệ thống giám sát tự lắp đặt trong một toà dân cư bên ngoài khuôn viên trường, vị trí vừa khéo bao quát tầng trệt nơi xảy ra vụ án.
“Dựa theo sự phát triển của lửa, chúng ta có thể bắt đầu xem từ lúc mười một giờ rưỡi.” Lộ Tranh tính một chút, “Quy mô vụ cháy không lớn, nhưng cũng có thể kẻ phóng hoả đã đến hiện trường từ sớm.”
Văn phòng của giáo sư Quản Bân nằm ở cuối hành lang của kiến trúc bán mở rộng, vừa lúc xuất hiện ở bên trái của video giám sát.
“Được rồi, không có vấn đề.”
Nguỵ Hùng Phong vừa nói hai tay vừa thuần thục thao tác trên bàn phím, không lâu sau, bằng mắt thường cũng cảm nhận được độ nét của video đã cải thiện đáng kể, hình ảnh bên góc trái cũng được phóng to ra, thấy được một bóng người không rõ ràng.
Hầu hết thời gian trên hành lang không có người qua lại, hai người bắt đầu xem từ mười một giờ rưỡi, mười lắm phút trôi qua, trên hành lang bắt đầu xuất hiện một thân ảnh vừa cao vừa gầy, mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đỏ, bên cạnh là một nam thanh niên vóc dáng hơi béo, dáng người trung bình.
Hai người dừng trước cửa văn phòng giáo sư Quản Bân chốc lát.
Nguỵ Hùng Phong ở phía sau nhấn nút tạm dừng, đem hình ảnh phóng to ra.
“Đây là giáo sư Quản Bân.” Lộ Tranh ước tính chiều cao và vóc dáng của người trong ảnh, chắc chắn nói: “Áo polo màu đỏ rượu của người này trùng khớp với màu sợi vải phát hiện trên thi thể.”
Nguỵ Hùng Phong chụp màn hình hai người này, ấn nút tiếp tục phát.
Hai người trong video dường như xuất hiện chút mâu thuẫn, thời điểm nói chuyện tâm trạng của giáo sư Quản khá kích động, thanh niên hơi béo thì hai tay tạo thành hình chữ thập, thoạt nhìn như đang cầu xin gì đó.
Tâm trạng của giáo sư Quan trong video không quá tốt khoát tay áo, xoay người mở cửa văn phòng, người thanh niên kia tựa như muốn theo vào nhưng giáo sư Quản vừa vào trong lập tức dùng lực rất mạnh đóng sập cửa lại.
Thanh niên hơi béo kia nhìn qua khá nôn nóng bước qua bước lại trước cửa văn phòng, tiếp đó thì lắc đầu bỏ đi.
Lộ Tranh ở phía sau nâng mắt nhìn thời gian ở góc phải màn hình, thời gian lúc này là mười một giờ năm mươi.
“Người này nhìn qua có chút khả nghi đấy tổ trưởng.” Nguỵ Hùng Phong chậc chậc hai tiếng, chọt chọt vào hình ảnh tạm dừng trên màn hình: “Hình như hai người này có mâu thuẫn.”
Lộ Tranh gật đầu: “In ảnh chụp màn hình ra, cho nhóm điều tra viên đi điều tra thân phận người này.
Tiếp tục.”
Hai người tiếp tục ghé vào video trên máy tính, sau khi thanh niên kia rời đi, trên hành lang khôi phục lại trạng thái yên tĩnh không người, hai người kiên nhẫn nhìn thêm một tiếng nữa cũng không có tình huống dị thường nào.
“Từ từ!” Lộ Tranh bất thình lình lên tiếng khiến Nguỵ Hùng Phong sợ tới mức ngón tay run lên ấn nút tạm dừng.
“Chỗ này phát tốc độ chậm lại gấp đôi.”
Nguỵ Hùng Phong nghe được chỉ thị lập tức làm theo, quả nhiên phát hiện vấn đề: “Khói!”
Lộ Tranh nhìn thời gian bên góc phải, lúc này là mười hai giờ bốn mươi lăm phút.
Sau đó khói bay ra khỏi cửa sổ văn phòng giáo sư Quản càng ngày càng nhiều, một lát sau, khói cùng lửa đã bao phủ cả văn phòng.
Hai người lại tạm dừng video, đồng thời lâm vào trầm mặc.
Kể từ khi giáo sư Quản vào văn phòng thì không thấy có người nào khác vào phòng nữa.
Từ video theo dõi dường như đã chứng minh cho lập luận của Tiết Nhất Duy, đây là một sự cố ngoài ý muốn chứ không phải là một vụ án hình sự.
Nguỵ Hùng Phong lo âu đốt một điếu thuốc, phun ra ngụm khói: “Tổ trưởng, làm sao bây giờ? Muốn tiếp tục video không ạ?”
Lộ Tranh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Tiếp.
Chú ý đến những người đã ra vào văn phòng giáo sư Quản từ buổi sáng đến buổi trưa.”
“Thật ra……” Nguỵ Hùng Phong dè dặt nói: “Nếu lúc giáo sư Quản vào văn phòng mà trong phòng không có người, vậy thì lửa cũng không thể do người khác châm được……”
Cách nói của Nguỵ Hùng Phong kỳ thực không sai, hai mặt văn phòng của giáo sư Quản đều có cửa sổ, mặt hướng ra ngoài không mở khi xảy ra vụ án, cửa sổ sát hành lang thì được mở nhưng theo video thì không có ai tiếp cận trước và sau khi vụ án xảy ra.
Lộ Tranh có chút đau đầu, xoa xoa thái dương.
“Chính xác, nhưng để chắc chắn chúng ta vẫn phải làm, chủ yếu để ý xem có ai mang theo vật phẩm khả nghi tiến vào văn phòng hay không, loại trừ khả năng hẹn giờ của công cụ dẫn lửa.” Nói đoạn, anh vỗ vỗ bả vai Nguỵ Hùng Phong, “Vất vả rồi Đại Hùng, tôi đến chỗ Thiệu Nguyên nhìn xem có phát hiện gì mới không.”
**
“……!Đã điều tra được người phát sinh tranh chấp với giáo sư Quản Bân, là nghiên cứu sinh tiến sĩ trong phòng thí nghiệm giáo sư Quản, Vương Dũng.” Tổ chuyên án lại mở cuộc họp trong phòng hội nghị, nhân vật chính của cuộc họp lần này là Nguỵ Hùng Phong, cậu đang đứng trước máy tính cho mọi người xem ảnh chụp màn hình video đã qua xử lý: “Vương Dũng, 26 tuổi, là sinh viên của người chết, nghe nói nguyên nhân anh ta xảy ra mâu thuẫn với người chết là bởi vì nạn nhân đã phê bình thái độ nghiên cứu của anh ta, khuyên anh ta nên rút lui, thế nhưng anh ta không hề tiến vào văn phòng của giáo sư Quản, sau khi rời khỏi toà nhà văn phòng thì đến phòng thí nghiệm, không có hành vi khả nghi khác.”
Lộ Tranh ngồi một bên, gật đầu, cau mày ý bảo cậu tiếp tục nói.
“Chúng tôi cũng đã mở rộng video.” Tâm trạng Nguỵ Hùng Phong thấp thỏm: “Từ bảy giờ sáng tổng cộng có ba người từng ra vào văn phòng của giáo sư Quản Bân, lần lượt là sinh viên của giáo sư Quản là Hùng Bác Nghĩa, Chu Học Hải cùng với vợ của giáo sư Quản là Thạch Tĩnh Di.
Thời gian ba người này ở lại không vượt quá nửa tiếng, cũng không có ai mang theo vật phẩm khả nghi khi vào phòng.”
“……!Theo video giám sát thì bước đầu kết luận không có người phóng hoả khả nghi nào tiến vào văn phòng của giáo sư Quản, vụ cháy có lẽ là do nhân tố ngoài ý muốn làm ra.”
Tiếng nói vừa dứt, cả văn phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vài điều tra viên đều không dám thở mạnh trộm nhìn Lộ Tranh.
Vài giây sau, Tiết Nhất Duy ngồi trong góc phát ra tiếng “hừ” không rõ ràng.
== Hết chương 26 ==
(*) Mổ mắt cận sẽ phụ thuộc vào độ dày của giác mạc chứ không phụ thuộc vào độ cận nặng hay nhẹ.
Phương pháp mổ cận phổ biến hiện nay là mài vạt một phần giác mạc sau đó chiếu laser để khử độ cận nên việc quyết định mổ cận được hay không sẽ phụ thuộc vào độ dày giác mạc.
Phakic ICL là một phương pháp mổ dành riêng cho những người có giác mạc mỏng, độ cận loạn cao, đây là phương pháp đặt một thấu kính rất mỏng vào mống mắt của người có tật khúc xạ mắt để giúp người bệnh cải thiện tầm nhìn của mình..