Vâng Thưa Nhị Gia - Chá Chá

Chương 26: Cháo gà



Edit: Mina

Ngày thành thân, Tuân Đại nãi nãi cầm cuốn tiểu thuyết không rời tay, Tuân Cẩn Thanh mừng thầm, cho rằng thê tử nho nhã. Nửa năm sau, trong mắt Tuân Đại nãi nãi vẫn chỉ có tiểu thuyết, không màng chuyện đời, từ đó hễ Tuân Cẩn Thanh nhìn Tuân Đại nãi nãi thì lại nổi giận.

Sau khi Tuân đại nãi nãi hoài thai, gợn sóng phập phồng trong lòng Tuân Cẩn Thanh bấy lâu sau một đêm phẳng lặng yên ắng, chỉ ước gì Tuân Đại nãi nãi nằm yên trên giường dưỡng thai không đi đâu cả.

Đại phu nói nữ tử mang thai vô cùng vất vả, ngày nào Tuân Cẩn Thanh cũng dặn dò nha hoàn trong phòng chăm sóc Đại nãi nãi cẩn thận từng li từng tí, Đại nãi nãi cần gì thì chủ động xin làm giúp, đừng cho Đại nãi nãi lao lực. Dặn dò xong chui vào thư phòng tiếp tục vẽ tranh.

Lúc này Tuân Cẩn Thanh chỉ muốn mau chóng vẽ xong tượng Phật, khôi phục giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi mọi khi.

Nhưng xong việc hắn lại hận không thể kê đá đập đầu chính mình.

Sau khi tặng tranh tượng Phật cho Thẩm di nương, Tuân Cẩn Thanh trở về phòng ngủ một mạch đến sáng, Đại nãi nãi nằm bên cạnh cũng tỉnh, nụ cười trên khuôn mặt rất đỗi dịu dàng.

Lâm Tĩnh Xu tỉnh sớm, nằm nghiêng xem Tuân Cẩn Thanh, ngón tay gõ nhẹ trên nệm, tâm tình thích thú.

Đã tới lúc nên cho Tuân Đại gia nếm thử cảm giác tức nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

Lâm Tĩnh Xu đúng lúc biểu lộ niềm hạnh phúc của người làm mẹ, nói: “Tướng công, đêm qua ta nằm mơ.”

“Mơ cái gì?”

Tuân Cẩn Thanh ngáp, theo lệ thường vuốt ve bụng Đại nãi nãi, lại nhắc mãi trong lòng, đừng nghe tổ mẫu nói, đừng sinh ra nghịch ngợm, cứ làm một tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu, cha thích ngươi. Nhưng ngươi cũng phải thích cha, không được giống nương ngươi, không quan tâm cha xíu nào.

“Ta mơ thấy nữ nhi ăn từng muỗng từng muỗng cháo gà ngươi ninh, không biết vui thế nào mà cứ vừa ăn vừa cười khanh khách với ngươi, hạt gạo hạt nào hạt nấy trắng bóc. Còn gọi cha nữa.” Lâm Tĩnh Xu đọc nhiều tiểu thuyết, rất giỏi bịa chuyện.

Đến nỗi tại sao nàng biết Tuân Cẩn Thanh muốn nữ nhi, tất cả đều bởi vì có một lần nàng nửa đêm tỉnh giấc, bỗng nghe thấy Tuân Cẩn Thanh nói mớ, nói nữ nhi ngoan, đợi cha tỉnh ngủ sẽ dẫn ngươi đi chơi.

Sau vài lần nghe thấy hắn nói mớ, câu nữ nhi ngoan vẫn không hề thay đổi.

Mới đầu Lâm Tĩnh Xu còn rất ngạc nhiên, vốn tưởng hắn cũng mong ngóng có nhi tử giống Thẩm di nương.

Tuân Cẩn Thanh mừng rỡ hỏi: “Ngươi mơ thấy nữ nhi thật sao?”

“Ta chưa đến mức không phân biệt rõ nam nữ đâu,” Lâm Tĩnh Xu cố ý giận hắn liếc mắt, “Nằm mơ giấc mộng này thành ra thèm ăn cháo gà thật.”

Lại thản nhiên vỗ về bụng tự hỏi: “Không biết ta thèm hay hài tử trong bụng thèm rồi báo mộng về đây.”

Tuân Cẩn Thanh nhận định là tiểu nữ nhi chưa ra đời thèm, lập tức xuống giường mặc y phục: “Ta đi phân phó phòng ăn làm… Không đúng, nữ nhi muốn ăn cháo chính tay ta làm, ngươi đợi ta trở lại.”

Lâm Tĩnh Xu chuẩn bị sẵn mấy câu định dùng tình dùng lý đả động Tuân Cẩn Thanh, dỗ hắn đi nấu cháo, nhưng chưa nói gì hắn đã tự nói ra. Cũng tốt, bớt việc.

Lâm Tĩnh Xu chậm rãi ngồi dậy, gọi Bích Loan vào rửa mặt chải đầu, lại phân phó một nha hoàn khác bưng một ít đồ ăn lên.

Nàng chưa tới nỗi ngốc nghếch, Đại thiếu gia sống trong nhung lụa lần đầu tiên làm cơm, không gà bay chó sủa đã coi như hắn có thiên phú, nhưng gió rét ngày ngắn, nàng không chờ kịp chén cháo của hắn.

Vả lại, nàng cũng không thèm ăn món đó.

Người trong phòng ăn thấy Đại gia tiến vào không khỏi hoảng sợ, nghi hoặc, ai ai cũng bỏ xuống việc trong tay lên tiếng vấn an.

Tuân Nhị quản gia dẫn Tuân Cẩn Thanh vào chỉ tên gọi họ: “Lão Phùng, Đại gia muốn tự tay làm cháo gà cho Đại nãi nãi ăn, ngươi có tay nghề cao nhớ chỉ bảo Đại gia tận tình. Những việc không liên quan tranh thủ làm ngay, đừng lỡ dở đồ ăn sáng các phòng.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của nhóm người đang nhìn Đại gia tức khắc kính nể không thôi.

Trước nay trong phòng ăn của Tuân gia chưa từng thấy nam chủ tử nào tự tay nấu nướng cho nữ chủ tử. Đại nãi nãi đúng là có số hưởng, gả cho một người trượng phu biết thương yêu mình.

Lão Phùng đi ra từ trong đám người, chất phác nói: “Không lừa gạt Đại gia, cháo gà là sở trường chính của ta, ta nói số một, không ai dám nhận số hai, bảo đảm khiến cho Đại nãi nãi ăn ngon vui vẻ.”

Đại nãi nãi vui hay không Tuân Cẩn Thanh không quan tâm, hắn chỉ cần hài tử trong bụng nàng được ăn vui vẻ, tiểu cô nương nghe lời đến khi trưởng thành cũng tri kỷ như An An là được.

Tuân Cẩn Thanh xắn ống tay áo lên, nói: “Sư phụ Phùng, cháo gà nên làm như thế nào?”

“Phải giết gà trước,” lão Phùng hồ hởi nói, “Mời Đại gia đi theo ta.”

Tuân Cẩn Thanh và lão Phùng đi đến gần chuồng gà, lão Phùng dùng móc sắt ngoắc vào chân gà, một bầy gà đập cánh phành phạch bay lộn lung tung.

Lão Phùng nhanh nhẹn móc ra một con, tóm lấy cánh gà nói: “Chọn gà cũng cần có kỹ năng, gầy quá thịt không ngọt, béo quá lại ngấy mỡ.”

Tuân Cẩn Thanh bịt mũi, bị choáng váng đầu óc vì mùi phân gà, muốn quay đầu đi ra ngoài nhưng vẫn cố nhịn xuống, “Sao ta biết được con nào béo con nào gầy?”

“Chúng tôi làm nhiều thành quen, nhìn là biết ngay. Nếu Đại gia không biết thì dùng tay bóp ức gà, chọn con nào rắn chắc nhất.”

Tuân Cẩn Thanh thử thò tay bóp bóp một chút, lão Phùng lại ngoắc ra một con gầy và một con béo, sau khi Tuân Cẩn Thanh bóp xong, gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lão Phùng xách gà đi giết, Tuân Cẩn Thanh hít thở sâu vài lần, đứng một bên đặt câu hỏi: “Giết gà cần kỹ thuật gì không?”

“Cái này thì không có.” Lão Phùng chặt đứt cổ gà, đợi gà không động đậy, vứt vào bồn gỗ.

Lần đầu Tuân Cẩn Thanh xem giết gà, dù gì cũng là một mạng sống, trong lòng thương tiếc muốn chạy qua xem.

Lão Phùng vừa định nhắc nhở thì đã quá muộn.

Con gà chưa chết hẳn đột nhiên vỗ cánh, ngẩng cổ, máu bắn lên người Tuân Cẩn Thanh, cảm thấy mãn nguyện rồi mới ngoẻo thật.

Lão Phùng không dám nhìn kỹ khuôn mặt đen như đáy nồi của Đại gia, khụ một tiếng, nói: “Máu gà rất tốt, trừ tà… nếu không Đại gia về đổi xiêm y khác trước?”

Tuân Cẩn Thanh quay đầu rời đi ngay.

Trên đường, từ xa hạ nhân trông thấy Đại gia mặc bộ y phục dính đầy máu, mặt không biểu cảm như thể vừa mới đi giết người về, nhao nhao tránh ra.

Tuân Cẩn Thanh ngửi mùi máu gà hôi tanh cả một đoạn đường, nghiến răng ken két.

Sau này còn đồng cảm với gà thì hắn không phải người nữa.

Lâm Tĩnh Xu dùng bữa xong đang ngắm hoa, tỳ nữ ngoài cửa chạy vào: “Đại nãi nãi, không xong! Đại gia mang một thân vấy máu trở về!”

Mới đó đã bị dao cắt vào rồi?

Lâm Tĩnh Xu vừa đứng dậy, Tuân Cẩn Thanh bước vội vào phòng, “Bưng nước ấm lên, ta muốn tắm gội!”

Lâm Tĩnh Xu gọi nha hoàn đi lấy, hỏi; “Tướng công, sao trên người tướng công lại có máu thế kia?”

Trông không giống máu người, Lâm Tĩnh Xu yên lòng.

Tuân Cẩn Thanh trừng nàng, nổi giận đùng đùng tiến vào phòng tắm.

Lâm Tĩnh Xu lặng lẽ phân phó Bích Loan đi hỏi thăm phòng ăn. Lúc Bích Loan quay lại, miêu tả sự việc gà bắn máu lên người Đại gia sinh động như thật.

Lâm Tĩnh Xu cười hả hê hết một buổi sáng.

Đến trưa Tuân Đại nãi nãi vẫn được ăn cháo gà, nhưng không phải do Tuân Đại gia làm.

Tuân Đại gia gấp gáp tắm gội, trong một buổi sáng tắm liên tục bốn lần không rảnh tay.

==================

Đại gia: Ta còn quá trẻ người non dạ.

Tuân Đại nãi nãi: Nể mặt tướng công, nhịn cười.

Dư An & Nhị gia ăn dưa: Hình như bỏ lỡ trò vui?

Đoạn ở phòng bếp kia đã làm mờ nhiều lần, xem thoáng qua thôi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.