Ôn Nghiên cất điện thoại, nghiêm túc hơn: “Đường Đường, chuyện KTV tối qua, anh hy vọng sẽ không xảy ra nữa.”
Kỷ Đinh chột dạ “a” một tiếng.
Người đàn ông áp sát cô, đôi mắt đen thẫm, loáng thoáng cảm xúc đang cố che giấu.
Mãi sau anh mới khẽ nói: “Tối qua nếu không phải anh trùng hợp bắt gặp, em có biết sẽ có hậu quả gì không?”
Đương nhiên.
Kỷ Đinh nhớ lại mà vẫn thấy sợ, mím môi không nói gì.
Cô đang ảo não thì bất thần bị véo một cái vào bên eo.
Kỷ Đinh khẽ kêu một tiếng, tủi thân ngước lên: “Đau.”
“Trừng phạt.”
Ôn Nghiên ấn cô vào lòng, không cho cô nhìn vẻ mặt mình. Kỷ Đinh cảm giác toàn thân anh toát ra vẻ trầm trọng, thậm chí cơ bắp cũng đang căng cứng.
“Biết sai chưa?” Anh hỏi.
Cô áp mặt vào ngực anh, ngoan ngoãn đáp lời.
Ôn Nghiên lại bảo: “Sai ở đâu?”
Kỷ Đinh đáp: “Em không nên uống nhiều rượu như thế khi không có người quen.”
“Ừ.” Giọng anh dịu lại, “Còn nữa, đừng đi đâu cùng người khác giới một mình như vậy.”
“Dạ dạ, sau này không dám nữa, anh à.”
Giọng nói dịu dàng của cô bé như xoa dịu chút buồn bực trong lòng Ôn Nghiên. Anh thở dài, xoa đầu cô: “Bảo vệ tốt bản thân, đừng để anh lo, biết chưa?”
“Em biết rồi.”
Trước đó Ôn Nghiên xuống siêu thị bên dưới mua một đống đồ, cũng không rõ là gì, Kỷ Đinh lén mở ra xem, mặt bất giác đỏ bừng.
Anh gần như chỉ mua đồ dùng cho phụ nữ.
Gì mà băng vệ sinh, túi chườm, khăn tắm loại dễ thương, áo ngủ v.v… thậm chí có cả gấu bông và gối đầu.
Buổi tối Kỷ Đinh ngủ đúng là rất thích ôm những thứ mềm mại, không rõ thói quen đó sao anh lại biết. Cô ngồi xuống, bắt đầu hào hứng n.ắn bóp mặt gấu bông.
Ôn Nghiên rót nước ấm cho cô uống, lấy từ túi ra một hộp giấy vuông vức.
Kỷ Đinh tò mò: “Cái gì thế ạ?”
Cô chú ý thấy sắc mặt anh bỗng trở nên thiếu tự nhiên, ho khan một tiếng: “Nếu em thấy vẫn hơi đau thì có thể bôi một chút.”
Mẹ ơi!
Đây chính là loại thuốc bôi thần kỳ đó sao!
Kỷ Đinh thấy quá xấu hổ, đưa tay giật lấy, lắp bắp nói: “Em… em thấy không cần đâu.”
“Không cần?” Ôn Nghiên cười khẽ, lại hồi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, “Nhưng buổi sáng chẳng phải em vẫn nhũn cả chân đó thôi?”
Kỷ Đinh bịt miệng anh, trừng mắt: “Anh nói thêm một câu xem!”
Ôn Nghiên nín cười, hai tay giơ cao, giọng nói ậm ừ truyền ra từ bàn tay cô: “Được, anh không nói nữa.”
Kỷ Đinh hừ một tiếng rồi buông anh ra.
Ai ngờ giây sau Ôn Nghiên đã nói: “Dù sao bây giờ không cần, sau này chắc chắn cũng sẽ có lúc cần tới.”
Kỷ Đinh xem như đã hiểu rõ rồi – người này bình thường để lộ trình độ mặt dày chỉ là một phần của tảng băng, 99 phần còn lại nằm dưới mặt nước. 🙂
Gương mặt nhỏ nhắn của cô phồng lên, quyết định không thể ngồi chờ chết, bắt buộc phản công.
Kỷ Đinh ngồi thẳng dậy, nói, “Anh quên mua một thứ rồi!”
Ôn Nghiên: “Là gì?”
Cô cố ý chớp mắt, đôi môi hé mở, trên gương mặt là vẻ thơ ngây: “Bao đó.”
Ôn Nghiên hơi nheo mắt, yết hầu chuyển động.
Anh vốn không định nhanh như vậy đã lại cùng cô…
Tối qua chỉ là kế hoạch trói buộc cô vào mình, lại thêm anh uống rượu nên khả năng kiềm chế giảm sút.
Nhưng.
Bây giờ dáng vẻ này của cô, thực sự khiến người ta muốn đưa cô vào “khuôn khổ”.
Ôn Nghiên khẽ hít một hơi, ngón tay thon dài hất một lọn tóc của cô lên, cúi xuống nói khẽ: “Đồ của hai người dùng thì tất nhiên phải hai người cùng đi chọn, như thế mới thoải mái, không phải sao?”
Hơi thở nóng ấm phả vào tai cô, gợi lên cảm giác tê dại từ xương cụt lan lên. Toàn thân Kỷ Đinh theo phản xạ co rúm lại, nhưng đã bị anh nhanh chóng vây hãm trong vòng tay.
Ôn Nghiên cúi nhìn, đưa lưỡi ra li.ếm lên thùy tai nhỏ xinh của cô.
Kỷ Đinh: “!!!”
Cô thua!
Thật sự không trêu chọc nổi anh.
Cô bé thoắt cái ôm mặt, chỉ để lộ đôi tai đỏ bừng. Ôn Nghiên khẽ cười, nói như đang dụ dỗ: “Cho anh xem nào.”
Kỷ Đinh để lộ đôi mắt to đen trắng rõ ràng giữa kẽ ngón tay: “Xem gì ạ?”
Ôn Nghiên nhướng khóe môi im lặng, nhưng đôi mắt hoa đào toàn là nụ cười. Anh chậm rãi kéo hai tay cô xuống, để lộ gương mặt nhỏ bé đỏ ửng của cô.
Ngắm nhìn dáng vẻ em thích anh.
Trong đôi mắt anh nụ cười càng đậm, sóng mắt lay động, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, lặp đi lặp lại.
Ôn Nghiên thầm than thở.
Anh thật sự là người quá may mắn, hôm qua còn đau thương vì tình, hôm nay đã có thể quang minh chính đại ôm cô vào lòng mà hôn rồi.
Kiểu gì cũng không thấy đủ.
Đôi tình nhân đang yêu say đắm đại khái đều là thế, lúc nào cũng muốn giữ người kia bên cạnh để hành hạ. Cho dù trong mắt bạn đồng trang lứa, anh là đứa con cưng của ông trời, nhưng khi đối diện với người yêu cũng khó tránh khỏi những lúc gây chuyện rắc rối như một cậu bé.
Kỷ Đinh như một con mèo co trong lòng anh, bị động chấp nhận mọi khao khát của anh.
Chuyện này đúng thực sẽ khiến người ta lên cơn nghiện.
Đặc biệt là, người trước mặt, cô đã thích lâu lắm rồi.
Buổi trưa vẫn là Ôn Nghiên nấu cơm, tùy ý làm hai món, một mặn một rau.
Không ngờ lại rất ngon.
Kỷ Đinh mím môi cười trộm: “Anh còn gì không biết làm không?”
Ôn Nghiên tỏ vẻ đứng đắn: “Điều duy nhất không biết chính là yêu, nhưng em đã dạy anh rồi.”
Kỷ Đinh: “…”
Trời ơi!
Không nói năng gì đã “drive car”.
Mẹ ơi, con muốn xuống thuyền!
Có lẽ ánh mắt Kỷ Đinh quá ai oán nên sau bữa cơm, Ôn Nghiên cũng không còn trêu chọc cô liên tục nữa.
Anh hỏi: “Thực tập mùa hè em đã nghĩ xong muốn làm gì chưa?”
“Ở một công ty tư vấn ạ.” Kỷ Đinh nói, “Năm nhất rất khó tìm chỗ thực tập, em vẫn nhờ một đàn chị giúp em giới thiệu.”
Ôn Nghiên ngẫm nghĩ: “Em muốn đi đâu?”
Cách hỏi này của anh giống như cô có thể thoải mái lựa chọn vậy.
Kỷ Đinh cười: “Em cũng không biết, chỉ muốn thử ở mấy hướng như nghiên cứu, đầu tư và ngân hàng thôi. Anh A Nghiên thấy sao?”
“Mới bắt đầu vẫn nên chọn bên bán thì ổn hơn.” Ôn Nghiên nói, “Thế này đi, anh liệt kê một danh sách, các công ty trên đó em cứ chọn, anh có thể giúp em refer.”
“Thế ạ, hay quá!”
Suýt thì quên mất lai lịch bạn trai đáng kinh ngạc tới mức nào hì hì.
Chỉ mấy phút sau anh đã đẩy laptop sang: “Em chọn đi.”
Kỷ Đinh cầm lấy, suýt thì tròng mắt cũng lồi ra.
Từ đầu tư trong nước đến đầu tư nước ngoài, từ bên bán đến bên mua, toàn bộ đều là các tổ chức tài chính hàng đầu.
Cô bỗng muốn cao giọng hát bài “Tôi không xứng” của Châu Kiệt Luân.
Dùng dao mổ bò để giết gà.
Ôn Nghiên bế Kỷ Đinh ngồi lên đùi mình, xoa đầu cô: “Thực ra sau khi thực tập em sẽ nhận ra, title (danh tiếng công ty) không quan trọng, thứ thực sự quan trọng là em có thể học được gì từ đó. Cho dù là một công ty rất nhỏ, chỉ cần họ chịu cho em đủ không gian thực tập thì em cũng có thể trưởng thành rất nhanh.”
Kỷ Đinh hiểu – anh đang nói với cô rằng, đừng quá tham vọng.
Phải chăm chỉ làm tốt mỗi công việc, nghiêm túc học tập các kỹ năng.
Cô cười tủm tỉm: “Em biết rồi.”
Cuối cùng Kỷ Đinh chọn bộ phận nghiên cứu của một công ty chứng khoán trong nước. Đối với cô, ngành tiền tệ vẫn là một thế giới hoàn toàn mới, mỗi một nơi đều đáng để nghiên cứu, khám phá sâu sắc.
Mà muốn nghiên cứu toàn diện thì bắt buộc phải bắt đầu từ nền tảng cơ bản.
Ôn Nghiên hỏi cô: “Em muốn thực tập ở đâu? Bắc Kinh hay Thâm Quyến?”
Bắc Kinh là tổng bộ, nhưng Thâm Quyến thì gần nhà hơn.
Người đàn ông kề sát cô, nhướng mắt như đang ám thị: “Nghỉ hè có thể anh sẽ không về.”
Cũng tức là, nếu cô về Thâm Quyến thì chí ít họ sẽ không gặp được nhau trong hơn một tháng.
Kỷ Đinh bỗng rơi vào giằng co.
Nhìn cô vô thức khẽ cắn lấy môi, đáy mắt Ôn Nghiên như lướt qua một nụ cười đắc ý.
Mãi sau cô bé ngẩng lên, đôi má lúm thoáng ẩn hiện, như đã quyết định xong.
Anh nhìn cô, ánh mắt càng dịu dàng hơn.
Tiếp đó nghe Kỷ Đinh trịnh trọng nói: “Em muốn về nhà.”
Ôn Nghiên: “???”
Anh hỏi như muốn xác nhận: “Có phải em nói thiếu một chữ ‘không’?”
“Không có.” Kỷ Đinh chớp mắt, “Em có hơi nhớ bố mẹ, không thể không gặp họ cả hai tháng trời.”
Nghe thế, người đàn ông trầm tư.
Môi anh mím lại, khô khan đáp: “… Ồ.”
Hiếm khi thấy bộ dạng khó chịu này của anh, Kỷ Đinh rất không đạo đức cười một tiếng.
Cô kề sát mặt Ôn Nghiên, đôi mắt sáng rỡ, để lộ hàm răng trắng đáng yêu: “Không vui sao?”
Anh muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, chỉ hơi nhíu mày, đưa tay véo gương mặt mềm mại của cô.
Kỷ Đinh không cần đoán cũng biết anh đang nghĩ gì.
Chắc chắn là cho rằng bản thân anh là sự lựa chọn cuối cùng của cô, cảm thấy bị bỏ rơi.
“Em chỉ cảm thấy,” Kỷ Đinh hôn chụt lên má anh một cái, “Không thể mấy kỳ nghỉ hè liên tục đều không về nhà.”
Ôn Nghiên sững người, rồi nhanh chóng nở nụ cười…
Hóa ra, cô đang chuẩn bị cho sau này.
Nhưng anh vẫn nhịn cười, hỏi: “Vậy nếu anh nhớ em thì sao?”
“Chúng ta có thể video call mỗi ngày mà.” Kỷ Đinh đặt chân lên người anh, đung đưa liên tục, vẻ mặt gian xảo, “Em còn có thể gửi cho anh bộ sưu tập selfie độc quyền quý giá, để anh nhìn vật nhớ người.”
Ôn Nghiên cười khẽ, nắm lấy bàn tay nhỏ không an phận của cô đặt lên ngực, nói một cách tình cảm: “Ừ, anh sẽ rất nhớ em.”
Kỷ Đinh mím chặt môi, lại bắt đầu cảm thấy mặt nóng lên.
Ghét quá, lúc nào cũng bất ngờ, khiến người ta không chống đỡ nổi.
Cô đổi một tư thế, đặt đầu lên vai anh, thầm nghĩ như thế anh sẽ không thấy vẻ mặt cô lúc này.
Nào ngờ Ôn Nghiên đã nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt cô từ lâu, khóe môi nhướng thành một đường cong thấp thoáng.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, nắng ấm mây trắng, từng sợi nắngchiếu qua ô cửa sổ, phản xạ thành sắc màu rực rỡ dưới đất.
Ngồi với nhau một lúc, Kỷ Đinh bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, quan hệ của chúng ta có thể khoan nói cho bố mẹ và anh trai em không?”
Cô ngập ngừng rồi bổ sung: “Bố em thì anh cũng biết mà, có hơi bảo thủ.”
Rèm mi của Ôn Nghiên động đậy, rồi nói: “Được.”
Anh không khó nghĩ ra mọi chuyện, cũng hiểu những lo âu của cô rằng không muốn nhanh chóng phá vỡ sự tin tưởng và cưng chiều của Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung dành cho anh, vì thế cách tốt nhất là che giấu trước đã.
Chỉ là…
Anh ích kỷ vẫn muốn thông báo cho cả thiên hạ biết, rằng cô gái trong lòng anh thuộc về anh.
Ôn Nghiên hỏi: “Vậy bạn bè thì sao?”
“Bạn bè mà hai ta cùng quen giấu được thì giấu, vì họ khó mà không nói hớ ra. Sau đó bình thường trong trường cũng đừng làm những hành động quá thân mật, vì anh quá hấp dẫn, có chút động tĩnh gì thì mọi người đều biết…”
“Anh hấp dẫn?” Đôi mắt Ôn Nghiên âm u khó đoán, cuối cùng đã hiểu tại sao ban nãy giọng cô có vẻ kỳ quặc như vậy.
Đây không phải chỉ đơn giản là giấu người nhà, mà đích xác là một cuộc tình ngầm mà!
Kiểu hoàn toàn không thấy ánh sáng.
“Dạ.” Kỷ Đinh hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng mắt anh, lẩm bẩm nói, “Thực ra anh nghĩ ở góc độ khác thử đi, như vậy cũng rất tốt mà…”
Ôn Nghiên trầm giọng: “Tốt chỗ nào?”
“Khi quan hệ chưa ổn định thì vẫn nên bảo vệ nó là tốt hơn…”
Ôn Nghiên suýt thì bị chọc tức đến phì cười.
Anh đã nhận định tuyệt đối không dễ dàng buông tay cô, mà cô lại cảm thấy quan hệ của họ lúc nào cũng có thể rạn nứt.
Nhưng người đàn ông không tỏ vẻ gì, chỉ ôn hòa xoa đầu cô: “Ừ, em nói đúng.”
“Như vậy rất tốt.” Anh nhếch môi, đôi mắt đào hoa gợn lên tình ý sâu sắc, giọng nói yêu chiều, “Anh nghe theo em.”
Kỷ Đinh thấy anh thấu hiểu lòng người thì nhào đến, dụi dụi vào cổ anh như lấy lòng: “Cảm ơn anh A Nghiên, anh thật tốt.”
Lúc này cô bé vẫn không biết đón chờ cô sẽ là phong ba bão táp thế nào. 🙂
Ở chung cư của Ôn Nghiên hết gần một ngày, Kỷ Đinh mới bịn rịn quay về ký túc.
Hai người đều bận rộn, một người đang trong thời kỳ quan trọng của dự án, người kia đang cuối kỳ thi, thầm biết nửa tháng sau đó sẽ không gặp được mấy lần, vì thế đều có phần quyến luyến khó chia lìa.
Kỷ Đinh vốn cảm thấy mấy cặp tình nhân dưới lầu cứ ôm ấp nhau có phần chướng mắt, đến khi thực sự giống vậy, cô lại hoàn toàn hiểu được tâm trạng của họ.
Chính là – ở cạnh người ấy kiểu gì cũng thấy không đủ, chỉ cần chia xa thì khó mà kiềm chế nỗi nhớ nhung.
Ôn Nghiên đưa Kỷ Đinh đến cổng lớn, yêu chiều xoa đầu cô: “Mấy hôm nay chịu khó học hành, có việc gì gọi điện cho anh nhé.”
“Đương nhiên,” mắt anh nhướng lên, “Không có gì cũng gọi điện được.”
Kỷ Đinh thấy ngọt ngào trong lòng – trước kia tìm anh phải viện đủ lý do, bây giờ có thể thẳng thắn mà chính đáng rồi.
Cặp tình nhân bên cạnh đã bắt đầu hôn nhau, ánh mắt cô bất giác liếc qua, chỉ thoáng nhìn rồi cúi đầu.
Cô cũng muốn hôn, nhưng trước mặt bảo vệ thực sự là hơi xấu hổ.
Kỷ Đinh chậm chạp nói: “Ồ, vậy anh cũng chú ý nghỉ ngơi, bớt thức khuya nhé.”
Khóe môi Ôn Nghiên như thoáng nụ cười ôn hòa: “Ừ.”
Cô lại kiếm chuyện nói vu vơ, cuối cùng mới nói: “Thế, thế em lên nhé.”
“Ừ, đi đi.”
Kỷ Đinh cứng người – anh lại… cứ thế để cô đi sao?!
Dù gì cũng phải ôm một cái chứ?!
Trong lòng cô có chút ai oán, nhưng vẫn cố kiềm chế không biểu lộ ra ngoài, chậm chạp quay lưng nhích về phía cầu thang.
Đáng ghét chết được, không hề lưu luyến tí nào, đàn ông đều là đồ ngốc…
Tâm trạng buồn bực còn chưa tan thì Kỷ Đinh đã bị một lực không mạnh không nhẹ kéo ra sau, bất thần rơi vào vòng tay ai đó.
“Em làm rơi đồ này.”
Hai tay Ôn Nghiên đỡ bên eo cô, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cô. Giọng anh mang một vẻ trêu chọc, nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Kỷ Đinh như bị bỏ bùa, sững sờ nhìn anh, vô thức lên tiếng: “Sao ạ?”
Ôn Nghiên nhắm mắt, chậm rãi cúi người.
Rèm mi dài phớt qua gò má cô, ngưa ngứa. Thế nhưng càng khiến cô run rẩy hơn là nhiệt độ nóng bỏng trên môi, mang một lớp như sương mù ẩm ướt tấn công đầu lưỡi, cuốn lấy rồi nhấm nháp.
Tay anh đặt sau gáy cô, dịu dàng chà xát, động tác vô cùng lịch thiệp.
Kỷ Đinh cảm thấy sau gáy tê dại, khi phản ứng lại thì cả cơ thể đã mềm nhũn, dựa vào cánh tay mạnh mẽ của người ấy mới miễn cưỡng đứng được.
Trên người anh A Nghiên có phải là có ma lực gì đó không?
Kỷ Đinh mơ mơ màng màng nghĩ – hình như cũng có thể biến thời gian trở nên chậm hơn.
Dường như mọi việc xung quanh đều quên hết, chỉ còn nhớ người khắc sâu vào tâm khảm đang ở trước mặt.